“Dây dưa với Hạ Nhược Y.”
“Mẹ nó chứ, con mắt nào của cô nhìn thấy ông đây dây dưa với Hạ Nhược Y hả.”
“Cô ta là hàng secondhand đã từng ly hôn, cũng xứng để ông đây dây dưa nữa hả.” Lưu Văn Bác khinh thường cười một tiếng, anh ta sở dĩ ân cần với Hạ Nhược Y như thế thuần túy là bởi vì nhan sắc của Hạ Nhược Y xinh đẹp, anh ta ham mê thân thể của Hạ Nhược Y mà thôi.
Về phần cưới Hạ Nhược Y vào nhà? Không cần nghĩ, căn bản cũng không có khả năng.
Dù sao thì anh ta cũng là phú nhị đại có giá trị bản thân cả trăm nghìn tỷ, tìm phụ nữ như thế nào mà không có, cưới một người phụ nữ đã ly hôn để làm vợ, đầu óc bị lừa đá mới có thể như vậy.
Đã ly hôn?
Hàng secondhand?
Nghe thấy Lưu Văn Bác nói những lời này, có không ít người trong đại sảnh thay đổi sắc mặt ngay lập tức.
Chẳng ai ngờ rằng tổng giám đốc xinh đẹp vừa mới nhậm chức của tập đoàn Khang Mỹ lại là một người đã từng ly hôn?
Tin tức này đúng là đủ bùng nổ.
Trong lúc nhất thời, ngọn lửa bát quái cháy lên hừng hực, tiếng nghị luận vang lên bên tai không dứt.
Gương mặt của Trần Dật Thần cũng vô cùng lạnh lẽo.
Không cần nghĩ cũng biết sau khi Lưu Văn Bác nói như thế này thì sẽ làm ảnh hưởng đến thanh danh của Hạ Nhược Y biết bao nhiêu.
Kể từ ngày hôm nay trở đi toàn bộ công ty đều sẽ lưu truyền chuyện Hạ Nhược Y đã ly hôn.
Gương mặt xinh đẹp của Phương Nhã cũng đột nhiên thay đổi sắc mặt, cô ta không ngờ đến Lưu Văn Bác lại không có đầu óc đến tình trạng như thế này, ngay cả chuyện Hạ Nhược Y đã ly hôn mà cũng dám nói ở trước mặt của mọi người.
“Anh Lưu, anh nói xàm cái gì đó hả? Hạ tổng ly hôn hồi nào chứ? Sao tôi lại không biết…” Khóe miệng của Phương Nhã kéo ra một nụ cười lớn, cô ta không thể ngồi nhìn lời đồn tản ra được, nhất định phải nghĩ cách để làm lắng chuyện này xuống. Dù sao thì Hạ Nhược Y vừa mới đến công ty, danh dự đối với cô mà nói rất quan trọng, nếu để cho người của công ty biết rằng Hạ Nhược Y là một người phụ nữ đã ly hôn, tất nhiên sẽ có ảnh hưởng rất lớn đối với uy tín của Hạ Nhược Y.
“Không biết hả.” Lưu Văn Bác cười lạnh một tiếng: “Phương Nhã, cô lại đang giả vờ với ông đây, thú vị không hả.”
“Chuyện con tiện nhân Hạ Nhược Y đã ly hôn, chỉ cần vừa hỏi thăm là có thể biết được ngay, còn cần ông đây nói bừa nữa à.”
“Nói thật cho cô biết, ngày đầu tiên Hạ Nhược Y vừa mới đến Trung Hải thì ông này đã biết cô ta li hôn rồi.”
“Ông đây còn biết chồng của cô ta là một tên phế vật đến nhà ở rể, ở rể ba năm rồi mà cũng không chạm qua thân thể của Hạ Nhược Y một lần nào, đến bây giờ Hạ Nhược Y vẫn là gái còn trinh.”
Lưu Văn Bác liên tục cười lạnh, lúc anh ta nói ra lời nói này không có bất kỳ ý hạ giọng, hoàn toàn lớn tiếng nói cho toàn bộ những nhân viên trong tập đoàn Khang Mỹ nghe.
Mục đích của anh ta rất rõ ràng, chính là hủy hoại thanh danh của Hạ Nhược Y, để Hạ Nhược Y phải khuất phục dưới uy quyền của anh ta.
Không nằm ngoài dự liệu của Trần Dật Thần, sau khi Lưu Văn Bác nói xong lời này thì toàn trường đều nổ tung.
“Đã kết hôn ba năm rồi hả? Hạ tổng vẫn là gái còn trinh? Trời đất ơi, tin tức này cũng quá bùng nổ rồi đó chứ.”
“Đâu chỉ là bùng nổ, nếu như không phải người nói lời này là Lưu Văn Bác thì tôi căn bản cũng sẽ không tin đâu đó, chồng trước của Hạ tổng có phải là có vấn đề về phương diện kia không vậy? Nếu không thì tại sao có một người phụ nữ xinh đẹp như là Hạ tổng vậy mà ba năm cũng không chịu ra tay.”
“Nói như vậy thì chồng trước của Hạ tổng để Hạ tổng sống một cuộc sống thanh tâm quả dục ba năm trời.”
“Trách không được ngày bình thường Hạ tổng đều có một bộ dạng băng sơn cách xa người khác nghìn dặm, hóa ra là do dục cầu bất mãn.”
“Có lẽ cũng không chỉ là dục cầu bất mãn đâu, còn có chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nữa đó. Cô không nghe Lưu Văn Bác đã nói à, chồng trước của Hạ tổng là người đến ở rể, mấy năm nay người tới ở rể còn có mấy người có tiền đồ đâu chứ? Tôi đoán là chồng trước của Hạ tổng không chỉ có vấn đề về phương diện tình dục làm cho Hạ tổng không hài lòng, về phương diện sự nghiệp cũng là một người kém cỏi, nếu không thì anh ta cũng sẽ không trở thành chồng trước của Hạ tổng đâu.”
Sắc mặt của Phương Nhã không ngừng thay đổi, không hề nghi ngờ gì, lời nói của Lưu Văn Bác đã có tác dụng vốn có, nhiều nhất là một ngày những lời đồn liên quan đến Hạ Nhược Y sẽ bị truyền khắp toàn bộ công ty.
“Phương Nhã, hiện tại có thể để ông đây đi tìm Hạ tổng của các người chưa.” Lưu Văn Bác có chút đắc ý nhìn Phương Nhã một chút, thanh danh của Hạ Nhược Y có thối hay là không thì chẳng có liên quan gì đến anh ta, cái mà anh ta thèm chính là thân thể của Hạ Nhược Y, cũng không phải là con người của Hạ Nhược Y.
“Anh Lưu, anh…”
“Anh cái gì mà anh? Phương Nhã, tôi nói cho cô biết nha, tôi biết không ít chuyện liên quan đến Hạ Nhược Y đâu, cũng không phải chỉ có một hai chuyện này thôi. Nếu như cô không nhường đường cho ông đây đi vào thì ngày hôm nay ông đây sẽ tung hết tất cả mọi chuyện của Hạ Nhược Y ra.” Lưu Văn Bác cười lạnh, anh ta cũng không tin là Phương Nhã sẽ thật sự ngồi yên nhìn cái miệng rộng của anh ta nói bừa.
“Đừng, tôi dẫn anh đi tìm Hạ tổng.” Phương Nhã hít sâu một hơi, cuối cùng vẫn quyết định thỏa hiệp với Lưu Văn Bác.
Nếu như bỏ mặc Lưu Văn Bác nói hưu nói vượn ở đây không chừng sẽ bôi đen Hạ Nhược Y thành bộ dạng gì nữa.
Mắt thấy Phương Nhã và Lưu Văn Bác đi về phía thang máy, tất cả mọi người trong đại sảnh đều mang theo trạng thái xem kịch vui, chỉ có thần sắc của Trần Dật Thần mới vô cùng lạnh lẽo.
Sau khi trong đôi mắt xét qua một tia sáng lạnh lùng, Trần Dật Thần đi theo sát Phương Nhã và Lưu Văn Bác vào trong thang máy.
Chân trước của Phương Nhã vừa mới bước vào, ngay phần gáy liền đau đớn, sau đó cả người trợn trắng lên, ngất xỉu không báo trước.
Mắt thấy Phương Nhã vừa mới ngã xuống đất, lúc này Lưu Văn Bác mới kịp phản ứng đã xảy ra chuyện gì, vội vàng chỉ vào Trần Dật Thần rồi hốt hoảng kêu to lên.
“Anh… anh làm cái gì.”
Trần Dật Thần lạnh lùng cười một tiếng, cũng không nói nhiều lời với Lưu Văn Bác, đi đến trước mặt của Lưu Văn Bác nâng tay lên tán một cái tát lên trên mặt của Lưu Văn Bác.
“Chát!”
Âm thanh cái tát giòn giã vang dội ở trong thang máy.
Sức lực mạnh mẽ của Trần Dật Thần trực tiếp làm Lưu Văn Bác xoay một vòng tại chỗ, răng ở trong miệng bị rớt ra ngoài hai ba cái.
Sau khi đầu óc vang lên mấy tiếng ong ong, Lưu Văn Bác mới phản ứng được đã xảy ra chuyện gì, mắt của anh ta lập tức đỏ ngầu, lồng ngực cũng bị một ngọn lửa tức giận vô hình lấp đầy, anh ta cắn răng nghiến lợi nhìn Trần Dật Thần: “Anh… anh dám đánh tôi, anh có biết ba của tôi…”
“Chát!”
Không cho Lưu Văn Bác có cơ hội nói quá nhiều, Trần Dật Thần lại cười lạnh giơ tay lên một lần nữa, một cái tát lại tán lên trên gương mặt của Lưu Văn Bác.
Hai cái tát liên tục, Lưu Văn Bác chỉ cảm thấy cả người của mình sắp bị điên rồi.
Con mẹ nó người này rốt cuộc là ai vậy?
Ngay cả tên của anh ta ông đây cũng không biết, anh ta dựa vào cái gì mà lại ra sức đánh ông đây?
Mắt thấy Trần Dật Thần mặt không đổi sắc bước tới, Lưu Văn Bác lập tức luống cuống vội vàng khoát tay cầu xin tha thứ với Trần Dật Thần: “Người anh em, trước tiên đừng đánh nữa mà, có phải là anh đã nhận lầm người rồi không? Tôi với anh không thù không oán, trước kia tôi cũng chưa từng gặp anh…”
“Chưa từng gặp tôi à.” Khóe miệng của Trần Dật Thần xuất hiện một nụ cười lạnh.
Nụ cười lạnh này làm cho trong lòng của Lưu Văn Bác không khỏi giật mình, nhưng mà ngoài miệng anh ta vẫn vội vàng giải thích như cũ: “Đúng vậy đó, tôi có thể chắc chắn trước kia tôi chưa từng gặp anh, người anh em à, chắc chắn là anh đã đánh nhầm người rồi đó.”
“Đánh nhầm người.” Trần Dật Thần híp mắt lại: “Anh tên là Lưu Văn Bác đúng không.”
Lưu Văn Bác sửng sờ, sau đó nhẹ gật đầu: “Tôi tên là Lưu Văn Bác…”
“Chát!”
Lưu Văn Bác còn chưa nói xong thì Trần Dật Thần lại không đổi sắc mặt tán lên mặt của anh ta thêm một bàn tay nữa.
“Nếu như anh là Lưu Văn Bác, vậy thì không đánh sai rồi.”
“Ông đây đánh chính là Lưu Văn Bác.”