Đỉnh Cấp Rể Quý

Chương 509: Chương 509: Suy nghĩ của vương thi viện




Bành Diễm Phương gật đầu, phụ họa nói: “Mẹ cảm thấy Thế Bình nói rất có đạo lý, bây giờ cái đồ bỏ đi kia đang ôm đùi con hồ ly tinh nhà họ Sở, đang ra vẻ đó, nếu như chúng ta đi tìm cậu ta, cậu ta còn cho là chúng ta nịnh bợ cậu ta.”

“Một đồ rác rưởi đi ở rể, có tư cách gì để chúng ta nịnh bợ chứ?” Vương Thi Viện nghiến răng, trong đôi mắt xinh đẹp không ngừng hiện lên lửa giận, cô ta chưa từng trải qua sự ủy khuất như vậy, rõ ràng người làm ô uế cô ta đang ở trước mắt, nhưng cô ta lại không thể báo thù.

“Haiz, con gái, không phải có câu nói như này sao, đồ chó kia vốn dĩ là đồ bỏ đi ở rể không sai, nhưng bây giờ, đồ chó kia là tiểu bạch kiểm của cô chủ nhà họ Sở.”

“Hơn nữa rõ ràng cô chủ nhà họ Sở kia coi đồ chó kia như bảo bối, ngay cả vé VIP 90 triệu cũng mua cho đồ chó kia.” Bành Diễm Phương có chút đố kỵ nói, bà ta không hiểu, tại sao Sở Thanh Từ lại xem trọng cái loại vô dụng như Trần Dật Thần, hơn nữa còn là đồ bỏ đi đã từng ở rể.

Dựa vào điều kiện của Sở Thanh Từ, muốn người đàn ông như thế nào mà không tìm được, kết quả cô ta lại tìm một người đàn ông đã từng ly hôn và ở rể, đúng là đầu bị cửa kẹp mà.

“Được rồi, tạm thời sẽ không đi tìm anh ta.” Vương Thi Viện hít một hơi, đè nén hận ý trong lòng xuống, bây giờ đi tìm Trần Dật Thần quả thật không phải là hành động lý trí.

Cô ta không có chứng cứ gì có thể chứng minh tối hôm đó Trần Dật Thần đã cưỡng hiếp cô ta.

Còn về lời khai của Lý Thế Bình, chắc chắn Sở Thanh Từ sẽ không tin. Cho dù Sở Thanh Từ tin, nhưng để bảo vệ thể diện của mình, rất có khả năng cô ta sẽ nói Lý Thế Bình bịa đặt.

Hơn nữa Trần Dật Thần cũng sẽ không ngồi yên đợi chết, nếu như cô ta trực tiếp xông lên nói, nói không chừng, Trần Dật Thần còn cắn ngược lại cô ta, chụp cho cô ta và Lý Thế Bình cái mũ hãm hại người khác.

Chuyện này chỉ có thể tính kế lâu dài.

Thấy Vương Thi Viện từ bỏ ý định đi tìm Trần Dật Thần, Lý Thế Bình mới thở phào nhẹ nhõm: “Bác gái, chúng ta đi xuống thôi.”

“Ừ.’ Bành Diễm Phương khẽ gật đầu, sau đó lại nói: “Bác trai đâu?”

“Bác trai đi mua nước rồi.”

“Lát nữa bác trai qua, đừng nói cho ông ấy biết cái đồ bỏ đi kia cũng ở trên đảo.” Bành Diễm Phương dặn dò một câu, với tính cách của Vương Hoằng Nghị, nếu như biết Trần Dật Thần cũng ở trên đảo, ông ta nhất định sẽ liên lạc với Trần Dật Thần.

“Bác gái yên tâm đi, cháu sẽ không nói với bác trai đâu.” Lý Thế Bình vỗ ngực cam đoan, chuyện bây giờ anh ta sợ nhất chính là cả nhà Vương Thi Viện gặp được Trần Dật Thần, vì vậy cho dù Bành Diễm Phương không dặn dò, anh ta cũng sẽ không chủ động nói ra chuyện này.

Bên kia, một đoàn của Trần Dật Thần đã đi vào khu vực của đảo Mai Lai.

“Sở đại ca, mấy võ giả khác đâu? Sao bọn họ không đi du thuyền cùng với chúng ta?” Trên đường đi, Hồ Hải Tinh không nhịn được hỏi, trận đấu cược lần này, bên phía Trung Hải thương hội, bốn gia tộc lớn tổng cộng mời đến 10 vị võ giả, trừ bốn vị võ giả nhà họ Sở, ba gia tộc khác, mỗi gia tộc cũng mời hai vị.

Nhưng sáu vị võ giả kia, đến bây giờ vẫn chưa nhìn thấy bóng dáng của bọn họ.

“Võ giả của mấy nhà khác, trưa nay đã đến rồi, bọn họ ngồi trực thăng của nhà họ Uông đến.” Sở Dật Phi nói.

“Bây giờ bọn họ ở đâu?” Hồ Khải Tinh hỏi.

“Ở bên trong, bên trong có một khu biệt thự.” Sở Dật Phi đưa tay lên chỉ về phía trước: “Khu biệt thự này do Thiên Thủy thương hội đặc biệt bao từ chỗ của đảo Mai Lai, võ giả của hai thương hội và quan chức của nước H và nước N đều tại khu biệt thự này.”

“Quan chức của nước N cũng đến rồi?” Trần Dật Thần theo bản năng hỏi.

“Ừ, quan chức của nước N cũng đến rồi, nghe nói người đến là một phó chủ tịch hiệp hội võ thuật của nước N.” Sở Dật Phi gật đầu.

Vai trò của Hiệp hội võ thuật nước N ở nước N nhìn chung cũng giống vai trò của liên đoàn võ thuật nước H ở nước H, vai trò của hai tổ chức đều là giám sát các võ giả trong nước.

Trận đấu lần này, hiệp hội võ thuật nước N phái một vị phó hội trưởng đến, điều này gián tiếp cho thấy sự xem trọng của quan chức nước N với trận đấu này.

“Đi vào trước đã, bây giờ có lẽ chỉ còn mấy người chúng ta chưa đến.” Sở Phi Dật nhìn thời gian nói.

Mấy phút sau, một đoàn người đi vào khu biệt thự mà Sở Dật Phi nói.

Bên ngoài khi biệt thự có một tấm biển cảnh báo màu xanh rất dễ thấy: Khách du lịch bình thường không được phép vào trong!

Ngoài các biển quảng cáo, còn có một vài nhân viên bảo vệ mặc đồng phục chuyên nghiệp đứng bên ngoài khu biệt thự, nhưng nhân viên bảo vệ này đương nhiên không phải dùng để bảo vệ những võ giả bên trong biệt thự.

Bọn họ dùng để ngăn cản những người bình thường.

Thế giới bây giờ mặc dù các quốc gia đều có sự kế thừa võ đạo của riêng mình, nhưng hầu hết người bình thường lại không hiểu được những cái kế thừa võ đạo này.

Đối với những người bình thường mà nói, hai từ võ đạo vẫn còn quá xa vời.

Nếu bạn nói với họ trên thế giới này có võ giả, bọn họ chỉ trợn mắt nhìn bạn, nói rằng bạn đã đọc quá nhiều tiểu thuyết.

Loại tình huống này, liên quan đến nhận thức của con người, cũng liên quan đến công tác bảo mật của quan chức các quốc gia.

Đối với chuyện võ giả, quan chức các quốc gia không hẹn mà đều lựa chọn giữ bí mật tuyệt đối.

Sở dĩ làm như vậy đương nhiên là vì duy trì sự ổn định xã hội.

Nếu như để người bình thường biết được, võ giả không chỉ tồn tại trong tiểu thuyết võ hiệp, mà còn tồn tại trong cuộc sống hiện tại, thậm chí ở bên cạnh bạn, kết quả tạo thành kia không ai có thể lường trước được.

Vì vậy, liên quan đến chuyện võ giả, hiếm khi các quốc gia đạt được sự thống nhất như vậy.

Chắc chắn không thể để hầu hết người bình thường biết được sự tồn tại của võ giải!

Vai trò của lực lượng an ninh này là để ngăn chặn người bình thường, đặc biệt là bây giờ đang trong mùa du lịch, trên đảo Mai Lai gần như khắp nơi trên đảo Mai Lai đều là du lịch, nếu như có khách du lịch vô tình đi vào nơi này, nhìn thấy trận đấu, quay lại trận đấu sau đó đăng lên mạng….

Vậy thì hậu quả tạo thành không ai có thể gánh được.

Sau khi trải qua một đợt kiểm tra gắt gao, cuối cùng đám người Trần Dật Thần cũng đi vào được khu biệt thự.

Lúc này, một người đàn ông mặc vest, đi giày da đi tới.

Sau khi đi đến trước mặt Trần Dật Phi, người đàn ông trung niên vừa cố tình lại vô tình liếc nhìn mấy người Trần Dật Thần, sau đó mới nhìn Sở Dật Phi, cười nói: “Sở tổng, cuối cùng ngài cũng đến rồi.”

Sở Dật Phi cười nói: “Mấy người Uông Hải Dương đâu?”

“Uông tổng, ông ấy dẫn mấy vị kiếm tông kia đi chơi rồi.” Người đàn ông trung niên thận trọng liếc nhìn Sở Dật Phi nói.

“Đi chơi?” Sở Dật Phi cau mày, ngày mai trận đấu bắt đầu rồi, lúc này Uông Hải Dương lại dẫn người của kiếm tông đi chơi là ý gì?”

“Sở tổng, không phải Uông tổng muốn đi chơi, mà là kiếm tông bên kia có một vị tiểu thư muốn đi chơi, Uông Hải Dương không thể từ chối, phải đưa bọn họ đi.” Sợ Sở Dật Phi có ý kiến với Uông Hải Dương, người đàn ông trung niên chủ động lên tiếng giải thích.

“Được rồi, đi vào trước đã.”

Sở Vĩnh Du trầm giọng nói, cho dù là Uông Hải Dương dẫn người đi ra ngoài, còn là người của kiếm tông muốn đi, tóm lại, người đã đi ra ngoài, lúc này có nói nữa cũng không có ý nghĩa gì.

“Sở tổng, đi theo tôi.”

Người đàn ông trung niên cười cúi người, sau đó đi trước dẫn đường.

Cả nhà xem thêm bộ truyện đang hot khi kích chương tiếp nhé! Team giới thiệu thôi, không phải lỗi nhé! Chúc cả nhà luôn vui khỏe!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.