“Mẹ, mẹ nói gì? Trần Dật Thần cũng tới Trung Hải?”
Nghe Lâm Như Tuệ nói thế, Hạ Nhược Y không khỏi sửng sốt, Trần Dật Thần tới Trung Hải làm gì? Anh tới đây hồi nào, sao cô lại không biết?
“Con không biết?” Lâm Như Tuệ nghi ngờ nhìn Hạ Nhược Y, bộ dạng ngạc nhiên của cô không giống như đang giả vờ, e rằng cô thật sự không biết Trần Dật Thần đã tới Trung Hải.
Nghĩ đến đây, Lâm Như Tuệ nhất thời thở phào nhẹ nhõm.
Nếu Hạ Nhược Y không biết Trần Dật Thần đã tới Trung Hải, vậy có nghĩa là mấy ngày nay cậu ta không tới làm phiền con bé.
“Con không biết thì thôi, dù gì con cũng ly hôn với tên vô tích sự đó rồi, nên việc cậu ta đi đâu cũng chẳng liên quan đến con.” Lâm Như Tuệ tùy ý nói, giờ bà ước gì Hạ Nhược Y rũ sạch quan hệ với Trần Dật Thần.
Hạ Nhược Y nhíu mày, không nói gì nữa, nhưng trong lòng lại hơi lăn tăn.
Không ngờ Trần Dật Thần đã tới Trung Hải, nhưng anh tới đây làm gì?
Liệu chuyện Lưu Văn Bác vô cớ mất tích mấy ngày trước, có liên quan đến anh không?
“Nhược Y, lần này mẹ tới Trung Hải là có hai chuyện.” Lâm Như Tuệ không hề cảm nhận được sự khác thường của Hạ Nhược Y, mà vẫn tiếp tục độc thoại:
“Chuyện thứ nhất là mẹ tới xem thử công việc của con ở Trung Hải thế nào.”
“Còn chuyện thứ hai là mấy ngày trước, mẹ đã nhờ dì hai con sắp xếp cho con một buổi xem mắt.”
“Xem mắt?”
Nghe thấy hai từ này, Hạ Nhược Y liền lạnh mặt, rồi bùng lên lửa giận: “Mẹ, giờ con vẫn chưa muốn xem mắt…”
“Sao lại chưa muốn?” Không đợi Hạ Nhược Y nói hết, Lâm Như Tuệ đã ngắt lời cô.
“Con đã ly hôn với tên vô tích sự kia rồi, nên giờ con là người tự do.”
“Con không muốn đi xem mắt, chẳng lẽ con định ở giá suốt đời?”
“Mẹ, con chỉ mới ly hôn với Trần Dật Thần có mấy ngày! Giờ mẹ sắp xếp con đi xem mắt, mẹ có nghĩ đến cảm nhận của con không?” Hạ Nhược Y rất tức giận, cô không ngờ, Lâm Như Tuệ lại vô sỉ đến thế, cô và anh mới ly hôn chưa được một tuần, mà bà đã sắp xếp cho cô xem mắt, nếu để người khác biết được, liệu bọn họ sẽ nghĩ cô thế nào?
Thấy Hạ Nhược Y tức giận, giọng điệu Lâm Như Tuệ cũng dịu lại: “Nhược Y, thật ra mẹ không muốn sắp xếp con đi xem mắt nhanh như thế, nhưng dì hai con nói, đúng lúc phó chủ tịch tập đoàn bà ấy mới ly hôn tháng trước, mấy ngày trước đã đi xem mắt khắp nơi, sau khi dì hai con đưa ảnh của con cho ông ta xem, thì ông ta rất hài lòng, tỏ ý muốn gặp mặt con một lần…”
“Mẹ, mẹ thật quá đáng! Chẳng lẽ mẹ không hiểu rõ ý đồ của dì hai?” Hạ Nhược Y tức đến run người, dù cô chưa gặp mặt vị phó chủ tịch mà Lâm Như Tuệ nói, nhưng cô không cần nghĩ cũng biết chắc rằng, tuổi tác người đó không hề nhỏ, e rằng còn lớn hơn cả ba cô.
Nói là để cô đi xem mắt, nhưng thực chất là bán cô cho vị phó chủ tịch đó, rồi cả nhà Lâm Quế từng bước leo lên tập đoàn Trung Thịnh.
Lâm Như Tuệ cười lúng túng, tất nhiên bà biết rõ ý đồ Lâm Quế, nhưng bà không thể nói thật trước mặt Hạ Nhược Y được.
“Nhược Y, tất nhiên mẹ biết rõ ý đồ dì hai con, nhưng bà ấy chỉ muốn tốt cho con thôi.”
“Vị phó chủ tịch đó chỉ có một khuyết điểm là tuổi tác hơi lớn một tý, ngoài ra mấy điều kiện khác đều rất tốt, chỉ riêng hai biệt thự đứng tên ông ấy đã nằm trên khu đất vàng ở Trung Hải, dù là khu nào cũng có giá trị tám chín trăm tỷ, ngoài ra người ta còn có bốn chiếc siêu xe và 15% cổ phần tập đoàn Trung Thịnh.”
“Mẹ nghe dì hai con nói, giờ 15% cổ phần đó có giá trị thị trường hơn mười hai nghìn tỷ.”
“Nhược Y, nếu con có thể gả cho vị phó chủ tịch đó, thì kiếp sau, không, kiếp sau sau nữa của con sẽ không còn lo nghĩ chuyện cơm áo gạo tiền.”
Lúc nói, mắt Lâm Như Tuệ hiện lên ánh sáng màu lục, hơn mười hai nghìn tỷ, trước đây bà không dám nghĩ tới, nhưng giờ bà đã có cơ hội tiếp xúc rồi.
Hạ Nhược Y nghiến răng, tim hơi nguội lạnh: “Mẹ, chẳng lẽ trong mắt mẹ, con là một loại hàng hóa sao?”
Lâm Như Tuệ nhíu mày hỏi: “Nhược Y, con nói gì đấy? Hàng hóa cái gì, mẹ chỉ không muốn con tìm một người chồng vô dụng có một không hai như Trần Dật Thần, rồi chịu thiệt thòi lần nữa thôi…”
“Đủ rồi!” Lâm Như Tuệ còn chưa nói hết, đã bị Hạ Nhược Y nổi giận cắt ngang: “Mẹ, Trần Dật Thần không vô dụng, dù là quá khứ, hiện tại hay tương lai, anh ấy đều không vô dụng.”
“Ngoài ra, từ khi ở bên anh ấy, con chưa bao giờ chịu thiệt.”
“Còn giờ, con tìm người chồng thế nào cũng không liên quan đến mẹ, nên mẹ đừng bận tâm chuyện này nữa.”
Nói xong, Hạ Nhược Y xoay người rời đi, để Lâm Như Tuệ đứng đó nổi trận lôi đình: “Hạ Nhược Y! Sao con lại ăn nói như thế với mẹ? Con là con gái mẹ, sao mẹ lại không liên quan đến chuyện con tìm chồng?”
“Hạ Nhược Y, con mau đứng lại nói rõ ràng cho mẹ!”
Lâm Như Tuệ đuổi theo Hạ Nhược Y ra khỏi sân bay.
Vừa ra khỏi sân bay, Hạ Nhược Y đã chạm mặt mẹ con Lâm Quế và Đường Tâm Như.
“Dì hai.” Dù trong lòng tức giận, nhưng Hạ Nhược Y vẫn không muốn mất lễ phép trước mặt Lâm Quế.
Lâm Quế khẽ gật đầu, rồi quan sát Hạ Nhược Y một lượt, không khỏi cảm thán tận đáy lòng:
“Lần trước ở bệnh viện, sao dì không nhận ra cô bé Nhược Y này lại xinh đẹp đến thế.”
Tất nhiên Hạ Nhược Y càng xinh đẹp, thì Lâm Quế càng vui mừng.
“Dì hai quá khen.” Hạ Nhược Y nhíu mày, trong lòng cô không thích người dì như Lâm Quế, nhưng dù không thích thế nào, thì bà ta cũng là dì hai cô.
Thấy Lâm Quế khen Hạ Nhược Y, Đường Tâm Như không khỏi đố kỵ, sau khi gặp mặt Hạ Nhược Y, lần đầu tiên cô cảm thấy nghi ngờ về vị trí người đẹp nhất nhà họ Lâm của mình.
“Chị họ thật sự rất xinh đẹp, nhưng tiếc rằng lại gả cho một người vô dụng như anh rể.” Đường Tâm Như giả vờ tiếc nuối liếc nhìn Hạ Nhược Y, nghĩa bóng câu nói này của cô ta là tâng bốc Hạ Nhược Y, nhưng nghĩa đen là thầm chế giễu cô bị mù, mới tìm một người đàn ông như Trần Dật Thần.
Tất nhiên Hạ Nhược Y nghe ra hàm ý chế giễu trong câu nói của Đường Tâm Như, nhưng cô lười so đo với cô ta.
“Nhược Y, chắc mẹ cháu đã nói với cháu chuyện dì sắp xếp buổi xem mắt cho cháu rồi đúng không?” Lâm Quế dời mắt nhìn Hạ Nhược Y, sở dĩ bà và Đường Tâm Như tới sân bay, là sợ chuyện này xảy ra sai sót.
Hạ Nhược Y lạnh mặt ngay: “Mẹ cháu đã nói rồi ạ!”
Lâm Quế gật đầu nói: “Mẹ cháu nói rồi thì tốt.”
“Nếu mẹ cháu đã nói rồi, thì ngày mai cháu hãy ăn diện thật đẹp, để gặp mặt phó chủ tịch Vương, nếu cháu có thể làm phó chủ tịch Vương yêu thích, thì tuần sau hai người có thể ra nước ngoài tổ chức hôn lễ.” Lâm Quế tự nhiên nói, như thể để Hạ Nhược Y kết hôn với phó chủ tịch Vương mà bà ta nói, là một sự ban ân với cô. Sắc mặt Hạ Nhược Y ngày càng lạnh lẽo nói: “Dì hai, hình như cháu chưa đồng ý đi xem mắt với phó chủ tịch Vương mà dì nói đúng không?”
“Chưa đồng ý.” Lâm Quế bỗng lớn tiếng.
“Hạ Nhược Y, ý cháu là sao?”
“Cháu có biết phó chủ tịch Vương của dì có thân phận gì không?”