Đỉnh Cấp Rể Quý

Chương 421: Chương 421: Tôi cũng rất bất lực




“Rắc!”

Tiếng xương gãy giòn tan vang lên, nụ cười gằn trên khóe môi của Quản Sở Dịch còn chưa kịp tỏa ra, liền đã hoàn toàn đông cứng.

Bởi vì, anh Hổ như hung thú hình người, bị Trần Dật Thần khẽ cho một quyền, đánh bay ra ngoài.

Hơn nữa, anh ta hình như còn gãy một chân?

Quản Sở Dịch có hơi không chắc chắn, tiếng xương cốt mà vừa rồi anh ta nghe thấy, có phải là từ chân của anh Hổ truyền lại hay không.

“Á!”

Một giây sau, tiếng kêu thảm thiết của anh Hổ truyền lại.

Nghe thấy âm thanh này, thân thể của Quản Sở Dịch không khỏi run lên, nội tâm kinh hãi không thôi, chân của anh Hổ, quả thật gãy rồi!

Tiếng rắc này, không chỉ dọa Quản Sở Dịch không nhẹ, cũng đã dọa những người khác sợ hãi thất sắc.

Ai cũng không ngờ, Trần Dật Thần yếu không ra được gió, đối đầu với anh Hổ bản hung thú hình người, sẽ là kết cục này!

Một chiêu!

Chỉ dùng một chiêu!

Trần Dật Thần đã đánh gãy chân của anh Hổ!

Đây rốt cuộc là quái thai gì!

“Xịt!”

Không ít người đều ngược lại hít một ngụm khí lạnh, rõ ràng là bị dọa rồi.

Vừa rồi đi đến trước mặt Trần Dật Thần, mấy bạn học chuẩn bị thay Quản Sở Dịch trút giận, lúc này mặt mày càng vàng như nghệ.

May mắn bọn họ chưa ra tay, nếu bọn họ ra tay rồi, lúc này, người nằm trên đất kêu thảm thiết, có thể nên là bọn họ rồi.

“Phế vật! Phế vật!”

“Thật sự phế vật!”

Quản Sở Dịch tức phát điên, đánh chết anh ta cũng không ngờ, anh Hổ uy phong bừng bừng vừa ra sân thì dọa cả sân không dám xuýt xoa, vậy mà là một kẻ thùng rỗng kêu to, vẻ ngoài tốt nhưng không dùng được!

“Còn ngây ra đó làm gì! Kêu bọn họ tiếp tục lên!” Quản Sở Dịch lại đưa ánh mắt sang quản lý Hoàng, bất luận như thế nào, anh ta hôm nay đều bắt buộc phải vớt vát lại.

“Còn lên sao?” Nghe thấy lời này của Quản Sở Dịch, quản lý Hoàng đều sắp khóc ra rồi, anh Hổ đã là chiến binh cấp vương bài của đội đặc chiến Tây Bắc, tuy bây giờ giải ngũ rồi, nhưng thân thủ của anh ta vẫn bày ra đó.

Có thể nói, cả Giang Mãn Lâu, ngoài anh Hổ ra, một người có thể đánh đều không có.

Hiện nay anh Hổ bị Trần Dật Thần một chiêu quật ngã, người khác lên, chính là đưa rau cho Trần Dật Thần, bọn họ đừng nói đánh Trần Dật Thần, có thể chạm vào Trần Dật Thần cũng là một vấn đề.

“Cậu Quản, hay là chúng ta báo cảnh sát đi, những người này bên tôi căn bản không phải là đối thủ của tên này…” quản lý Hoàng mặt mày nhăn nhó nói, ông ta thật sự không muốn trêu chọc Trần Dật Thần, người có thể một quyền đánh gãy một chân của anh Hổ, ông ta căn bản trêu chọc không nổi.

“Báo cảnh sát cái shit! Tiếp tục gọi người cho ông đây!” Quản Sở Dịch bị tức điên rồi, cậu Quản anh ta không cần mặt mũi sao, lúc này báo cảnh sát, mặt mũi của anh ta biết quăng vào đâu?

“Cậu Quản, tất cả bảo vệ của Giang Mãn Lâu chúng tôi đều ở đây rồi.” quản lý Hoàng khóc lóc nói.

“Fuck!” Quản Sở Dịch tức đến mức văng lời tục tĩu, anh ta lại đưa ánh mắt sang thanh niên đen thui trước đó muốn giúp anh ta ra mặt, đâu biết lời anh ta còn chưa nói ra khỏi miệng, thanh niên đen thui đó liền lùi lại sau một bước, cười trừ mở miệng: “Anh Quản, tôi cũng không phải là đối thủ của anh ta, cậu mời người khác đi…”

Trước mắt Quản Sở Dịch mặt mày đen xì, suýt nữa bị lời này làm cho tức đến ngất đi, anh ta không ngờ, đám bạn học này của mình biết ‘xem xét thời thế’ như này, sau khi nhìn thấy Trần Dật Thần là một kẻ mạnh, vậy mà dũng khí ra tay cũng không có.

So với sự tức tối của Quản Sở Dịch, Trần Dật Thần lúc này ngược lại cực kỳ thản nhiên, anh nhấc cổ tay lên, liếc nhìn thời gian, khẽ cười nói: “Còn gọi người sao? Nếu như gọi người, tôi có thể cho cậu 15 phút, cậu gọi người trâu bò nhất cậu biết qua đây, có bao nhiêu gọi bấy nhiêu.”

Có bao nhiêu gọi bấy nhiêu!

Lời này của Trần Dật Thần, lần nữa khiến mọi người sửng sốt không nhẹ.

Cái gì gọi là cuồng vọng?

Chính là đây!

Trong đây mọi người không phải là chưa từng thấy cảnh tượng lớn, nhưng giống như loại trước mắt này, đánh người không lập tức chạy, mà đợi đối phương gọi người giúp tới, vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy.

Mặt của Quản Sở Dịch đau rát, không cần nghi ngờ, Trần Dật Thần đây là đang khiêu khích anh ta, đây là đang đem mặt của anh ta để dưới đất mà giẫm!

“Anh chắc chắn muốn tôi gọi người?!” mắt Quản Sở Dịch đỏ ngầu, thần sắc vẻ điên cuồng lan ra.

Sự việc đến nước này, anh ta cho dù có ngốc nữa, cũng nên hiểu, Trần Dật Thần sợ rằng không đơn giản giống như vẻ bề ngoài, Trần Dật Thần rất có khả năng cũng có bối cảnh gì đó!

Nhưng anh ta không cam lòng!

Anh ta bắt buộc phải vớt vát lại!

Cho dù Trần Dật Thần thật sự có bối cảnh gì, anh ta cũng phải cứng đối cứng với Trần Dật Thần một lần!

“Chắc chắn.” Trần Dật Thần nhàn nhạt mỉm cười, vẫn là câu nói đó, Quản Sở Dịch nhỏ nhoi, anh không để vào trong lòng, để Quản Sở Dịch gọi người, cũng là tồn tại tâm tư một lần đem Quản Sở Dịch đánh cho sợ luôn.

Nếu lần này anh đi rồi, vậy Quản Sở Dịch trở về tất sẽ đem cơn giận trút lên người của Lý Lạc.

“Được!”

“Anh đừng hối hận!” Quản Sở Dịch cắn răng, rút điện thoại ra, suy đoán trước đó của anh ta là đúng, Trần Dật Thần cũng có bối cảnh lớn gì đó.

Tình huống hiện nay chính là gà đua tiếng gáy, xem thần thông của ai mạnh hơn rồi.

Quản Sở Dịch sắc mặt âm trầm gọi một cú điện thoại, đại bản doanh của anh ta ở Giang Đông, nhưng bên Trung Hải này, anh ta cũng quen không ít các cậu chủ đỉnh cấp trong giới.

Tuy mời những cậu chủ đỉnh cấp này ra tay rất mất mặt, nhưng đến tình cảnh này, anh ta đã không màng nữa rồi.

Chỉ cần có thể thu thập Trần Dật Thần, mất mặt một chút tính là gì chứ?

Mấy phút sau, Quản Sở Dịch đã cúp máy.

Sau khi cúp máy, mọi người nhìn thấy rõ, khí thế của Quản Sở Dịch trở nên tự tin không ít.

“Chó tạp chủng, biết ông đây mời ai không?” Quản Sở Dịch cười lạnh đưa ánh mắt di chuyển sang Trần Dật Thần, trước khi gọi điện, anh ta còn có vài phần thấp thỏm, bởi vì thân phận của người đầu dây bên kia, so với anh ta còn cao hơn một đẳng cấp, mặt mũi của anh ta, thật ra không đủ mời được người đó.

Lý do anh ta gọi cho người ta, cũng chỉ là ôm tâm thái thử xem, nhưng không ngờ, người đó vậy mà đã đáp ứng yêu cầu của anh ta.

Đối với sự hung hăng của Quản Sở Dịch, Trần Dật Thần lười để tâm, bất luận người mà Quản Sở Dịch mời là ai, anh đều có thể một cước giẫm chết.

Trần Dật Thần vốn tưởng rằng, anh không để tâm đến Quản Sở Dịch, Quản Sở Dịch sẽ yên tĩnh lại, nhưng anh lại quên một từ, gọi là tiểu nhân đắc chí.

Anh càng là không để tâm đến Quản Sở Dịch, Quản Sở Dịch càng đắc ý quên hình.

“Chó tạp chủng, anh có phải là sợ rồi không?”

“Ha ha, anh nếu như sợ, bây giờ quỳ xuống cho ông, dập đầu ba cái, sau đó chui qua háng của ông đây, dỗ ông đây vui vẻ rồi, nói không chừng ông đây hôm nay còn có thể tha cho…”

“Choang!”

Quản Sở Dịch còn chưa nói xong, một ly trà bay tới, đập vào mặt của anh ta.

Nước trà nóng lập tức bắn ra, hắt vào vết thương của Quản Sở Dịch.

Quản Sở Dịch ôm đầu, trong cổ họng phát ra tiếng rú xé tim xé phổi y như heo chọc tiết.

Tiếng rú thảm thiết này, dọa mọi người trong phòng bao ngay cả thở mạnh cũng không dám thở gấp nữa.

Lại nhìn Trần Dật Thần, ánh mắt của mọi người phải gọi là kinh sợ.

Người này động thủ, thế nào ngay cả một âm thanh cũng không có.

Nước trà nóng, nói hắt trên mặt bạn thì hắt lên mặt bạn, không thèm nói đạo lý!

Trần Dật Thần lắc đầu, có hơi bất lực, thật ra anh cũng không muốn, nhưng Quản Sở Dịch cứ muốn ngang ngược như vậy, quấy rầy sự yên tĩnh của anh.

Anh không thể không ra tay.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.