Đỉnh Cấp Rể Quý

Chương 477: Chương 477: Nịnh hót tạ vân phương




Các nhân viên của tập đoàn Khang Mỹ bàn tán xôn xao, nhưng Trần Dật Thần không hề hay biết.

Lúc này, anh còn đang tập trung lái xe.

Bầu không khí trong xe rất yên tĩnh, từ sau khi ngồi vào trong xe, Hạ Nhược Y chưa nói một câu nào.

Cuối cùng vẫn là Lâm Như Tuệ phá vỡ bầu không khí yên tĩnh trước: “Trần Dật Thần, con có chuyển bị quà cho ông nội không?”

“Chuẩn bị rồi.”

“Có chuẩn bị là tốt, có chuẩn bị là tốt.” Lâm Như Tuệ thầm thở phào, hôm qua lúc đi, bà ta quên nhắc chuyện quà tặng với Trần Dật Thần, tiệc mừng thọ của ông cụ hôm nay, tất cả nhân vật quan trọng của nhà họ Lâm đều sẽ có mặt.

Nếu Trần Dật Thần đi tới tay không thì chắc chắn sẽ bị làm khó.

“Nhà ông ngoại ở đâu?”

Trần Dật Thần hỏi, hôm qua Lâm Như Tuệ nói hôm nay phải đến nhà họ Lâm tập hợp trước rồi mới đi đến khách sạn Kim Mã, nhưng anh không biết vị trí cụ thể của nhà họ Lâm là ở đâu.

“Ở biệt thự Đông Cung! Năm ngoái ba của mẹ chuyển đến đó.” Lâm Như Tuệ vội nói.

“Biệt thự Đông Cung?” Trần Dật Thần cau mày, căn biệt thự Vũ Văn Bác đưa cho anh cũng vừa khéo ở Đông Cung.

Mười mấy phút sau, Trần Dật Thần lái xe đến cổng khu biệt thự Đông Cung.

Biệt thự của nhà họ Lâm nằm ở nơi xa nhất trong khu biệt thự Đông Cung, diện tích cũng nhỏ hơn căn biệt thự Vũ Văn Bác tặng anh nhiều, chỉ có hơn năm trăm mét vuông.

Nhưng dù chỉ hơn năm trăm mét vuông, nhưng ít nhất giá của căn biệt thự này cũng phải hơn ba trăm tỷ.

Lúc Trần Dật Thần đến, trước biệt thự nhà họ Lâm đã đỗ đầy xe.

Rất rõ ràng những xe này đều do con cháu của Lâm Tiêu Hiền chạy đến, đẳng cấp xe không giống nhau, thấp nhất là xe nội địa như Audi A6 của Trần Dật Thần, cao cấp hơn một chút thì là siêu xe như Porsche.

Đương nhiên siêu xe cao cấp hơn cũng có, nhưng rất hiếm thấy.

Trần Dật Thần chỉ thấy được hai chiếc, một chiếc là Bentley Mulsanne, một chiếc khác là Lamborghini Ursv.

Cách đây không lâu Trần Dật Thần từng thấy chiếc Bentley Mulsanne trong đó ở Thương Châu, là xe của nhà Lâm Quế, khi đó mẹ của Lâm Ngọc Nhi chạy xe điện xảy ra tai nạn va chạm với chiếc xe này, sau khi Lâm Quế xuống xe đã đòi ngay chín trăm triệu…”

“Này này, cậu đỗ xe ở đây làm gì? Đây không phải chỗ đỗ xe.” Trần Dật Thần đang định tìm một chỗ đỗ xe, một người đàn ông trung niên mặc áo thun đi tới, chặn ở trước xe.

Lâm Như Tuệ vội mở cửa, bước xuống từ trên xe.

“Lâm Vũ, đây là xe của con rể tôi.”

“Chị là… Lâm Như Tuệ?” Người đàn ông trung niên tên Lâm Vũ hơi chần chừ nhìn thoáng qua Lâm Như Tuệ, không chắc nói.

“Sao, không quen tôi rồi à?” Lâm Như Tuệ nở nụ cười đắc ý, từ sau khi Lâm Tiêu Hiền ra lệnh người nhà họ Hạ không được bước vào nhà họ Lâm nửa biết, đã ba năm rồi bà ta không trở về nhà họ Lâm, hơn nữa bây giờ bà ta ăn diện hơn trước đây, Lâm Vũ không nhận ra cũng là chuyện bình thường.

“Quen, sao có thể không quen được, tôi chỉ không ngờ chị sẽ đến thôi.” Lâm Vũ híp mắt lại, giọng điệu hơi châm chọc, dù Lâm Như Tuệ cũng mang họ Lâm giống ông ta, nhưng nói về mặt ý nghĩa bọn họ cũng không phải người một nhà.

Lâm Như Tuệ là con gái của người vợ đầu với Lâm Tiêu Hiền, con ông ta là con trai của vợ hiện tại và Lâm Tiêu Hiền.

Ông ta và Lâm Như Tuệ là cùng ba khác mẹ.

“Xem cậu kìa, hôm nay là tiệc mừng thọ tám mươi tuổi của ba, sao tôi có thể không đến được.” Tất nhiên Lâm Tân Ngôn nghe ra giọng điệu châm chọc của Lâm Vũ, nhưng bà ta không quan tâm.

“Hừu, đỗ xe ở đây đi, đừng chặn đường người khác.” Lâm Vũ hừ khẽ một tiếng, dù trong lòng bất mãn với Lâm Như Tuệ, nhưng ông ta cũng không thể hiện quá rõ ràng.

Lúc này, Hạ Nhược Y cũng bước xuống xe.

“Ba con đâu?” Hạ Nhược Y hỏi, hôm qua Lâm Như Tuệ nói Hạ Trấn Quốc cũng sẽ đến, nhưng đến tận bây giờ vẫn không thấy Hạ Trấn Quốc đâu.

“Ba con vẫn đang trên đường đến, mẹ bảo ông ấy bắt xe đi thẳng đến khách sạn Kim Mã đợi chúng ta luôn.”

“Được, chúng ta đi vào trước đi.”

Sau khi đi vào phòng khách cùng Lâm Như Tuệ và Hạ Nhược Y, Trần Dật Thần liếc mắt một cái đã nhìn thấy Lâm Quế.

Lâm Quế đang đứng cùng với mấy người trung niên xấp xỉ tuổi mình, vừa nói vừa cười.

Sau khi nhìn thấy Trần Dật Thần, sắc mặt Lâm Quế thay đổi, sau đó cười tươi.

“Chị Quế!”

Lâm Như Tuệ cười chào hỏi, bây giờ bà ta cũng không sợ hãi Lâm Quế như trước kia nữa, cũng không cần ăn nói khép nép nữa.

“Lâm Như Tuệ, đến rồi sao.” Lâm Quế gượng cười, tin tức Lâm Tiêu Hiền xóa bỏ lệnh cấm với nhà họ Hạ là bà ta tiết lộ cho Lâm Như Tuệ, vì lấy lòng Lâm Như Tuệ.

“Ừm, ba đâu rồi.” Lâm Như Tuệ gật đầu, tùy ý hỏi.

“Ba đang rửa mặt trên lầu.” Lâm Quế nói.

Lâm Như Tuệ gật đầu, đang định lên tiếng, lúc này, sau lưng lại vang lên một giọng nói khó chịu: “Ơ kìa, Lâm Như Tuệ, chị nhận được tin tức từ đâu thế, ba chúng ta vừa xóa bỏ lệnh cấm với nhà họ Hạ là chị đã chạy đến đây rồi.”

“Tạ Vân Phương…”

Lâm Như Tuệ quay đầu, nhìn thấy một người phụ nữ trung niên để tóc xoăn màu đỏ chót, trang điểm đậm đi giày cao gót tới đây.

Nhìn thấy người phụ nữ trung niên này, sắc mặt Lâm Như Tuệ lập tức trở nên mất tự nhiên.

Người phụ nữ này tên Tạ Vân Phương, là vợ của Lâm Vũ.

Theo bối phận Tạ Vân Phương là em dâu của bà ta, bình thường gặp bà ta cũng phải gọi một tiếng chị.

Nhưng trước giờ Tạ Vân Phương chưa từng có ý gọi bà ta là chị, lần nào gặp bà ta cũng gọi thẳng tên.

Mấy năm trước, thậm chí bà ta còn vì vấn đề này mà cãi nhau với Tạ Vân Phương một trận.

Nhưng khi đó người nhà họ Lâm cũng không đứng về phía bà ta, đều đứng về phía Tạ Vân Phương, giúp Tạ Vân Phương quở trách bà ta một trận.

Từ đó về sau, bà ghi thù Tạ Vân Phương, bây giờ lại gặp Tạ Vân Phương, đương nhiên không thể cho Tạ Vân Phương sắc mặt tốt.

“Tạ Vân Phương, nghe ý của cô dường như không hoan nghênh tôi trở về lắm?” Lâm Như Tuệ hừ lạnh một tiếng, trước đây tất nhiên bà ta không dám tỏ thái độ như thế với Tạ Vân Phương, nhưng bây giờ sau lưng bà ta có Hạ Nhược Y và Trần Dật Thần làm chỗ dựa, đối đầu với Tạ Vân Phương, hoàn toàn không cần phải sợ hãi.

“Không hoan nghênh thì có thể làm gì, có vài người đã mặt dày trở về rồi, tôi cũng không thể đuổi bọn họ đi được đúng không.” Tạ Vân Phương cười khinh.

“Mặt dày?” Nghe thấy lời này, sắc mặt Lâm Như Tuệ lập tức trở nên lạnh lùng: “Tạ Vân Phương, cô nói ai mặt dày?”

“Lâm Như Tuệ, chị kích động cái gì, tôi nói là có vài người, tôi có nói thẳng là chị không, đương nhiên, chị tự nghĩ là mình thì tôi cũng hết cách.” Tạ Vân Phương châm chọc.

“Tạ Vân Phương, cô có tin tôi xé rách miệng cô ra không!”

Lâm Như Tuệ nghiến răng, mắt như phun lửa.

“Xé rách miệng tôi? Lâm Như Tuệ, chị có bản lĩnh thật!” Tạ Vân Phương cũng lạnh mặt, bà ta không ngờ lần này sau khi Lâm Như Tuệ trở về lại hùng hổ như thế.

Thấy hai người muốn đánh nhau, Lâm Quế vội hòa giải: “Được rồi được rồi, đừng ầm ĩ, hôm nay là ngày vui của ba, hai người còn cãi nhau nữa thì ba sẽ không vui đó.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.