Đỉnh Cấp Rể Quý

Chương 473: Chương 473: Sự thay đổi của vũ văn bác




Lầu Trân Bảo!

Ba chữ lớn rồng bay phượng múa màu vàng viết trên tấm bảng. Tìm truyện hay tại -- TRUMTR UYEN. n e t --

Dù là người không hiểu thư pháp cũng có thể nhìn ra người viết ra ba chữ lớn này chắc chắn là danh sư.

Rõ ràng lầu Trân Bảo này là một cửa hàng đồ cổ cao cấp nhất trên phố đồ cổ.

Dù đứng bên ngoài, Trần Dật Thần cũng có thể cảm nhận được nền tảng và khí thế của lầu Trân Bảo.

Hy vọng lầu Trân Bảo có thể có thứ mình cần, Trần Dật Thần mở mắt, chắp tay sau lưng đi về phía lầu Trân Bảo.

Nhưng anh vừa đi đến cửa đã bị một bàn tay lớn chặn lại.

“Xin dừng bước.”

Một người đàn ông trung niên mặc áo bó màu đen, vóc người cao thẳng, vẻ mặt lạnh lùng như một thanh kiếm sắc bén chặn trước cửa, nhìn Trần Dật Thần với vẻ mặt không chút cảm xúc.

Trần Dật Thần hơi nhướng mày, không ngờ trên người người đàn ông trung niên này lại có… hơi thở của võ giả?

Hơn nữa… cảnh giới của ông ta còn không thấp.

“Vì sao không cho vào?” Trần Dật Thần híp mắt, rõ ràng người đàn ông trước mắt không phải người của lầu Trân Bảo, trông ông ta giống cận vệ của một vài gia tộc lớn hơn.

Vì cô chủ và cậu chủ của tôi ở bên trong. Bọn họ ra ngoài, cậu mới có thể đi vào.” Giọng điệu của người đàn ông trung niên rất bình tĩnh, nhưng trong bình tĩnh lại có sự bá đạo không cho cãi lại.

“Nếu tôi cứ muốn đi vào thì sao?” Trần Dật Thần lạnh nhạt hỏi.

Vẻ mặt người đàn ông trung niên lạnh lẽo: “Cậu có thể thử.”

“Ha ha.”

Trần Dật Thần cười ha ha, sau đó làm ra vẻ muốn tiến lên phía trước.

Thấy Trần Dật Thần thật sự dám xông vào, vẻ mặt của võ giả trung niên lập tức trở nên lạnh lùng, ông ta hừ lạnh, bàn tay lớn chặn trước ngực Trần Dật Thần thuận thế nghiêng đi, trở thành như một con dao chém về phía lồng ngực của anh.

Một dao này, võ giả trung niên dùng chưa đến một phần mười sức.

Nhưng dù chưa đến một phần mười sức thì đánh lên người bình thường ít nhất cũng có thể khiến người bình thường bị gãy xương ngực.

Võ giả trung niên nở nụ cười lạnh lùng, nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì ông ta đánh xuống thế này, Trần Dật Thần nhẹ nhất cũng sẽ phun máu bay người ra ngoài.

Lúc còn chưa nghĩ xong, bàn tay đã chém lên trước ngực Trần Dật Thần.

Nhưng hình ảnh Trần Dật Thần phun máu bay ra ngoài cũng không xuất hiện như trong dự đoán của ông ta, Trần Dật Thần vẫn như không có chuyện gì nhàn nhã đi vào lầu Trân Bảo.

Xảy ra chuyện gì vậy?

Nụ cười lạnh lùng trên khóe môi ông ta hoàn toàn cứng đờ, trong mắt lộ vẻ khó tin.

Ông ta cảm thấy cú đánh của mình khi nãy đánh trúng người Trần Dật Thần giống như gãi ngứa cho anh vậy, không khiến Trần Dật Thần bị làm sao cả.

Chuyện này…

Lúc võ giả trung niên đang nghĩ khoảnh khắc khi nãy rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, Trần Dật Thần đã đi vào lầu Trân Bảo.

Lúc này, trong lầu Trân Bảo to lớn không có được mấy người, ngoài mấy nhân viên bán hàng ra thì không có người khách nào khác cả.

Rất rõ ràng tất cả mọi chuyện đều là công lao của võ giả trung niên.

Mấy nhân viên bán hàng ngạc nhiên nhìn Trần Dật Thần, không hiểu sao Trần Dật Thần lại thoát khỏi võ giả trung niên được.

“Thưa anh, anh muốn mua gì ạ?”

Có nhân viên tiến lên nghênh đón.

“Tôi tùy tiện xem sao.”

Trần Dật Thần tùy ý đáp, anh vẫn chưa nghĩ ra nên tặng gì cho Lâm Tiêu Hiền, anh định xem thử rồi quyết định sao.

“Vâng ạ.”

Nhân viên hơi cúi người, sau đó lui xuống.

Là nhân viên của lầu Trân Bảo, đương nhiên bọn họ không có chuyện trông mặt mà bắt hình dong, dù Trần Dật Thần ăn mặc qua quýt bình thường, bọn họ cũng sẽ không xem thường Trần Dật Thần.

“Chị, mấy trưởng lão trong Kiếm Tông của chị biết ngự kiếm bay không ạ?”

Lúc Trần Dật Thần đang tập trung chọn quà cho Lâm Tiêu Hiền, một giọng nói quen thuộc vang lên từ phía sau.

“Không biết.”

Sau giọng nói quen thuộc này, một giọng nói trong trẻo như chim hoàng oanh vang lên, rõ ràng chủ nhân của giọng nói này là một cô gái trẻ tuổi.

“Không biết?”

“Sao có thể không biết được? Không phải trong tiểu thuyết tiên hiệp đều viết như thế ư, ngự kiếm bay lên không, đi xa nghìn dặm, lấy đầu người dễ như trở bàn tay…”

“Vũ Văn Bác, cả em cũng nói đó là tiểu thuyết tiên hiệp, chuyện trong tiểu thuyết tiên hiệp sao có thể là thật được? Hơn nữa cái chị em tập luyện là vũ khí, không phải thần tiên! Võ giả không biết ngự kiếm bay.” Cô gái có giọng nói như chim hoàng oanh hơi bất đắc dĩ ngắt lời Vũ Văn Bác, lúc cô ta định dặn dò Vũ Văn Bác bớt xem tiểu thuyết tiên hiệp, làm nhiều việc nghiêm túc hơn thì thấy Vũ Văn Bác nhìn chằm chằm vào một chàng trai.

“Anh Dật Thần!”

Vũ Văn Bác vui vẻ la to một tiếng.

“Cậu ở đây làm gì?” Trần Dật Thần cười nhạt, người vừa hỏi cô gái kia là Vũ Văn Bác, hồi sáng anh mới gặp ở công ty, không ngờ bây giờ lại gặp ở lầu Trân Bảo.

“Tôi đi mua quà cùng với chị.” Vũ Văn Bác đáp.

“Đúng rồi anh Dật Thần, đây là chị của tôi, Vũ Văn Thiến.” Vũ Văn Bác hăng hái giới thiệu, Trần Dật Thần gật nhẹ đầu, nhìn về phía cô gái trẻ tuổi bên cạnh Vũ Văn Bác.

Vũ Văn Thiến mặc một cái váy dài màu xanh da trời, dáng người cô ta rất gầy, cao khoảng 1m72.

Trông giống Vũ Văn Bác đến mấy phần, rất có cảm giác chị gái hàng xóm.

Nhìn một hồi, cho người ta có cảm giác trong sáng hoàn mỹ.

Nhưng cái Trần Dật Thần chú ý không phải là vẻ bề ngoài của Vũ Văn Thiến, mà là thanh trường kiếm Vũ Văn Thiến cõng trên lưng, dù cách vỏ kiếm, Trần Dật Thần cũng có thể cảm nhận được kiếm ý không gì địch nổi trên mũi kiếm.

Rất rõ ràng thanh kiếm Vũ Văn Thiến vác trên lưng không phải kiếm đạo cụ bình thường.

Mà là một thanh thần kiếm từng giết người, từng thấy máu!

Vũ Văn Bác cũng không chú ý đến sự khác thường trong ánh mắt của Trần Dật Thần, anh ta vẫn tự nhiên giới thiệu.

“Chị, đây là anh Dật Thần, em từng nói với chị về anh ấy rồi đó…”

“Anh Dật Thần?” Nghe thấy ba chữ này, đầu tiên Vũ Văn Thiến ngây người, sau đó thì lạnh mặt: “Anh là tên khốn kiếp đả thương em trai tôi đúng không?”

Vũ Văn Thiến lạnh lùng nhìn Trần Dật Thần, nếu cô ta nhớ không lầm thì người làm Vũ Văn Bác bị thương là một tên khốn gọi là anh Dật Thần, tên đầy đủ là Trần Dật Thần, con cháu nhà họ Trần.

Thấy Vũ Văn Thiến chưa nói gì đã muốn tính sổ với Trần Dật Thần, Vũ Văn Bác lập tức hoảng hốt, anh ta vội giải thích: “Chị, chuyện của em và anh Dật Thần đã qua rồi, bây giờ tụi em là bạn…”

“Qua rồi!” Vũ Văn Thiến nhướng mày, tức giận nhìn Vũ Văn Bác: “Anh ta đánh em thành như thế, em nói một câu qua rồi là thôi à?”

Trần Dật Thần cười nhạt, anh không ngờ Vũ Văn Thiến này trông khí chất uyển chuyển, nhưng tính tình lại nóng nảy như thế, một câu không hợp đã nổi nóng.

“Chị, em và anh Dật Thần là không đánh không quen biết, hơn nữa em bị đánh cũng là đáng đời, là em có lỗi trước.” Vũ Văn Bác vội giải thích, bây giờ anh ta thật sự rất sợ hãi Trần Dật Thần, ngoài thân phận con cháu nhà họ Trần còn có thực lực quỷ thần khó lường của anh nữa, hai cây súng lọt vào tay Trần Dật Thần chưa đến một giây đã biến thành cục sắt vụn, đây thật sự không giống con người mà.

“Em…” Trong mắt Vũ Văn Thiến mang ý chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, cô ta không ngờ lần này em trai luôn không sợ trời không sợ đất lại bị một người ta làm phục tùng như thế, mình ra mặt thay anh ta, anh ta cũng không dám.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.