Đỉnh Cấp Rể Quý

Chương 358: Chương 358: Tam quan đáng giá bao nhiêu?




“Tiêu Thuần, tôi biết cô rất giận nhưng tôi cũng chỉ muốn tốt cho Ngọc Nhi thôi.” Vương Nhã Nam thở dài, mặc dù bị Tiêu Thuần mắng nhưng cô ta không hề tức giận, ngược lại còn ra vẻ tận tình khuyên nhủ.

“Tốt cho Ngọc Nhi?! Vương Nhã Nam, cô lấy mặt mũi ở đâu ra mà nói những lời này hả?!” Tiêu Thuần tức đến nổ phổi, đây là lần đầu tiên cô thấy có người nói lời vô liêm sỉ mà vẫn còn ngạo mạn, thẳng thừng như vậy.

Vương Nhã Nam cười khổ: “Tiêu Thuần, tôi biết cô sẽ nói như vậy.”

“Tôi thừa nhận thủ đoạn của mình hơi vô liêm sỉ.”

“Nhưng tôi muốn tốt cho Ngọc Nhi là thật.”

“Cô là người từng trải, cô nên biết người đến từ nông thôn như Ngọc Nhi, không có gia thế lại xinh đẹp như tiên nữ thế này sẽ có kết cục thế nào.”

Ánh mắt Tiêu Thuần buồn bã, Vương Nhã Nam nói đúng, một cô gái không có gia cảnh lại xinh đẹp như tiên như Lâm Ngọc Nhi, đúng là cuối cùng sẽ không có kết cục tốt đẹp.

Hoặc là trở thành vật cưng của những người giàu có, hoặc trở thành vật sở hữu cho một số người độc chiếm, tóm lại, dù thế nào cũng không thoát khỏi số phận bị người khác khống chế.

Thấy Tiêu Thuần bị thuyết phục, Vương Nhã Nam đột nhiên trở nên kích động:

“Thay vì để người khác được lời, chi bằng để cô ấy trao cơ thể mình cho anh Khôn và anh Võ.”

“Cô cũng biết lai lịch bối cảnh của anh Khôn và anh Võ rồi đó, nếu Ngọc Nhi có thể làm họ hài lòng thì những gì họ có thể cho Ngọc Nhi chắc chắn là thứ mà Ngọc Nhi mười đời cũng không kiếm được.”

“Đủ rồi!” Tiêu Thuần đột nhiên trở nên cáu kỉnh, cô dùng ánh mắt lạnh như băng nhìn chằm chằm cô gái mặc sườn xám trước mặt: “Vương Nhã Nam, cô đừng nghĩ ai cũng thấp hèn giống cô!”

“Đúng, cô nói rất đúng, Ngọc Nhi chỉ cần ngủ cùng Lưu Khôn và Võ Chí Khoa một đêm thì đời này cô ấy sẽ không cần lo cơm ăn áo mặc, cả đời sẽ được sống trong vinh hoa phú quý.”

“Nhưng trước khi cô làm những điều này có từng hỏi xem Ngọc Nhi có muốn hay không chưa?”

“Cô có hỏi Ngọc Nhi nghĩ thế nào không?!”

“Cô có hỏi Ngọc Nhi liệu cô ấy có sẵn sàng đánh đổi sự trong trắng của mình để đổi lấy vinh hoa phú quý hay không không?!”

“Cô không có!”

“Cô chưa từng hỏi!”

“Cô hoàn toàn là đang áp đặt ý nghĩ của mình lên Ngọc Nhi, còn nói rõ hay là vì muốn tốt cho Ngọc Nhi?!”

“Thật không biết xấu hổ!”

Vương Nhã Nam im bặt, khuôn mặt xinh xắn trở nên tái xanh, những lời của Tiêu Thuần thật sự như tát cho cô ta một cái tát trời giáng, tát thẳng vào mặt cô ta.

Sau một lúc tức giận, Vương Nhã Nam lại chế nhạo:

“Đúng, tôi chưa hỏi Ngọc Nhi, nhưng sao cô biết Ngọc Nhi nghĩ thế nào?”

“Chưa biết chừng cô ấy lại có suy nghĩ giống tôi!”

“Không thể nào! Ngọc Nhi không phải loại người này!” Tiêu Thuần lạnh lùng phủ định.

“Không phải loại này? Sao cô biết cô ấy không phải loại người này?” Vương Nhã Nam bật cười.

“Tiêu Thuần, tôi nói cho cô biết, phụ nữ sinh ra đã lệ thuộc vào đàn ông, phụ nữ có vốn sẵn thì chỉ cần nằm xuống là kiếm được tiền, không có gì đáng xấu hổ cả. Chỉ có những người phụ nữ không có vốn liếng nên mới muốn cố gắng chứng minh bản thân.”

“Cho dù hôm nay Lâm Ngọc Nhi không ngủ cùng anh Khôn và anh Võ thì một ngày nào đó sau khi cô ấy nếm trải đủ khó khăn của cuộc đời rồi cũng sẽ đi ngủ cùng những người đàn ông khác thôi.”

“Vương Nhã Nam, tam quan* của cô bị chó gặm rồi à?” Tiêu Thuần tức đến run người, cô thật sự không thể tưởng tượng được bạn thân của mình lại nói ra những lời tam quan bất chính đến vậy.

Tam quan*:vũ trụ quan, nhân sinh quan, giá trị quan.

“Tam quan?” Vương Nhã Nam cười lạnh lùng: “Thứ đó đáng giá bao nhiêu?”

“300 triệu? Hay là 3 tỷ?”

Tiêu Thuần và Vương Nhã Nam cãi nhau mặt đỏ tai hồng, mà Lưu Khôn và Võ Chí Khoa lại nhàn nhã uống rượu, nhìn hai người tranh cãi bằng vẻ mặt cợt nhả, như đang xem xiếc thú.

Võ Chí Khoa đặt ly rượu xuống rồi liếc nhìn Vương Nhã Nam, cười nói: “Anh Khôn, em rất thích lời con đi*m này nói, hay là anh cho em mượn chơi vài ngày nhé?”

Lưu Khôn nhả ra một vòng khói, liếc xéo Võ Chí Khoa: “Chí Khoa, cậu nói với anh lời này khách sáo quá. Giữa anh em chúng ta không có từ ‘mượn’, cậu thích con hàng rẻ tiền này thì anh sẽ tặng cô ta cho cậu, cậu muốn chơi bao lâu thì chơi.”

“He he, cảm ơn anh Khôn.” Võ Chí Khoa cười khúc khích, sự dâm đãng trong mắt không thể che giấu được, mặc dù bề ngoài Vương Nhã Nam kém hơn Tiêu Thuần và Lâm Ngọc Nhi một chút nhưng chỗ nào cần lồi có lồi, cần lõm có lõm, giống như trái đào chín mọng, toàn thân từ trên xuống dưới toát ra hơi thở quyến rũ.

Người phụ nữ như vậy ở trên giường phải gọi là cực phẩm.

Vương Nhã Nam đang dương dương tự đắc không biết rằng chỉ một câu nói của Võ Chí Khoa mà Lưu Khôn đã coi mình như một món hàng mà tặng đi.

Không biết nếu cô ta biết chuyện này sẽ có biểu cảm gì.

“Vương Nhã Nam, tôi không muốn nói nhiều với cô.”

“Bạn trai Ngọc Nhi sắp đến rồi, lát nữa anh ấy tới, tôi sẽ nói hết những việc tối nay cô đã làm cho anh ấy, tốt nhất cô hãy cầu nguyện để anh ấy có thể tha thứ cho mình đi.” Tiêu Thuần lạnh lùng nói.

“Ha ha ha, tha cho tôi?” Vương Nhã Nam khinh thường cười lớn, cười chảy cả Malaysiaắt: “Tiêu Thuần, có phải não cô có vấn đề không?”

“Người bạn trai của Ngọc Nhi mà cô nói, anh ta có dám tới hay không cũng là một vấn đề.”

“Dù anh ta có tới thật thì cô nghĩ anh Khôn và anh Võ sẽ tha cho anh ta?”

“Anh ta ngoan ngoãn chịu thua còn được.”

“Chứ nếu anh ta không ngoan ngoãn thì anh Khôn và anh Võ sẽ khiến anh ta hối hận vì đã đến với thế giới này.” Vương Nhã Nam hừ lạnh, cô ta biết rất rõ khả năng của Lưu Khôn và Võ Chí Khoa, không nói Võ Chí Khoa từng đi bội đội ở lữ đoàn đặc chiến, chỉ riêng Lưu Khôn thôi cũng đã đủ để bạn trai Ngọc Nhi nghẹn họng.

Vì câu lạc bộ Hồng Diệp của họ là do dì Lưu Khôn mở, bảo vệ của hội sở là vệ sĩ riêng của Lưu Khôn, nếu bạn trai Ngọc Nhi dám đến thì chắc chắn cũng không qua nổi cửa mấy người bảo vệ.

Tiêu Thuần mím đôi môi đỏ mọng, không nói thêm gì nữa, cô nói những lời này cũng chỉ để doạ thôi, chứ bản thân cô cũng biết khả năng Lâm Ngọc Nhi có thể thoát khỏi móng vuốt bọn họ hôm nay là rất nhỏ, thậm chí nó nhỏ đến mức có thể bỏ qua.

“Rầm” một tiếng.

Gần như ngay khi Tiêu Thuần vừa ngừng suy nghĩ thì cửa phòng bao bị người khác đạp văng, tấm cửa làm bằng gỗ rắn rơi xuống đất, phát ra âm thanh nặng nề.

Biến cố bất chợt này khiến mọi người trong phòng bao đều sửng sốt, mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía ánh sáng mờ ảo ngoài cửa.

Sau đó mọi người phát hiện có hai bóng người cao lớn đang đứng ở cửa phòng bao.

Đi đầu là một thanh niên vẻ mặt không biểu cảm, đứng sau người thanh niên ấy là một ông chú trung niên với vẻ mặt lạnh lùng.

Rõ ràng hai người họ đang tới kiếm chuyện, mọi người trong phòng bao không khỏi đưa mắt nhìn về phái Lưu Khôn và Võ Chí Khoa, nhưng lại thấy hai người kia từ đầu đến cuối đều cúi đầu lắc ly rượu vang trong tay, còn chẳng thèm nhướn mi.

Mà Võ Chí Khoa lại liếc mắt quan sát Trần Dật Thần và Thạch Phá Quân, nhưng khi nhận ra hai người họ là ai, hắn lập tức mất hứng, hiển nhiên hắn cảm thấy Trần Dật Thần và Thạch Phá Quân không đáng để mình ra tay.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.