Một giây, hai giây, ba giây…
Bảy giây, tám giây, chín giây…
Chưa đến mười giây!
Trong sân ngoại trừ Trương Chí Hào và Lý Hồng, đã không còn ai đứng thẳng nữa rồi!
Tất cả đều ngã xuống đất rên rỉ!
“Phù phù” một tiếng.
Lý Hồng bị dọa đến nỗi đặt mông ngồi xuống đất.
Cẳng chân của Trương Chí Hào cũng nhũn ra, miệng lưỡi rát khô.
Hơn hai mươi người, cũng chưa đến mười giây, đã bị đánh ngã toàn bộ, tên này rốt cuộc là người hay là quỷ?
Trương Chí Hào và Lý Hồng hoàn toàn bị dọa sợ, cách đó không xa có rất nhiều người qua đường vây xem, trên mặt cũng là trợn mắt há hốc mồm.
“Anh ấy sẽ không là… là cao thủ võ lâm trong truyền thuyết chứ?”
“Rất có thể, chưa tới mười giây đã đánh gục hơn hai mươi người lớn, cho dù là bộ đội đặc chủng cũng không làm được.”
Lúc nhiều người qua đường bàn luận về Trần Dật Thần, Trần Dật Thần đã đi đến trước mặt Trương Chí Hào.
“Anh… Anh đang làm gì?”
Trương Chí Hào sợ đến run cầm cập, theo bản năng lùi về phía sau, nhưng anh ta chưa kịp bước, trước mắt tối sầm.
“Bốp”
Sau một tràng vỗ tay, Trương Chí Hào giống như con diều đứt dây, bay ngang ra ngoài.
Người còn chưa rơi xuống đất, đã phun ra bảy, tám chiếc răng đầy máu.
Sắc mặt của Trần Dật Thần lạnh lùng nghiêm nghị, loại người như Trương Chí Hào, căn bản không cần phải giảng đạo lý, bởi vì nếu như anh giảng đạo lý với bọn họ, bọn họ sẽ nói với bạn bằng nắm đấm.
Đến lúc nắm đấm của anh lớn hơn so với bọn họ, bọn họ sẽ giảng đạo lý cùng với anh.
Nhưng Trần Dật Thần, đương nhiên không dễ nói chuyện như vậy.
Nếu như anh nói với tôi bằng nắm đấm, vậy tôi sẽ luôn nói với anh bằng nắm đấm, nói đến khi anh phục thì mới thôi.
“Phụt”
Trương Chí Hào ngã trên mặt đất lại phun ra mấy chiếc răng đầy máu, bây giờ khuôn mặt của anh ta toàn là máu, bộ dạng cực kỳ thê thảm, một tát kia của Trần Dật Thần, nhìn có vẻ nhẹ nhàng, nhưng thật ra đánh đến nỗi anh ra gần như rụng hết răng trong miệng, anh ta cảm thấy Trần Dật Thần tiếp tục dùng thêm chút sức, nói không chừng đầu anh, sẽ bị Trần Dật Thần tát bay đầu.
Đúng lúc này, Trần Dật Thần lại đi đến.
Da đầu của Trương Chí Hào tê rần, thheo bản năng muốn lùi về phía sau, thế nhưng lại phát hiện, cả người mình không còn chút sức lực nào.
“Chuyện đã xảy ra, có quan trọng không?” Trần Dật Thần từ trên cao nhìn xuống Trương Chí Hào, lạnh nhạt cười hỏi.
“Quan trọng, quan trọng!” Trương Chí Hào vội vàng gật đầu giống như con gà mổ thóc.
“Quan trọng?” Khóe miệng Trần Dật Thần nhếch lên một tia giễu cợt: “Bây giờ nói quan trọng, anh không cảm thấy hơi trễ sao?”
Dứt lời, Trần Dật Thần đã đạp một cước trên người Trương Chí Hào.
“Răng rắc” một tiếng.
Không ít người qua đường đứng cách mười mét, cũng nghe được tiếng xương gãy giòn tan.
Một cước này của Trần Dật Thần, ít nhất đã đạp gãy bốn, năm cái xương sườn của Trương Chí Hào, mấy tháng sau, sợ rằng Trương Chí Hào sẽ phải nằm trên giường bệnh.
Sau khi xử lý Trương Chí Hào xong, Trần Dật Thần lại nhìn về phía Lý Hồng, Lý Hồng mới là kẻ cầm đầu chuyện ngày hôm nay!
“Anh… anh đừng đến đây!”
Thấy mặt Trần Dật Thần không cảm xúc chắp tay đi đến, Lý Hồng lập tức sợ hãi.
“Tôi… tôi là phụ nữ, anh không thể đánh tôi!”
“Không thể đánh cô?” Trần Dật Thần cười lạnh: “Vậy chuyện cô thả chó cắn ba tôi thì làm sao giờ?”
“Tôi… Tôi đền tiền, tôi có thể đưa tiền bồi thường cho ba anh!”
“Ba mươi triệu! Không, ba trăm triệu! Tôi có thể đưa anh ba trăm triệu, chỉ cần anh không ánh tôi.” Mặt Lý Hồng đầy sợ hãi nói, lúc này, cô ta thật sự sợ rồi, đánh chết cô ta cô ta cũng không nghĩ đến, Trần Dật Thần sẽ có bản lĩnh khủng bố như vậy, Trương Chí Hào mang theo hơn hai mươi tên tay chân có vũ trang đầy đủ, trong tay Trần Dật Thần, cũng không chống đỡ được mười giây, đã bị Trần Dật Thần đánh ngã toàn bộ.
Đây thật sự không phải là con người.
Để cho loại không phải con người tát một cái, nghĩ lại cũng thấy thịt đau.
“Ba trăm triệu? Cô thật sự dám nói!” Trần Dật Thần liên tục cười lạnh: “Hóa ra trong mắt cô, chuyện thả chó cắn người này, chỉ cần ba trăm triệu là có thể giải quyết.”
Trên thực tế, Lý Hồng có thể ra cái giá ba trăm triệu, là dưới tình huống Trần Dật Thần đã bày ra bản lĩnh siêu phàm, nếu như Trần Dật Thần không bày ra bản lĩnh siêu phàm, chỉ là người bình thường thì sợ rằng hôm nay ngay cả ba trăm nghìn cô ta cũng không trả.
“Tôi… Tôi không thả chó cắn người, là nó tự mình cắn.” Thấy Trần Dật Thần không hề bị lay động, Lý Hồng lại bắt đầu thanh minh, định ném cái nồi này cho con chó ngao Tây Tạng màu đen.
“Phải không?” Trần Dật Thần cười châm biếm hỏi.
Đúng đúng đúng, là do con chó tự mình cắn, không có quan hệ gì đến tôi.”
Lý Hồng vội vàng gật đầu.
“Không có quan hệ gì đến cô?” Khóe miệng của Trần Dật Thần càng thêm giễu cợt: “Là chó của cô, sao lại không có quan hệ gì đến cô được?”
“Cô thật sự chả bằng một con chó, ít ra chó dám làm dám chịu, nhưng cô lại dám làm cũng không dám nhận.”
Sắc mặt của Lý Hồng đỏ lên, lời này của Trần Dật Thần, thật sự là đè mặt cô ta xuống mà giẫm nha.
“Tôi cũng không làm khó cô, chó của cô cắn chứt chân của ba tôi, vậy cô cũng đền một cái chân đi.” Trần Dật Thần từ từ nói.
“Đền chân?” Nghe nói như vậy, khuôn mặt của Lý Hồng lập tức trắng bệch.
“Không… Không được!” Thấy Trần Dật Thần đi tới, toàn thân Lý Hồng cũng bắt đầu run rẩy.
Nhưng Trần Dật Thần cũng không có ý mềm lòng, sau khi anh cười lạnh một tiếng, giơ chân lên, đạp lên cẳng chân của Lý Hồng.
“Răng rắc”
Tiếng xương gãy giòn tay, kèm theo tiếng hét tan nát cõi lòng…
Cẳng chân của Lý Hồng, bị một cước của Trần Dật Thần nghiền nát.
Nếu không có gì bất giờ xảy ra thì nửa đời sau của Lý Hồng, cũng chỉ có thể ngồi trên xe lăn.
Thấy cảnh này, không ít người qua đường vây xem, cũng không nhịn được rùng mình một cái.
Trần Dật Thần ra tay, quá ác độc.
Hoàn toàn không cho Lý Hồng chút cơ hội nào.
Đương nhiên, loại đàn bà đanh đá như Lý Hồng, cũng không cần phải cho cô ta cơ hội.
Ngày trường hung hăng càn quấy quen rồi, thật sự cho rằng trên đời này không có ai trị nổi cô ta sao?
“Đi thôi, ba, con dẫn ba đi bệnh viện.” Sau khi trừng trị Lý Hồng xong, Trần Dật Thần lại đến trước mặt Hạ Trấn Quốc.
Còn về con chó ngao Tây Tạng của Lý Hồng…
Từ đầu đến cuối nó vẫn rất ngoan ngoãn, cho dù Trần Dật Thần đạp gãy xương cẳng chân của Lý Hồng, nó cũng không có chút ý tứ thù địch nào với Trần Dật Thần cả.
Rất biết điều, cũng rất thông minh.
Thấy nó biết điều và thông minh như vậy, Trần Dật Thần cũng lười tính toán với nó.
Đưa Hạ Trấn Quốc đến bệnh viện tiêm vắcxin phòng bệnh chó dại, sau khi băng bó xong, cũng đã gần tối.
Vết thương của Hạ Trấn Quốc dù không nặng, nhưng cũng cần nằm viện quan sát mấy ngày.
“Trần Dật Thần, con và Nhược Y ăn cơm trước đi, mẹ đến chăm sóc ba con.” Lâm Như Tuệ cười nói.
“Ừ, Dật Thần, con và Nhược Y đi ăn cơm đi, hai con đã bận rộn cả ngày rồi, chỗ này có mẹ con chăm sóc là được.” Hạ Trấn Quốc nằm trên giường bệnh cũng phụ họa theo, bây giờ ông ta chỉ mong Trần Dật Thần rời đi, ông ta có việc muốn hỏi Lâm Như Tuệ, từ lúc bắt đầu vào viện vào xế chiếu, ông ta phát hiện một chuyện lạ, Lâm Như Tuệ đã thay đổi thái đội của mình đối với Trần Dật Thần.
Trước đây Lâm Như Tuệ thấy Trần Dật Thần, gần như là ba câu thì có một câu là đồ bỏ đi, đối với Trần Dật Thần không phải chửi bới thì cũng là ghét bỏ.
Nhưng bây giờ, Lâm Như Tuệ thấy Trần Dật Thần, lại nhiệt tình hơn so với bất cứ ai khác, thậm chí nhiệt tình đến mức nịnh nọt.
Hạ Trấn Quốc không nghĩ ra, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, dẫn đến sự thay đổi của Lâm Như Tuệ.
Cho nên ông ta muốn đợi đến lúc Trần Dật Thần và Mộng Dao không có ở đây, để hỏi cho rõ.