Đỉnh Cấp Rể Quý

Chương 179: Chương 179: Tôi có nhà trên đỉnh núi




Đi cùng với Hạ Nhược Y đến đường cái, vẫy một chiếc taxi lại.

“Cậu trai, đi đâu đây.”

Lái xe là một người đàn ông trung niên bụng phệ, sau khi Hạ Nhược Y và Trần Dật Thần lên xe, ánh mắt của lái xe dừng lại trên người Hạ Nhược Y tròn ba giây, mới lưu luyến chuyển về phía Trần Dật Thần.

“Núi Ngọc Tuyền.” Trần Dật Thần thản nhiên nói.

“Núi Ngọc Tuyền?” Lái xe trung niên sững sờ nói: “Cậu nhóc, cậu là người ở ngoài đến sao, khu du lịch núi Ngọc Tuyền hiện tai đang khai phá, không mở cửa với người ngoài.”

Trần Dật Thần cười cười, nói: “Ngại quá, là tôi nói không rõ ràng, chúng tôi đến khu dân cư núi Ngọc Tuyền, không phải khu du lịch.”

Núi Ngọc Tuyền chia làm hai khu vực, một là khu dân cư Thẩm Kình Thiên khai thác, cái khác là khu du lịch nghĩ dưỡng hiện tại nhà họ Trần chủ đạo khai thác.

“Khu dân cư?” Lái xe trung niên bất động thanh sắc liéc Trần Dật Thần một cái nói: “Cậu trai, nhà của cậu ở đó sao?”

Khu dân cư núi Ngọc Tuyền là khu dân cư cao cấp nhất Thương châu, cho dù là bình thường nhất ở dưới núi, một mét vuông cũng phải bắt đầu bằng 300 triệu, có thể mua nhà ở đó, đều là giai cấp trung sản của Thương Châu, gia sản ít nhất 60 tỷ trở lên.

Trần Dật Thần trước mắt, nhìn thế nào cũng không giống người có thể mua được nhà ở núi Ngọc Tuyền.

Trần Dật Thần lắc đầu, nói: “Không có, nhưng mà định sang bên đó xem nhà. ”

Nghe thấy Trần Dật Thần chỉ là đi xem phòng, khóe miệng lái xe trung niên nhếch lên, nói: “Cậu trai, nhà ở núi Ngọc Tuyền kỳ thật cũng không có gì tốt, ngoại trừ đặc điểm đắt này, nó và nhà ở Thương Châu và các nơi khác không có gì khác biệt.”

“Cậu có thời gian đến xem phòng ở núi Ngọc Tuyền, còn không bằng đi xem vô số phòng ở khai phá ở đây, đó mới là chỗ ở của dân chúng bình thường chúng ta.” Giọng điệu của lái xe trung niên có phần dạy bảo Trần Dật Thần, theo ý ông ta, Trần Dật Thần có chút tham vọng quá cao, rõ ràng không mua nổi nhà ở núi Ngọc Tuyền, cũng không nên xem nhà, chỉ lãng phí thời gian.

“Cảm ơn chú, tôi sẽ đi xem.” Trần Dật Thần nhàn nhạt mở miệng.

Thấy Trần Dật Thần lơ đãng, lái xe trung niên lắc đầu, cũng lười nhiều lời với Trần Dật Thần, loại người trẻ tuổi như Trần Dật Thần, phải đụng tường mấy lần, bị xã hội mạnh mẽ mài mòn mấy lần, mới có thể chấp nhận sự bình thường của mình.

Ngược lại Hạ Nhược Y bên cạnh, không khỏi nhíu nhíu mày, cô biết rất rõ, Trần Dật Thần tuyệt đối có thực lực mua nhà ở núi Ngọc Tuyền, chỉ là Trần Dật Thần mua nhà ở núi Ngọc Tuyền lúc nào? Sao cô không biết chút gì cả..

Chẳng lẽ… Là lần trước?

Hạ Nhược Y chợt nhớ tới, lần trước Trần Dật Thần bị Lâm Như Tuệ đuổi ra khỏi nhà, nói muốn mang cô đến núi Ngọc Tuyền, lúc ấy cô không có lòng tin, cảm thấy Trần Dật Thần đang nói bừa.

Nhưng bây giờ xem ra, lời nói của Trần Dật Thần lần trước là sự thật, trước đây không lâu anh đã mua nhà ở núi Ngọc Sơn.

Hạ Nhược Y đột nhiên có chút chờ mong, đến xem nhà mới Trần Dật Thần chuẩn bị cho cô.

Nửa tiếng sau, xe lái đến bộ phận tiêu thụ dưới chân núi Ngọc Tuyền.

Khu dân cư núi Ngọc Tuyền chia làm ba phần, chân núi, là khu dân cư bình thường.

Giá nhà ở khu bình thường là một mét vuông 300 triệu.

Mà trên sườn núi, là khu dân cư sa hoa, tầm nhìn của khu dân cư càng rộng hơn, hơn nữa thiết kế nhà ở cũng rất tốt, cho nên giá phòng một mét vuông đã lên đến 450 triệu.

Về phần đỉnh núi cao nhất, là khu biệt thự nổi tiếng mà người Thương Châu đều biết.

Cả khu biệt thự, chỉ có mười căn.

Người ở trong mười căn biệt thự này, không ai không phải là giai tầng quyết quý cao cấp nhất và hào môn thế gia ở Thương Châu.

Người đứng đầu thành phố Thương Châu Lý Tuấn Thành, nhà giàu số một thành phố Thương Châu Thẩm Kình Thiên, còn có mấy gia chủ của gia tộc…

Có thể nói, khu biệt thự núi Ngọc Tuyền là nơi hội tụ của giai cấp thượng lưu của Thương Châu.

Về phần giá biệt thự, 1 mét vuông 1 tỷ rưỡi trở lên! Hơn nữa còn là trạng thái có tiền không mua được.

Căn biệt thự này của Trần Dật Thần, là Trần Lâm mua từ trong tay Thẩm Kình Thiên, nói là mua, kỳ thật không khác tặng lắm, bởi vì giá tiền Thẩm Kình Thiên bán cho Trần Lâm là 150 triệu một mét vuông.

Biệt thự một nghìn mét vuông, giá gốc 1500 tỷ.

Nhưng bởi vì Trần Dật Thần, căn biệt thự này, cuối cùng chỉ dùng 150 tỷ lấy về, tương đương với giảm 90%.

“Cậu trai, đến rồi.”

Sau khi đến cửa bộ phận tiêu thụ, lái xe trung niên dừng xe lại, ý bảo Trần Dật Thần xuống xe.

Trần Dật Thần cười khổ, nói: “Sư phụ, có thể lái xe đến đỉnh núi không.”

Ở đây cách khu biệt thư ở đỉnh núi một khoảng rất xa, tự mình cũng có thể xuống xe qua đó, nhưng Hạ Nhược Y lại bị thương, hành động có chút không tiện.

“Đến đỉnh núi làm gì?” Lái xe trung niên sững sờ, nói: “Không phải cậu muốn xem nhà sao? Đây là bộ phận tiêu thụ.”

“Cậu nhóc, cậu nói xem nhà, không phải là xem khu biệt thự trên đỉnh núi chứ?” Giống như nghĩ đến điều gì đó, sắc mặt của người lái xe trung niên đột nhiên có chút quái dị.

Trần Dật Thần gật nhẹ đầu, nói: “Đúng là định đến xem.”

“Cậu nhóc, cậu đang đùa tôi sao?” Giọng điệu của lái xe trung niên có chút không vui: “Khu biệt thự ở định núi là lãnh địa cá nhân, chỉ có người ở trong khu đó, mới có thể vào được.”

“Xe taxi này của chúng tôi, đừng nói lên đỉnh núi, sườn núi cũng không lên nổi.”

“Hơn nữa, ở đó tổng cộng có mười căn biệt thự, đã sớm bán hết rồi, cậu đến xem nhà cái gì?”

Lái xe trung niên cảm thấy Trần Dật Thần hoàn toàn là đang hồ đồ, mặc dù biệt thự đỉnh núi còn chưa bán hết, một người trẻ như Trần Dật Thần, có thể mua được sao?

Giá biệt thự là một mét vuông 1 tỷ rưỡi, không phải một căn 1 tỷ rưỡi! Có thể nói, bán Trần Dật Thần đi, cũng không mua nổi một mét vuông.

Phản ứng của lái xe trung niên ngược lại lại nằm trong dự liệu của Trần Dật Thần, nhưng mà đã đến dưới chân núi, Trần Dật Thần cũng không thể đi lên nữa, vì vậy Trần Dật Thần chỉ có thể ăn ngay nói thật.

“Sư phụ, kỳ thật… Trước đây tôi mua một căn biệt thự ở đỉnh núi, lần này đến, là đến xem căn biệt thự đó.” Trần Dật Thần cười khổ nói, anh còn định cho Hạ Nhược Y một niềm vui bất ngờ, nhưng người lái xe trung niên này ồn ào như vậy niềm vui bất ngờ cũng không giữ được nữa rồi.

“Cậu nhóc, sao cậu không nói cả núi Nọc Tuyền đều là của cậu?” Lái xe trung niên khinh thường nói, tên nhóc này, thật đúng là dám bốc phét, không nói giá nhà khu biệt thư ở núi Ngọc Tuyền, chỉ nói đến thân phận người có thể vào khu biệt thự núi Ngọc Tuyền ở, ai không phải là nhân vật nổi tiếng ở núi Ngọc Tuyền.

Lãnh đạo thành phố Lý Tuấn Thành, đại gia Thẩm Kình Thiên,…

Đều là những nhân vật truyền kỳ người ở thành phố Thương Châu đều biết, tên nhóc trước mắt này? Cậu ta là cọng lông gì!

Trần Dật Thần đã hoàn toàn hết chỗ nói, lái xe trung niên đúng là nói trúng rồi, núi Ngọc Tuyền, bây giờ quả thật là của anh, dù sao anh cũng đầu tư vào núi Ngọc Tuyền 150 nghìn tỷ.

Nhưng chuyện này nếu như nói ra, đừng nói lái xe trung niên không tin, ngay cả Hạ Nhược Y, cũng sẽ cảm thấy anh đang nằm mơ.

Thực tế, Hạ Nhược Y lúc này đúng là có chút hoài nghi, tính chật thật trong lời nói của Trần Dật Thần.

Bởi vì thích núi Ngọc Tuyền, nên Hạ Nhược Y rất hiểu khu biệt thự của núi Ngọc Tuyền, trước đây không lâu, đại khái là thời gian núi Ngọc Tuyền vừa mới được xây dựng, mười căn biệt thự đã bị tranh mua hết rồi, lúc đó, thậm chí cô còn không biết Trần Dật Thần.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.