Đỉnh Cấp Rể Quý

Chương 43: Chương 43: Phải tăng thêm tiền!




Lâm Như Tuệ không chút do sự, nhìn thẳng vào Trần Dật Thần: “Nghe thấy chưa, mau quỳ xuống xin lỗi mợ và anh họ cậu đi!”

“Xin lỗi xong, cậu hãy thuyết phục chuyện Nhược Y mua xe cho cậu, tôi có thể không nhắc lại chuyện cũ nữa.” Dường như sợ Trần Dật Thần bất hiếu với mình, Lâm Như Tuệ bổ sung thêm một câu, theo bà ta, bà ta làm như thế này đã cho Trần Dật Thần đủ mặt mũi rồi, tin là Trần Dật Thần sẽ không dám từ chối.

“Mẹ, mẹ thật quá đáng!” Khuôn mặt xinh đẹp của Hạ Nhược Y lúc này đã lạnh lùng đến mức đáng sợ.

Nói xong, cô kéo tay Trần Dật Thần, nói: “Trần Dật Thần, chúng ta đi.”

“Đi? Hai đứa muốn đi đâu!” Lâm Như Tuệ đột nhiên tức giận: “Hạ Nhược Y, hôm nay nếu con dám bước chân ra khỏi cái cửa này, thì sau này đừng quay lại nữa.”

“Còn có cậu, Trần Dật Thần, nếu như cậu dám đưa Nhược Y rời khỏi đây, ngày mai cậu hãy cút khỏi nhà họ Hạ cho tôi!” Lâm Như Tuệ lạnh lùng đe dọa, bà ta không tin, bản thân mình không trị được một tên hèn nhát, bất tài.

Vẻ mặt Trần Dật Thần rất bình tĩnh, nhẹ nhàng thoát khỏi bàn tay của Hạ Nhược Y, đi về phía mẹ con Tôn Hồng.

Nhìn thấy vậy, Lâm Như Tuệ thở phào nhẹ nhõm, đồ rác rưởi này vẫn không dám không nghe lời của mình.

“Trần Dật Thần, anh muốn làm gì?” Hạ Nhược Y có chút tức giận, cô không ngờ, Trần Dật Thần lại không có khí phách như vậy, thật sự muốn quỳ xuống xin lỗi mẹ con Tôn Hồng.

“Cậu còn ngây người ở đó làm gì? Mau đến quỳ lạy ông đây!” Lâm Quốc Đại ngạo nghễ nói, lúc này anh ta mới tâm phục khẩu phục với Tôn Hồng, vậy mà lại thật sự có cách bắt Lâm Như Tuệ ép Trần Dật Thần quỳ xuống xin lỗi mình.

“Anh chắc chắn muốn tôi quỳ xuống xin lỗi anh?” Trần Dật Thần thờ ơ nói.

“Đương nhiên! Tên rác rưởi, lúc nãy khi mày đánh ông đây không phải là rất giỏi sao, bây giờ mày còn giỏi như vậy không? Mau lăn đến đây, quỳ lạy ông đây, sau đó để tao tát mày mấy cái, rồi tao sẽ tha cho mày.” Lâm Quốc Đại vênh váo, hoàn toàn không để Trần Dật Thần vào mắt.

Trần Dật Thần khẽ cười, đi thẳng đến chỗ Lâm Quốc Đại.

“Tôi cảnh cáo cậu, cậu đừng có làm càn.” Không biết tại sao, Tôn Hồng cảm nhận được sự ớn lạnh trong nụ cười của Trần Dật Thần, vì vậy lên tiếng cảnh cáo.

Bước chân Trần Dật Thần dừng lại, nhìn Tôn Hồng, cười nói: “Mợ, mợ yên tâm đi, sao cháu có thể làm càn được, lúc này cháu chỉ mong sao nhanh chóng xin lỗi anh họ.”

Sau khi nói xong, Trần Dật Thần đi đến trước mặt Lâm Quốc Đại.

Trên khuôn mặt Lâm Quốc Đại đều là ý cười độc ác, nhìn Trần Dật Thần quát: “Còn không mau quỳ….”

Từ ‘xuống’ còn chưa nói ra, một bàn tay to đã nắm lấy tóc của anh ta.

Nụ cười trên khuôn mặt Lâm Quốc Đại lập tức cứng lại, sau đó chỉ cảm thấy có một lực rất lớn từ trên đầu truyền đến, sau đó đầu của mình không kiểm soát được, đập mạnh xuống sàn.

“Bịch.”

Một âm thanh vô cùng lớn vang lên.

Đầu của Lâm Quốc Đại đập xuống sàn gỗ mấy cái.

Tôn Hồng đột nhiên vô cùng tức giận.

Lâm Như Tuệ và Hạ Nhược Y cũng vô cùng kinh ngạc.

“Xin lỗi, anh họ, lúc nãy em không nên đánh anh.” Trần Dật Thần nở một nụ cười giống như một ác quỷ.

Vừa dứt lời, anh lại nắm chặt lấy đầu Lâm Quốc Đại, nâng lên sau đó hung hăng đập xuống!

“Bịch”

Lại một âm thanh lớn vang lên, trán của Lâm Quốc Đại đã chảy máu.

“Anh họ, hình như đầu của anh bị vỡ rồi.” Trần Dật Thần tiếp tục cười.

“A! Bà giết chết mày!” Vẻ mặt Tôn Hồng méo mó, cầm cây kéo trên bàn đâm về phía Trần Dật Thần.

Trần Dật Thần không thèm quay đầu lại, chỉ giơ chân lên đá Lâm Quốc Đại bay ra ngoài.

“Bịch.”

Đầu Lâm Quốc Đại lại bị đập xuống sàn nhà.

“Anh họ, sao anh không nói gì?” Trần Dật Thần “quan tâm” hỏi.

Khuôn mặt Lâm Như Tuệ tràn đầy sự sợ hãi, Lâm Quốc Đại đã trợn tròn mắt, làm sao có thể nói chuyện được.

“Trần Dật Thần!” Hạ Nhược Y vội vàng giữ Trần Dật Thần lại, thân thể nhỏ bé cũng run rẩy, cô sợ nếu như Trần Dật Thần đánh tiếp, Lâm Quốc Đại sẽ bị anh đánh chết mất.

Thấy Hạ Nhược Y đi tới, Trần Dật Thần nheo mắt lại, lúc này mới đứng dậy, nếu không sẽ dọa Hạ Nhược Y, nhất định anh phải cho Lâm Quốc Đại một bài học nhớ đời.

“Mẹ, có cần con phải tiếp tục xin lỗi không?” Trần Dật Thần nhìn Lâm Như Tuệ, nở nụ cười hỏi.

“Cậu….trong mắt cậu còn có vương pháp không hả, ngay cả tôi cậu cũng đánh chết đi cho rồi!” Lâm Như Tuệ chỉ vào cái mũi của Trần Dật Thần, tức giận đến mức run rẩy bẩy.

“Mẹ, con sẽ không đánh chết mẹ, dù sao mẹ cũng là mẹ ruột của Nhược Y.” Trần Dật Thần bình tĩnh nói.

“Nhưng con hi vọng mẹ nhớ rõ con là con rể của nhà họ Hạ, không phải là một con chó!” Vẻ mặt của Trần Dật Thần đột nhiên trở nên lạnh lùng: “Có một số chuyện, không nên làm quá quá đáng!”

“Cậu….cậu dám uy hiếp tôi?” Lâm Như Tuệ vô cùng tức giận.

“Đây không phải là uy hiếp, đây là chân thành khuyên bảo.” Vẻ mặt Trần Dật Thần rất bình tĩnh.

“Hay! Hay! Hay cho một lời chân thành khuyên bảo!” Lâm Như Tuệ gần như nghiến răng nghiến lợi nói ra mấy câu này, sau đó bà ta nhìn Trần Dật Thần hét lên: “Vậy thì hôm nay tôi cũng chân thành khuyên cậu, lập tức, nhanh chóng cút khỏi nhà họ Hạ cho tôi!”

“Được.”

Câu trả lời của Trần Dật Thần rất thẳng thắn, nhanh chóng, sau khi nói xong, đầu cũng không thèm quay lại đẩy cửa rời đi.

“Mẹ! Sao mẹ có thể làm như thế này!” Trên khuôn mặt xinh đẹp của Hạ Nhược Y tràn đầy nước mắt.

“Mẹ làm sao? Mẹ làm như vậy không phải là vì con sao, tên rác rưởi này cút đi rất đúng lúc, mẹ sẽ tìm cho con một người mới còn tốt hơn nó gấp trăm gấp vạn lần.” Lâm Như Tuệ tự cho mình là đúng, từ sau khi Hạ Nhược Y trở thành người phụ trách dự án Ngọc Tuyền Sơn, có không ít cậu ấm nhà quyền thế đều công khai hoặc bí mật tìm đến bà ta, ý đồ của bọn họ không nói cũng rõ, chỉ cần Lâm Như Tuệ nghĩ được cách đuổi Trần Dật Thần ra khỏi nhà họ Hạ, bọn họ có thể tiếp nhận Hạ Nhược Y.

“Mẹ, mẹ thật sự khiến con cảm thấy ghê tởm.” Hạ Nhược Y lau nước mắt, lạnh lùng nói một câu.

“Con nói ta ghê tởm?” Lâm Như Tuệ lập tức nổi giận: “Con còn có lương tâm không, mẹ vất vả nuôi con trưởng thành để con nói chuyện với mẹ như vậy sao…”

“Ầm!”

Hạ Nhược Y đóng sầm cửa lại rời đi.

“Con đi đâu?! Hạ Nhược Y! Con quay lại đây cho mẹ!”

Lâm Như Tuệ hét lên, vội vàng chạy ra cửa, phát hiện Hạ Nhược Y đã rời đi.

“Lâm Như Tuệ, lần này con tôi mà xảy ra chuyện gì, tôi sẽ không tha cho cô!” Khuôn mặt Tôn Hồng tràn đầy oán hận, lúc này Lâm Quốc Đại nằm trên đất đầu đã đầy máu, trông rất thê thảm.

“Chị dâu, chị đừng lo lắng, Quốc Đại nó sẽ không có chuyện gì đâu.” Lâm Như Tuệ vội vàng gọi 115, bây giờ bà ta còn sợ Lâm Quốc Đại xảy ra chuyện hơn là Tôn Hồng, một khi Lâm Quốc Đại xảy ra chuyện, chắc chắn Tôn Hồng sẽ vạch trần tất cả mọi chuyện, như vậy thì bà ta cũng khó mà thoát khỏi sự thân bại danh liệt.

“Lâm Như Tuệ, tôi biết tất cả những chuyện xấu hổ mà cô đã làm trước đây, lần này nếu như cô không có cách nào khiến hai mẹ con chúng tôi hài lòng, hừ, tôi bảo đảm sẽ khiến cô đẹp mặt!” Tô Hồng lại uy hiếp một câu, đã không có cách nào lấy được từ chỗ của Trần Dật Thần vậy thì bà ta phải lấy được đủ lợi ích từ chỗ của Lâm Như Tuệ.

Trong mắt Lâm Như Tuệ hiện lên một tia oán hận, nhưng trên mặt vẫn cố gắng nở nụ cười: “Chị dâu, chị yên tâm đi, đợi Nhược Y về, em sẽ kêu con bé chuyển cho chị 1,5 tỷ.”

“1,5 tỷ?!” Tôn Hồng lạnh lùng hừ một tiếng, chế nhạo nói: “Lâm Như Tuệ, những chuyện bây giờ 1,5 tỷ không thể giải quyết được, con trai của tôi bị thằng con rể rác rưởi của cô đánh thành như vậy, 1,5 tỷ không đủ.”

“Phải thêm tiền!” Tôn Hồng nói thẳng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.