Thật ra dù trước kia cô không muốn lấy Trần Dật Thần thật, nhưng nếu anh chủ động nói muốn làm chuyện đó với cô, cô cũng sẽ không từ chối, dù sao cô cũng la vợ anh, phải thực hiện nghĩa vụ của một người vợ.
Nhưng kết hôn ba năm, Trần Dật Thần chưa từng nhắc tới chuyện kia với cô lần nào.
Điều này khiến Hạ Nhược Y rất khó chịu, thậm chí còn từng nghi ngờ phương diện kia của Trần Dật Thần có vấn đề, nhưng sau khi tiếp xúc đã chứng minh anh không có vấn đề gì cả.
Cuối cùng, Hạ Nhược Y chỉ có thể kết luận rằng Trần Dật Thần là người phật hệ, không xem trọng dục vọng.
Rất lâu sau đó, Hạ Nhược Y mới khiến mình bình tĩnh lại được.
Sau khi nhìn gương dặm phấn xong, Hạ Nhược Y mới dám đi ra khỏi phòng vệ sinh.
Sau khi đi ra, lại phát hiện Trần Dật Thần đang dựa trên cửa mỉm cười nhìn mình.
“Nhìn em làm gì?” Hạ Nhược Y đỏ mặt hỏi.
“Em là vợ anh, chẳng lẽ anh không được nhìn vợ mình sao?” Trần Dật Thần cười đùa.
“Không được! Không được nhìn!” Hạ Nhược Y tức giận nói, bây giờ mới biết em là vợ anh hả? Kết hôn ba năm, ngay cả tay em cũng chưa nắm được mấy lần, lần hôn môi duy nhất còn là em chủ động, có người nào làm chồng như anh sao?
Đương nhiên Hạ Nhược Y chỉ có thể lén nghĩ những lời này trong lòng, cô cũng không có can đảm nói ra.
“Được được được, không nhìn, không nhìn”, Trần Dật Thần cười, sau đó nói: “Em không cho anh nhìn em, vậy anh nhìn cô gái khác em sẽ không để ý chứ?”
“Anh dám!” Hạ Nhược Y nghiến răng, tên này đúng là ngày càng to gan, còn dám nhắc tới cô gái khác trước mặt mình.
Nhưng sau này cô thật sự phải đề phòng một chút, không thể để cô gái khác chen chân vào được.
Người nhà họ Hạ bị mù, nhưng cô thì không.
Cô hiểu rất rõ Trần Dật Thần xuất sắc đến mức nào.
Không nói đến gia thế, chỉ với thực lực của anh đã đủ để 99% cô gái trên đời này si mê anh rồi.
Nếu Trần Dật Thần không khiêm tốn, bộc lộ tất cả tài năng của mình ra, Hạ Nhược Y chắc chắn mình sẽ có thêm cả trăm cả nghìn tình địch, hơn nữa những tình địch này còn không thua kém gì cô.
“Nếu anh dám nhìn cô gái khác, em sẽ móc mắt anh ra”, Hạ Nhược Y lại hung dữ uy hiếp một câu.
“Em không cho anh nhìn em, lại không cho anh nhìn cô gái khác, cũng không thể để anh đi nhìn đàn ông được đúng không”, Trần Dật Thần trêu ghẹo nói.
“Được, anh đi nhìn đàn ông đi, em không ngại việc anh nhìn đàn ông đâu”, Hạ Nhược Y cong môi, kêu cô cướp Trần Dật Thần từ trong tay mấy cô gái, cô có thể không có lòng tin, chứ kêu cô cướp Trần Dật Thần từ trong tay đàn ông, nếu cô không cướp được thì cô có thể tìm một miếng đậu hũ đập đầu tự tử được rồi.
“Anh ngại”, mặt Trần Dật Thần đen lại, Hạ Nhược Y học thói hư rồi, còn dám trêu mình nữa.
“Hì hì”, Hạ Nhược Y cười hì hì, lại kéo lấy Trần Dật Thần, nháy mắt nói: “Ông xã, dẫn em đi xem mấy chỗ khác trong biệt thự đi”.
“Được”, Trần Dật Thần cưng chiều sờ mũi Hạ Nhược Y một cái, anh rất thích cách ở chung với cô bây giờ, hai người cũng ngày càng giống một đôi vợ chồng thật sự rồi.
Sau khi dẫn Hạ Nhược Y tham quan biệt thự xong, Hạ Nhược Y lấy điện thoại ra viết một hàng dài danh sách vào ghi chú, trên danh sách là một vài thứ muốn mua, tuy gia cụ lớn trong biệt thự đều đã đầy đủ, nhưng vẫn còn một vài vật dụng hàng ngày khó tránh sẽ quên.
Có thể nhìn ra được Hạ Nhược Y rất để tâm, cô thật sự xem nơi này là nhà mà sắp xếp.
Tâm trạng của Trần Dật Thần vô cùng phức tạp, ba năm trước khi anh rời khỏi nhà họ Trần đã chuẩn bị sẽ bỏ mạng, nhưng không ngờ lại gặp được Hạ Nhược Y ở Thương Châu, còn thành gia lập nghiệp với cô.
Hạ Nhược Y chính là động lực của anh.
Cũng là… Ràng buộc!
Chính vì bức thiết muốn bảo vệ Hạ Nhược Y, đối phó với những nguy hiểm có thể xảy ra trong tương lai, ba năm nay Trần Dật Thần ở nhà họ Hạ mới có thể từ Ám Kình trung kỳ tu luyện đến Hoá Kình sơ kỳ!
Tốc độ tu luyện kinh khủng như thế thật sự là có một không hai trong giới võ đạo!
Dù là một kỳ tài thiên phú không ai bì kịp muốn từ Ám Kình trung kỳ tu luyện đến Hoá Kình sơ kỳ cũng phải tốn ít nhất mười lăm năm!
Nhưng Trần Dật Thần chỉ cần ba năm!
Gần như rút ngắn 4/5 thời gian.
Tất cả đều có liên quan đến Hạ Nhược Y.
Nhưng dù tu luyện đến Hoá Kình sơ kỳ rồi, Trần Dật Thần vẫn không chắc mình có thể đối phó với nhà họ Trần.
Anh hiểu rõ sở dĩ đến bây giờ mình vẫn chưa chết là vì trên người mình nhất định có thứ đáng để Trần Ứng Long bày mưu tính kế.
Thậm chí giá trị của thứ này còn lớn hơn giá trị của nhà họ Trần mấy trăm mấy nghìn lần!
Trần Dật Thần từng suy đoán rất nhiều lần rằng trên người mình có cái gì.
Cái gì có liên quan đến việc ba mình là Trần Hạo Thiên biến mất, hoặc thứ kia là của chính anh!
“Có lẽ mẹ sẽ biết…”, ánh mắt Trần Dật Thần thoáng nặng nề, anh chợt nhớ tới chuyện ba năm trước khi mẹ bị bệnh nặng đã kêu mình lập tức rời khỏi nhà họ Trần, có lẽ lúc đó mẹ đã biết được gì đó, nhưng bà lại không nói với mình.
Thậm chí bà ta còn biết nhà họ Trần sẽ phái người đuổi giết mình.
Cho nên bà ta cũng phái người lén bảo vệ mình.
Chính là nhờ nhóm người bảo vệ kia, anh mới có thể sống sót sau trận đuổi giết đó.
Rất nhiều chuyện, trước kia Trần Dật Thần đều không nghĩ kỹ.
Nhưng bây giờ anh lại cảm thấy mình cần suy nghĩ một chút.
Chắc chắn Trần Ứng Long sẽ không tiếp tục ngồi nhìn anh trở nên mạnh mẽ.
Có lẽ Trần Anh Nhu đến đây chỉ là một phép thử thôi!
“Trần Dật Thần, anh đang nghĩ gì đó?”
“Trần Dật Thần?!”
Hạ Nhược Y vô cùng ngạc nhiên, Trần Dật Thần rất ít khi suy nghĩ đến tập trung như thế, mình gọi anh mấy lần anh cũng không nghe thấy.
“Sao thế?” cuối cùng Trần Dật Thần cũng lấy lại tinh thần.
“Trần Dật Thần, anh đang nghĩ gì mà tập trung vậy?” Hạ Nhược Y không nhịn được hỏi.
Trần Dật Thần cười lắc đầu: “Không có gì, anh chỉ nghĩ… sau này chúng ta sinh mấy đứa thì tốt”.
“Lưu manh!” Hạ Nhược Y đỏ mặt, gắt gỏng: “Em muốn sinh con cho anh hồi nào”.
“Không muốn sinh thì không sinh, chúng ta có thể nhận nuôi”, Trần Dật Thần vẫn tươi cười như trước, nhưng nỗi lo trong lòng cũng nhiều hơn mấy phần.
Trần Ứng Long… Thật sự sẽ để mình và Hạ Nhược Y ở mãi bên nhau sao.
Trước kia Trần Dật Thần vẫn không hiểu vì sao Trần Ứng Long lại tự tin giao nhà họ Trần cho mình như thế, tựa như không sợ mình sẽ đánh đổ nhà họ Trần vậy.
Khi đó anh cảm thấy Trần Ứng Long tin rằng có thể thắng được mình.
Nhưng bây giờ Trần Dật Thần lại cảm thấy Trần Ứng Long đã tìm thấy uy hiếp của mình rồi.
Hạ Nhược Y!
Nếu Trần Ứng Long lấy Hạ Nhược Y ra uy hiếp mình thì mình nên làm gì đây? Trần Dật Thần không khỏi thầm nghĩ.
“Trần Dật Thần, anh mua căn biệt thự này bao nhiêu tiền vậy?” Hạ Nhược Y hỏi, trước kia cô từng nghe giá của biệt thự núi Ngọc Tuyệt, thấp nhất một tỷ rưỡi một mét vuông, mà căn biệt thự nơi cô ở tựa núi kề nước, vị trí gần như là một trong mười căn biệt thứ tốt nhất trên đỉnh núi, cho nên e rằng giá của nó không chỉ là một tỷ rưỡi.