Đỉnh Cấp Rể Quý

Chương 444: Chương 444: Người mẹ khác biệt




“Cô Hồ, oan uổng, tôi không có ý nói cô là rau cải trắng, tôi… tôi chỉ là nói đùa với người anh em này thôi…” Lúc này, bảo vệ cầm đầu đều sắp khóc rồi, đánh chết anh ta cũng không ngờ, tên chết tiệt mình châm chọc lại sẽ chọc nữ chủ thân thật sự của khu biệt thự số 1 Hoàng Gia ra.

“Anh em?!”

“Anh là cái thá gì! Cũng dám xưng anh gọi em với anh Thần!”

Trong đôi mắt tuyệt đẹp của Hồ Tư Viên phun trào một cỗ lửa giận, cái loại mắt chó xem thường người khác này, vậy mà dám xưng anh gọi em với Trần Dật Thần, đây không phải là sỉ nhục Trần Dật Thần thì là gì nữa?!

Anh Thần?

Nghe thấy xưng hô của Hồ Tư Viên với Trần Dật Thần, các bảo vệ lần nữa trợn mắt líu lưỡi.

Người sống ở khu biệt thự số 1 Hoàng Gia, ai không biết, Hồ Tư Viên là thiên kim của người giàu nhất Tô Hàng – Hồ Kinh Hải, ngày thường, Hồ Tư Viên cũng là người nổi tiếng tâm cao khí ngạo, người bình thường, đừng nói kêu Hồ Tư Viên gọi là anh, ngay cả tư cách khiến Hồ Tư Viên nhìn thẳng cũng không có.

Nhưng hôm nay, Hồ Tư Viên vậy mà gọi một tên chết tiệt lái một chiếc Audi là anh Thần.

Tên chết tiệt này rốt cuộc có thân phận gì?!

Mấy bảo vệ không nhịn được mà đưa mắt nhìn sang Trần Dật Thần, lại thấy Trần Dật Thần đang lắc đầu cười khổ.

“Anh, còn cả anh, các anh, bây giờ lập tức cuốn gói cút đi cho tôi!”

Lúc này, Hồ Tư Viên lạnh lùng liếc nhìn mấy bảo vệ, không chút lưu tình đưa ra quyết định sa thải.

Mấy người nghe xong, sắc mặt bỗng chốc thay đổi lớn:

“Cô Hồ, cô cho chúng tôi thêm một cơ hội đi, chúng tôi biết sai rồi, chúng tôi sau này cũng không dám mắt chó xem thường người khác nữa…”

“Còn muốn có sau này?!” Hồ Tư Viên mày liễu dựng đứng, răng trắng nghiến chặt: “Bây giờ cút cho tôi!”

“Cô Hồ…”

“Tư Viên, cho bọn họ một cơ hội đi.” Lúc này, Trần Dật Thần khẽ mỉm cười mở miệng.

Hồ Tư Viên không nhịn được kinh ngạc liếc nhìn Trần Dật Thần, lại thấy Trần Dật Thần cười nói.

“Bọn họ không làm sai gì cả, bọn họ chỉ là đang tận sức làm tốt chức trách công việc của mình mà thôi, còn muốn nói chỗ không tốt, đó chính là thái độ của bọn họ có vấn đề.”

“Cảm ơn cậu Trần!”

“Cảm ơn cậu Trần!”

Nghe thấy Trần Dật Thần nói chuyện thay cho mình, mấy bảo vệ bỗng thấy vô cùng cảm kích.

Lông mày nhíu lại của Hồ Tư Viên cũng dần dần giãn ra: “Nếu anh Thần đã nói chuyện thay cho các anh, vậy tôi cho các anh thêm một cơ hội nữa, có điều tôi cảnh cáo các anh, chuyện như này, sau này tôi không muốn nhìn thấy lần thứ hai nữa, hiểu chưa?!”

“Hiểu hiểu! Cô Hồ, cô yên tâm, sau này tuyệt đối sẽ không có nữa!” Mấy bảo vệ lau mồ hôi lạnh trên trán, vội đưa ra lời bảo đảm.

“Hừ, tốt nhất là như vậy.” Hồ Tư Viên hừ lạnh một tiếng, may mắn Trần Dật Thần rộng lượng, nếu không cô ta hôm nay nhất định phải khiến mấy người bảo vệ này mất một lớp da.

“Được rồi, anh Thần, chúng ta đi vào thôi.” Đưa mắt sang Trần Dật Thần, Hồ Tư Viên lại đổi sang một gương mặt tươi cười.

Trần Dật Thần khẽ gật đầu, mà lái xe theo sau xe của Hồ Tư Viên, một đường lòng vòng, mấy phút sau, xe của Hồ Tư Viên dừng ở trước mặt một căn biệt thự ven hồ.

Biệt thự có tường, rất cao, sơn màu trắng làm rào, cổng lớn làm bằng đồng tím chống đạn, ước tính sơ sơ, giá trị ít nhất trên chục tỷ.

Bước qua bức tường rào, sân vườn độc lập, một bên là nhà chính, một bên là hoa viên.

Hoa viên mang phong cách hiện đại đơn giản, thảm cỏ được trải rộng, đá xanh lát ở giữa tạo thành đường đi, rất là sạch sẽ.

Lại nhìn nhà chính, đá cẩm thạch là chính, gạch đỏ tô điểm, nhìn vào trông có vài phần phong thái cổ xưa của thời dân quốc.

Cách bài trí của căn biệt thự này, cùng các biệt thự khác trong khu biệt thự có phong cách khác lạ rất rõ ràng.

Các căn biệt thự khác, đa phần mang phong cách châu Âu hiện đại.

Mà căn biệt thự này, lại có phong cách cổ xưa của thời dân quốc điển hình.

Hơn nữa nhìn như này, loại phong cách này đã duy trì được mấy chục năm.

Biệt thự tuy không có ai ở, nhưng lại được quét dọn rất sạch sẽ.

Trần Dật Thần một đường đi vào, gần như không có nhìn thấy một hạt bụi.

Trên đường, Hồ Tư Viên giới thiệu cho tiết kết cấu của căn biệt thự với Trần Dật Thần, nhưng chuyện liên quan tới mẹ, lại không có nói một chữ.

Hồ Tư Viên không nói, Trần Dật Thần tự nhiên cũng sẽ không hỏi.

Sau khi vòng qua nhà chính, Hồ Tư Viên lại đến trước một căn gác nhỏ.

Căn gác nhỏ trước mắt này, có ba tầng, ước chừng cao 9m, phong cách kiến trúc có chút giống tháp phật.

Cửa của căn gác được phủ lớp sơn đỏ, trên cửa bám đầy bụi đất, một ổ khóa duy nhất, còn có dấu vết hơi hoen gỉ.

Lúc này, Hồ Tư Viên từ trong túi lấy ra một chùm chìa khóa.

“Anh Thần, dì Tô 10 năm trước từng sống ở nơi này một khoảng thời gian, trước khi đi, dì ấy giao chiếc chìa khóa của nơi này cho ba tôi, bảo ba tôi bảo quản.”

“Bây giờ anh đến rồi, vậy chìa khóa này, theo lý nên đưa cho anh rồi.” Hồ Tư Viên đưa chìa khóa đến trước mặt Trần Dật Thần.

Trần Dật Thần bình tĩnh nhận lấy, sau đó tra chìa khóa vào ổ, sau khi hơi dùng sức, xoay xoay mở ra.

Trần Dật Thần gỡ ổ khóa ra, đẩy cửa đi vào.

Ngay lập tức, một mùi mục nát xộc thẳng vào khoang mũi.

Trần Dật Thần không có nhúc nhích nữa, lúc này, toàn bộ ánh nhìn của anh đều bị một cây dương cầm thu hút.

Dương cầm đặt ở vị trí đối diện cửa, nhìn chất liệu rất bình thường, chỉ là loại dương cầm rất thường thấy trên thị trường.

Nhưng chính chiếc dương cầm này, lại khiến Trần Dật Thần đánh tan tất cả nghi hoặc đối với Hồ Tư Viên.

Trước đó, anh còn nghi ngờ chuyện mẹ để lại chìa khóa cho anh mà Hồ Tư Viên nói là thật hay giả.

Bây giờ, anh không có chút nghi ngờ.

Mẹ quả thật để lại một chiếc chìa khóa cho anh!

Hơn nữa còn giao chiếc chìa khóa cho ba của Hồ Tư Viên bảo quản.

Bởi vì chiếc dương cầm trước mắt này, chính là chiếc mà mười mấy năm trước mẹ đã từng dùng.

Trần Dật Thần sẽ không nhớ sai.

“Mẹ tôi rốt cuộc có liên quan gì tới các người?”

Sau khi hít sâu một hơi, Trần Dật Thần đưa mắt nhìn sang Hồ Tư Viên, rất rõ ràng, mẹ rất tin tưởng nhà họ Hồ, nếu không bà sẽ không giao thứ này cho nhà họ Hồ bảo quản.

Nhưng, trong mười mấy năm qua, anh căn bản không có từng từ trong miệng mẹ nghe được bất kỳ thông tin gì liên quan tới nhà họ Hồ, nếu không phải là Hồ Tư Viên hôm nay dẫn anh đến đây, anh cũng sẽ mãi mãi không biết chuyện của nhà họ Hồ.

“Tất cả mọi thứ nhà họ Hồ chúng tôi có ngày hôm nay, đều là dì Tô cho.”

Sau khi Hồ Tư Viên trầm mặc hồi lâu, vừa rồi từ từ mở miệng, nhưng thông tin cô ta lộ ra, lại khiến Trần Dật Thần không khỏi có hơi kinh ngạc, nghe ý tứ của Hồ Tư Viên là nhà họ Hồ từng được mẹ giúp đỡ sao?

“Hơn 20 năm trước, nhà họ Hồ chỉ là một gia tộc nhỏ ở Tô Hàng, nhưng sau khi gặp được dì Tô, nhà họ Hồ lại ngắn ngủi trong vòng 3 năm, nhảy vọt thành gia tộc giàu có nhất Tô Hàng, ba tôi Tô Kinh Hải, còn làm người giàu nhất Tô Hàng mấy năm…” Hồ Tư Viên tiếp tục bình tĩnh kể lại, nhưng lời nói ra, lại lần nữa khiến Trần Dật Thần càng kinh ngạc hơn.

Nhà họ Hồ, vậy mà là gia tộc giàu nhất Tô Hàng?! Hồ Kinh Hải còn từng làm người giàu nhất Tô Hàng?

Không thể không nói, thông tin này đã khơi lên một trận sóng gió dữ dội trong lòng Trần Dật Thần.

Ở trong ấn tượng của anh, mẹ ngoài có tài ra, không có chỗ nào khác xuất chúng, thậm chí có thể nói, chỉ là một người bình thường.

Nhưng hôm nay, mẹ trong miệng của Hồ Tư Viên, lại là một nữ cường nhân tuyệt thế, vậy mà có thể nâng đỡ một gia tộc nhỏ bình thường trở thành gia tộc giàu nhất Tô Hàng, năng lực này, từ xưa đến nay có mấy người có chứ?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.