Thái độ của Vương Thi Viện đối với Trần Dật Thần rất không tốt, đương nhiên Trần Dật Thần cũng không thể đối xử với Vương Thi Viện bằng thái độ tốt được.
Hai người cứ thế mà làm mặt lạnh đi ngang qua vai nhau.
Sau khi đến chỗ làm việc, Trần Dật Thần lại gặp Lý Lạc.
Trạng thái của Lý Lạc hôm nay rất kỳ lạ, như là có chút xoắn xuýt.
Đặc biệt là sau khi nhìn thấy Trần Dật Thần, sự xoắn xuýt này càng thêm rõ ràng.
Trần Dật Thần cho rằng Lý Lạc có chuyện gì muốn nói với mình, nhưng đắn đo cả nửa ngày, mà miệng Lý Lạc chỉ thốt ra được một câu: “Chào anh Thần.”
“Chào.” Trần Dật Thần cười cười, Lý Lạc rõ ràng là có chuyện gì đó, nhưng anh ta không chủ động nói, mình cũng chả tiện hỏi thẳng.
Cứ như vậy, mà một buổi sáng rất nhanh đã trôi qua.
Đến lúc nghỉ trưa, Lý Lạc lại có chút ngại ngùng mà đến trước mặt Trần Dật Thần: “Anh Thần, cái đó…tôi muốn mời anh ăn cơm.”
“Có chuyện gì thì cậu trực tiếp nói đi, giữa hai chúng ta không cần khách sáo như vậy.” Trần Dật Thần mỉm cười, Lý Lạc rõ ràng là có chuyện gì đó cần anh giúp đỡ, nhưng lại ngại nói thẳng, cho nên mới mời mình ăn cơm làm cớ.
Mục đích đã bị Trần Dật Thần nhìn thấu, Lý Lạc lập tức có chút lúng túng, nhưng đồng thời, trong lòng cũng có vài phần cảm động, cảm động là, Trần Dật Thần không có coi anh ta là người ngoài.
“Cái đó…là như vầy, anh Thần, tối nay tôi có một buổi tụ tập bạn học phải tham gia, chiếc Santana đó của tôi thật sự là chả có mặt mũi nào lái tới đó….”
Hoá ra là muốn mượn xe, Trần Dật Thần lập tức hiểu ra.
Không cho Lý Lạc cơ hội nói xong, Trần Dật Thần trực tiếp móc chìa khoá xe từ trong túi quần ra, mỉm cười đưa đến trước mặt Lý Lạc: “Cầm lấy.”
“Cảm ơn anh Thần!” Lý Lạc có chút cảm động, Trần Dật Thần rất chiếu cố mặt mũi của anh ta, loại chuyện bốc phét như mượn xe đi tụ tập bạn học này, dù gì cũng chả được mát mặt cho lắm, nếu như anh ta trực tiếp nói ra, thì ít nhiều cũng có chút xấu hổ.
Trần Dật Thần hiển nhiên là nhìn ra được điểm này, cho nên không đợi anh ta nói xong, đã đưa chìa khoá xe cho anh ta rồi, hoá giải sự ngại ngùng xấu hổ một cách rất khéo léo.
“Có gì đâu mà cảm ơn, cậu mà còn khách sáo với tôi như vậy thì sau này đừng gọi tôi anh Thần nữa.” Trần Dật Thần mỉm cười, Lý Lạc tuy đã ra xã hội được mấy năm rồi, nhưng tư duy vẫn chỉ ngừng lại ở thời kỳ học sinh thôi.
Da mặt mỏng, ngại làm phiền người khác.
Loại tư duy này, trên xã hội, thực ra sẽ ăn rất nhiều thiệt thòi.
“Ha ha, anh Thần dạy rất phải, sau này tôi sẽ không khách sáo với anh Thần như vậy nữa.” Lý Lạc cười Ha ha một tiếng, có chút ngại, Trần Dật Thần luôn không coi anh ta là người ngoài, mà anh ta lại cẩn thận dè dặt đối với Trần Dật Thần.
Nhưng có lúc, cẩn thận dè dặt cũng không sai, chiếc Audi A6 này của Trần Dật Thần, dù sao cũng mới tậu chả được bao nhiêu ngày, càng huống hồ xe còn là người vợ thứ hai của đàn ông nữa, anh mượn “vợ” của Trần Dật Thần, thái độ đương nhiên phải nhún nhường một chút rồi.
Sau khi nghỉ trưa, Trần Dật Thần đến bệnh viện.
Vào phòng bệnh mới phát hiện, Lâm Ngọc Nhi đã tỉnh lại sau cơn hôn mê, lúc này cô ta ngây ngây mà ngồi bên mép giường, không biết là đang nghĩ gì trong lòng nữa.
Trần Dật Thần khẽ thở dài, sau đó lại xuất hiện một nụ cười trên mặt: “Ngọc Nhi, em cảm thấy thế nào rồi?”
“Hu hu, anh Trần Dật Thần, em sợ lắm….”
Nhìn thấy Trần Dật Thần, thiếu nữ không kìm chế được cảm xúc của mình nữa, liền xông tới ôm lấy Trần Dật Thần, thấp giọng khóc thút thít.
“Đừng sợ, đã qua hết rồi.” Trần Dật Thần vươn tay ra, nhẹ nhàng vỗ vỗ bờ vai thơm đang khẽ run lên của cô thiếu nữ, bất luận tối qua Lâm Ngọc Nhi đã dũng cảm đến thế nào, nhưng đi một chuyến đến quỷ môn quan dù sao cũng là sự thật, không để lại ám ảnh tâm lý là tốt lắm rồi.
“Anh Trần Dật Thần, em…em tưởng em không được gặp anh nữa.” Giọt nước mắt to như hạt đậu trào ra từ trong đôi mắt xinh đẹp của Lâm Ngọc Nhi, cô ta ôm lấy tay của Trần Dật Thần, càng thêm dùng sức vài phần, cô ta không sợ chết, cái chết trước giờ chỉ là chuyện nhỏ, điều cô ta sợ là, sau khi chết không được gặp Trần Dật Thần nữa.
“Sẽ không đâu, anh hứa với em, sau này tuyệt đối sẽ không để em không gặp được anh đâu.” Trong mắt Trần Dật Thần loé qua một tia phức tạp, sau đó lại cười gượng mà nói.
Đây có được tính là lời hứa không?
Lâm Ngọc Nhi nhịn không được mà ngẩng đầu lên nhìn Trần Dật Thần một cái, cô ta muốn hỏi anh câu này có được tính là lời hứa không, nhưng lời nói đến bên miệng, lại bị cô ta nuốt lại vào trong.
Cô ta có thể nhìn ra được, trong lòng Trần Dật Thần còn có Hạ Nhược Y, hơn nữa Hạ Nhược Y ở trong lòng Trần Dật Thần, còn chiếm một vị trí rất lớn.
Lúc này, nếu như cô ta hỏi Trần Dật Thần câu này, thì chả khác nào đang ép Trần Dật Thần đưa ra lựa chọn.
Cô ta không muốn ép Trần Dật Thần, cô ta muốn Trần Dật Thần tự mình lựa chọn.
“Sau này đừng ngốc như vậy nữa, có biết không? Gặp nguy hiểm, phải nghĩ cách bảo vệ mình trước.” Trần Dật Thần trầm giọng dặn dò, thực ra tối qua, cho dù để cho chiếc Land Rover màu đen đó tông đến anh, nhiều nhất thì anh cũng chỉ bị nội thương chút thôi, sẽ không có vấn đề gì.
Nhưng con nhỏ ngốc Lâm Ngọc Nhi này, lại không biết điều này, đối diện với nguy hiểm, cô ta đã chọn cách ứng phó ngốc nghếch nhất.
Trần Dật Thần không dám tưởng tượng, nếu như tối qua Lâm Ngọc Nhi chết vì tai nạn xe, thì anh sẽ làm ra quyết định điên cuồng gì nữa.
Có lẽ khả năng rất lớn, là anh sẽ giết Kim Giáp Tông, dùng máu rửa sạch toàn bộ trên dưới gia tộc Kim Giáp Tông, sau đó đồng quy vô tận với tên chủ mưu đằng sau.
Anh trước giờ đều không phải là người lý trí gì cả, phần lớn thời gian, anh sở dĩ lý trí, cũng chỉ vì kẻ địch chưa đạp phải đuôi của anh mà thôi.
Nếu như có người đạp phải đuôi của anh, cho dù có chết, anh cũng phải toé máu lên cả người hắn.
“Ừm.” Lâm Ngọc Nhi khẽ gật đầu, trên khuôn mặt xinh đẹp hiện lên một màu đỏ bừng, đây là lần đầu tiên Trần Dật Thần dùng khẩu khí này để nói với cô ta, tuy nghiêm khắc, nhưng trong sự nghiêm khắc này, rõ ràng có xen lẫn vài phần quan tâm mà cô ta đã khao khát từ lâu.
Trần Dật Thần vốn không phát giác ra sự biến hoá nhỏ nhoi của tâm tư cô thiếu nữ này, anh vẫn ân cần mà dặn dò: “Mấy ngày nay tạm thời đừng đến trường học nữa, ở bệnh viện dưỡng thương cho tốt trước đã, khi nào dưỡng thương khỏi rồi, mới đến trường học.”
“Ừm, em nghe anh.”
Lâm Ngọc Nhi ngoan ngoãn gật đầu, thực ra vết thương của cô ta đã chả có vấn đề gì rồi, nhưng ở bệnh viện, có thể ở riêng với Trần Dật Thần.
Sau khi rời khỏi bệnh viện, Trần Dật Thần đang định gọi cho Tiêu Thuần một cuộc điện thoại, nhờ Tiêu Thuần xin cho Lâm Ngọc Nhi nghỉ mấy ngày, nhưng không ngờ, Tiêu Thuần đã gọi điện thoại cho anh trước một bước rồi.
“Anh Thần, Ngọc Nhi có ở chỗ anh không? Em không liên lạc được với cậu ấy.” Trong điện thoại, Tiêu Thuần có chút lo lắng mà hỏi, cô ta vốn định đi tìm Trần Dật Thần từ tối hôm qua rồi, nhưng cuối cùng, cô ta vẫn đánh tan suy nghĩ này, bởi vì Lâm Ngọc Nhi rất có thể là đang qua đêm với Trần Dật Thần, nếu như cô ta gọi vào lúc đó thì khó tránh sẽ quấy rầy chuyện tốt của hai người.
Nhưng mãi đến trưa hôm nay, Tiêu Thuần vẫn không liên lạc được với Lâm Ngọc Nhi, điều này khiến cô ta không khỏi có vài phần hoảng loạn.
“Ngọc Nhi…không có ở chỗ anh, hôm qua em ấy về Thương Châu rồi.” Trần Dật Thần ngập ngừng, cuối cùng vẫn quyết định nói dối Tiêu Thuần, trên người Lâm Ngọc Nhi rõ ràng có bí mật rất lớn, trước khi điều tra rõ bí mật này, chuyện của cô ta, không tiện để quá nhiều người biết.
Một khi có người biết cô ta từng xảy ra tai nạn xe, nhưng lại khỏi trong một thời gian cực ngắn, thì người này chắc chắn sẽ nhắm vào Lâm Ngọc Nhi.
Đến lúc đó, sự phát triển của sự tình, chắc chắn sẽ vượt khỏi tầm kiểm soát của anh.