Đỉnh Cấp Rể Quý

Chương 388: Chương 388: Thăm dò




“Vương Nhã Nam, cô nói gì đi chứ?” Tiêu Thuần tiến lên một bước, hùng hổ hỏi.

“Chẳng phải cô nói anh Thần là người giàu có tặng hàng loạt quà cho tôi à? Còn nói anh ấy bao nuôi tôi nữa mà? Giờ thì sao? Cô dám nói lại mấy lời đó lần nữa không?” Tiêu Thuần lạnh lùng nhìn Vương Nhã Nam, cô muốn nhân cơ hội này, rửa sạch nước bẩn mà cô ta đã hắt lên người Lâm Ngọc Nhi.

Cô không để tâm chuyện Vương Nhã Nam hắt nước bẩn lên người cô, vì cô đã sớm làm bẩn mình rồi, nhưng cô không bao giờ chấp nhận việc cô ta cố ý hắt nước bẩn lên người Lâm Ngọc Nhi.

“Tôi…”

Vương Nhã Nam mấp máy môi, cuối cùng vẫn không biết nên nói thế nào, không phải cô không có chứng cứ, chỉ cần cô nói chuyện xảy ra ở câu lạc bộ Hồng Diệp vào tối hôm đó ra, thì mọi người sẽ hiểu rõ, chắc chắn Trần Dật Thần ở trước mặt không hề đơn giản.

Nhưng cô dám ư?

Tất nhiên là không rồi.

Nếu cô dám nói chuyện Trần Dật Thần vả mặt Lưu Khôn và Võ Chí Khoa ra ngoài, thì chắc chắn hai người đó sẽ giết cô.

“Sau này cô bớt làm mấy chuyện ngậm máu phun người này đi, để tích chút đức cho mình.” Tiêu Thuần lạnh lùng liếc nhìn Vương Nhã Nam, cảm thấy trong lòng rất vui vẻ, cuối cùng chiếc xe Santana này của Trần Dật Thần cũng giúp cô hả giận.

“Vương Nhã Nam này cũng thật là, cô ta đố kỵ với Lâm Ngọc Nhi thì cứ nói thẳng đi, bày đặt giở ba cái trò này chi không biết?”

“Đúng đó, còn nói gì mà thằng nghèo kiết xác này là người giàu có tặng hàng loạt quà cho Tiêu Thuần, cô ta tưởng chúng ta bị mù à?”

“Cô ta lòe thiên hạ thôi, tôi đã sớm nhìn ra cô ta không phải hạng người tốt lành gì.”

Các cô gái đồng loạt chĩa mũi nhọn về phía Vương Nhã Nam, dù gì cũng vì những lời nói lúc nãy của cô ta, mới làm bọn họ bất chấp giá lạnh, chạy ra ngoài, bọn họ vốn tưởng rằng có thể nhìn thấy khuôn mặt thật của người giàu có trong truyền thuyết, ai ngờ lại nhìn thấy một tên nghèo kiết xác lái Santana, cô ta có muốn đùa giỡn người khác cũng không nên làm như vậy.

Tất nhiên toàn bộ lời chỉ trích gắt gao của các cô gái đều lọt vào tai Vương Nhã Nam, nhưng cô ta không thể phản bác lại được.

“Một ngày nào đó, các người sẽ hiểu rõ thôi.”

Giờ Vương Nhã Nam thật sự rất tức giận, cô ta căm hận nói câu này xong, thì xoay người rời khỏi cổng trường.

“Anh Thần, chúng ta vào trong thôi, dạ tiệc sắp bắt đầu rồi.” Không có Vương Nhã Nam tới gây sự, tâm trạng Tiêu Thuần nhất thời tốt lên rất nhiều.

“Được.” Trần Dật Thần cười gật đầu.

Rồi Trần Dật Thần đi giữa Lâm Ngọc Nhi và Tiêu Thuần, tiến vào trường Đại học Trung Hải.

Cảnh tượng này làm mấy người ái mộ Lâm Ngọc Nhi ghen tỵ đến đỏ mắt.

Mặc dù những lời lúc nãy của Tiêu Thuần đã chứng minh Trần Dật Thần không phải người giàu có đã tặng quà cho cô, nhưng quan hệ giữa Trần Dật Thần và Lâm Ngọc Nhi là thật.

Chỉ cần không bị mù, thì những người có mặt tại đây đều có thể nhìn ra, Lâm Ngọc Nhi nhìn Trần Dật Thần bằng ánh mắt ẩn chứa biết bao niềm yêu thích, mà niềm yêu thích đó chắc chắn không phải giả bộ.

Mà là sự chân thành được bộc lộ một cách tự nhiên.

Chính điều này đã làm họ đố kỵ.

“Mẹ kiếp, chỉ là một thằng nghèo kiết xác lái Santana, mà cũng dám tơ tưởng đến Ngọc Nhi?”

“Đúng đó, một thằng nghèo hèn như thế, thậm chí còn chẳng xứng xách dép cho Ngọc Nhi, huống chi làm bạn trai cô ấy.”

“Tôi không thể để cho anh ta vấy bẩn Ngọc Nhi, tối nay chúng ta nhất định phải cho anh ta một bài học nhớ đời, để anh ta hiểu rõ, hạng người rác rưởi như anh ta không có tư cách tranh giành Ngọc Nhi.”

Trong các chàng trai ở đây, nếu không phải người kiêu căng tự đại, thì là mắt cao hơn đầu.

Nếu Trần Dật Thần là con ông cháu cha ưu tú hơn họ, thì việc anh ở bên Lâm Ngọc Nhi sẽ chẳng có gì to tát, nhưng anh chỉ là một thằng nghèo kiết xác trắng tay, vô tích sự như thế, thì lấy tư cách gì mà chà đạp nữ thần bọn họ ở dưới thân?

“Anh Thần, hôm nay là lễ kỷ niệm 100 năm thành lập trường Đại học Trung Hải, nhà trường rất coi trọng buổi lễ lần này, nên một tháng trước, bọn họ đã bắt đầu chuẩn bị rồi.”

“Dạ tiệc là bữa tiệc quan trọng nhất trong lễ kỷ niệm thành lập trường, nên nhà trường càng dồn nhiều tâm huyết hơn, không những chuẩn bị các tiết mục đặc sắc, mà còn mời không ít cựu sinh viên công thành danh toại tới giúp đỡ.”

“Người đàn ông trung niên cao lớn bụng bia phía bên kia là thư ký đứng đầu thành phố Trung Hải, tên là Dương Kiến Hùng, mọi chuyện lớn bé trong thành phố đều do một tay ông ta xử trí.”

“Còn người đàn ông lùn hơn mặc vest Armani, là chủ tịch tập đoàn Phong Đạt, tên là Chu Khánh Phong, hiện nay trong toàn bộ cựu sinh viên đã tốt nghiệp, chưa chắc ông ta là người thành công nhất, nhưng chắc chắn ông ta là người nhiều tiền nhất, năm ngoái lúc niêm yết trên đảo Long, giá trị thị trường của tập đoàn Phong Đạt ông ta đạt gần 96 nghìn tỷ.”

Tiêu Thuần vừa giới thiệu bối cảnh từng người nổi bật trong đám đông cho Trần Dật Thần, vừa quan sát vẻ mặt anh, cô rất muốn biết, anh sẽ có biểu hiện gì khi nhìn thấy mấy nhân vật tai to mặt lớn này, là ngưỡng mộ hay khinh bỉ?

Dù là biểu hiện nào, cũng có thể giúp cô suy đoán sơ lược về thân phận Trần Dật Thần.

Lần trước lúc ở câu lạc bộ Hồng Diệp, cô tưởng Trần Dật Thần là dựa vào Thạch Phá Quân, mới bước ra được cánh cửa đó, bằng không, e rằng anh sẽ sớm chết trong câu lạc bộ rồi.

Nhưng lần này sau khi gặp mặt Trần Dật Thần, trong lòng cô bỗng nảy ra một suy nghĩ kỳ lạ, biết đâu bối cảnh của anh cũng chẳng thua kém gì Thạch Phá Quân, thậm chí còn ghê gớm hơn?

Tất nhiên cô đã bị suy nghĩ này của mình dọa cho sợ hết hồn, nếu chuyện này là thật, thì e rằng người giàu có đã tặng một loạt quà tới 4,5 tỷ kia, hoàn toàn không phải bạn Trần Dật Thần, mà là chính anh.

Nên tối nay, tôi muốn thăm dò Trần Dật Thần, để biết sơ lược về bối cảnh sau lưng anh.

Mà trước mắt, mấy người quyền quý nổi tiếng ở Trung Hải là một cơ hội rất tốt.

Nếu Trần Dật Thần là người bình thường, thì khi nghe cô giới thiệu về nhân vật tai to mặt lớn như Dương Kiến Hùng và Chu Khánh Phong xong, chắc chắn ánh mắt sẽ hiện lên vẻ ngưỡng mộ, còn nếu anh không phải người bình thường, mà là nhân vật còn lợi hại hơn hai người đó, thì khi nghe cô giới thiệu như vậy, sẽ khịt mũi chê giễu hoặc khinh thường.

Dù là biểu hiện nào trong hai điều này, cũng có thể giúp cô phán đoán sơ lược về bối cảnh Trần Dật Thần.

Nhưng tiếc rằng, Trần Dật Thần lại khiến Tiêu Thuần thất vọng lần nữa.

Từ đầu tới cuối, Trần Dật Thần không hề biểu hiện cảm xúc gì, trước lời giới thiệu của cô về Dương Kiến Hùng và Chu Khánh Phong, ánh mắt anh vẫn rất bình tĩnh, chẳng hề dao động, không ngưỡng mộ, mà cũng chẳng khinh bỉ.

Điều này đã làm Tiêu Thuần hơi đau đầu, cô nhận ra, cô hoàn toàn không nhìn thấu được Trần Dật Thần, anh chẳng hề giống mấy thanh niên điển trai mà cô từng gặp lúc trước.

Anh trầm ổn như tảng đá ngàn năm, chưa từng bộc bộ cảm xúc gì trên mặt.

Tất nhiên Trần Dật Thần không biết Tiêu Thuần đang nghĩ gì, nếu anh biết, anh chỉ có thể lắc đầu nói rằng cô suy nghĩ quá đơn giản.

Có lẽ trong mắt người thường, Dương Kiến Hùng và Chu Khánh Phong là hai con người ưu tú.

Nhưng trong mắt anh, hai người này chẳng đáng là gì.

Không nói tới mấy chuyện khác, chỉ cần dẫn Thạch Phá Quân tới đây, đã có thể bỏ xa hai người này một con phố.

Làm sao bọn họ có thể khiến anh dao động được?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.