Đỉnh Cấp Rể Quý

Chương 102: Chương 102: Vài đồng bạc còm?




Ai cũng nói rằng xe là bạn gái thứ hai của người đàn ông, thậm chí rất nhiều người đàn ông còn coi xe quan trọng hơn bạn gái của mình, bình thường đến cho mượn còn không nỡ cho chứ huống hồ chi là cho thuê.

“Tôi thuê thật đấy, dù gì quần áo trên người tôi cộng lại còn chưa quá sáu trăm kia mà.” Trần Dật Thần nói hờ hững.

“Đại ca, khi nãy em nói đùa với anh thôi, anh đừng để bụng nhé.” Liễu Tử Ngang vẫn ráng nở nụ cười dù trong lòng thấy bực bội, rõ ràng Trần Dật Thần đang mỉa mai và xem thường anh ta, thế nhưng anh ta lại không dám phản bác.

“Ờ.” Trần Dật Thần hờ hững đáp lại một tiếng, anh quay đầu nhìn Hạ Nhược Y và Từ Dao rồi cười cười: “Đi thôi.”

“Ừm.” Hạ Nhược Y gật đầu khe khẽ, tài xế trung niên chủ động đi lấy hành lý rồi bỏ ra sau cốp xe.

Đạp chân ga, chiếc xe Rolls-Royce Holdings đen lao đi vun vút, chỉ để hai chị em bọn họ đứng ngẩn ngơ tại chỗ.

“Liễu Tử Ngang, em đúng là đồ ngu ngốc!” Liễu Y Y liếc nhìn Liễu Tử Ngang, cô ta cắn răng mắng mỏ anh ta, cô ta mong muốn làm thân với Trần Dật Thần còn chưa được, cuối cùng cái thằng ngu ngốc Liễu Tử Ngang lại đi chế giễu Trần Dật Thần.

“Chị ơi, chị chửi em làm gì, chẳng phải cái tên đó có chút tiền còm thôi à? Đâu phải là nhà mình không mua nổi Rolls-Royce Holdings ấy đâu.” Liễu Tử Ngang tỏ vẻ không phục, đúng là nhà họ Liễu có thể mua được chiếc xe Rolls-Royce Holdings nhưng Liễu Chí Châu không chịu mua, bởi vì quá nổi bật, nhà họ Liễu còn chưa có thực lực để khiến mình trở nên nổi bật như thế.

“Chỉ có chút tiền còm à?” Liễu Y Y suýt nữa đã tức giận đến mức bật cười: “Liễu Tử Ngang, em có biết cái tên chỉ có chút tiền còm ấy làm gì ở Kim Lăng trong hai ngày nay không?”

“Làm gì?” Liễu Tử Ngang hỏi trong vô thức.

“Anh ta phế đi một cánh tay của Bạch Quảng Nghĩa và Dương Thanh trong quốc tế Cửu Long!”

Ầm!

Như có tiếng nổ vang rền trong đầu Liễu Tử Ngang, phế đi một cánh tay của Bạch Quảng Nghĩa và Dương Thanh à?!!

Liễu Tử Ngang thuộc giới thượng lưu ở Kim Lăng, đương nhiên Liễu Tử Ngang biết Bạch Quảng Nghĩa và Dương Thanh có ý nghĩa như thế nào, không nói đến Bạch Quảng Nghĩa, Dương Thanh là em trai của thái tử, được gọi là tiểu thái tử, không ngờ lại bị cái tên này phế đi một cánh tay!

“Hơn nữa đến bây giờ nhà họ Bạch và nhà họ Dương đều không dám báo thù!” Liễu Y Y lạnh lùng bổ sung thêm một câu.

Gương mặt Liễu Tử Ngang trở nên trắng bệch, nhà họ Bạch và nhà họ Dương đều không dám báo thù sao?!

Thế lực của anh ta phải lớn đến nhường nào kia chứ!

Liễu Tử Ngang cảm thấy sợ hãi vô cùng, nếu như khi nãy anh ta thật sự đụng đến Trần Dật Thần, e rằng hôm nay anh ta phải chết ở nơi này rồi!

Hơn nữa cho dù có chết, nhà họ Liễu của bọn họ cũng không dám hó hé tiếng nào!

“Chị, chị…chị quen anh ta hả?” Liễu Tử Ngang lắp bắp hỏi chị mình.

Liễu Y Y lắc lắc đầu rồi nói: “Chị cũng muốn quen với người ta, nhưng người ta không quen biết chị.”

“Chị, em nên làm sao bây giờ, anh ta sẽ không giết em đâu chứ?” Liễu Tử Ngang hơi sợ hãi, giọng nói của anh ta cũng trở nên nghẹn ngào.

“Bây giờ biết sợ rồi à?” Liễu Y Y lạnh lùng nhìn Liễu Tử Ngang.

“Chị ơi, em có mắt không tròng nên mới khinh thường anh ta, chị mau cứu em đi.” Liễu Tử Ngang sắp sửa bật khóc, nếu như biết sớm Trần Dật Thần có gia thế khủng như vậy thì có đánh chết anh ta cũng chẳng dám mỉa mai Trần Dật Thần nữa.”

“Em nghĩ rằng người ta nhỏ nhen giống như em đó hả?” Liễu Y Y cười khinh thường, cô ta nói: “Người ta chẳng thèm quan tâm đến nhóc ranh như em đâu.”

Gương mặt Liễu Tử Ngang nóng bừng, ý nghĩa trong câu nói của Liễu Y Y đã rất rõ ràng, Trần Dật Thần vốn lười chẳng buồn tính toán với anh ta, vừa nghĩ đến việc trước kia trông mình cứ như thằng hề nhảy nhót,

“Về nhà đi, sau khi về xem ba sẽ dạy dỗ em như thế nào!” Liễu Y Y bực bội trừng mắt nhìn Liễu Tử Ngang, chắc chắn phải báo cho ba biết chuyện Liễu Tử Ngang đắc tội với Trần Dật Thần, chắc chắn phải nói cho Liễu Chí Châu biết.

Liễu Tử Ngang dè dặt gật đầu, trong lòng càng cảm thấy tò mò hơn về gia thế của Trần Dật Thần, rõ ràng Kim Lăng và đám cậu ấm nhà giàu này không cùng một đẳng cấp.

“Trần Dật Thần, chiếc xe này từ đâu ra thế?”

Hạ Nhược Y ngồi ở hàng ghế sau, cô ấy không khỏi cất tiếng hỏi, mặc dù cô ấy không hiểu biết nhiều về xe nhưng qua ánh mắt Liễu Tử Ngang, cô ấy vẫn có thể biết rằng chắc chắn chiếc xe này có giá trên trời, cách đây không bao lâu, Trần Dật Thần cũng lái xe này đến đón cô ấy đi làm về, lúc ấy cô ấy còn nói Trần Dật Thần thuê xe, bây giờ nghĩ lại mới thấy sợ rằng không phải thế.

“Chiếc xe đó là…” Trần Dật Thần vừa định nói là của bạn mình.

Kết quả Hạ Nhược Y lại ngắt lời anh: “Anh đừng nói chiếc xe này là của bạn cùng lớp với anh đó chứ? Em không tin bạn của anh giàu đến thế đâu?”

Trần Dật Thần nghẹn lời, đúng thế, lấy bạn cùng lớp ra làm cái cớ chỉ dùng được lần một lần hai thôi, nhưng lần nào cũng lấy bạn mình ra làm cớ thì Hạ Nhược Y sẽ không tin tưởng nữa.

Từ Dao ngồi ở một bên cũng cảm thấy tò mò vô cùng, lần này cho dù là đồ ngốc cũng nên biết rằng chắc chắn Trần Dật Thần không phải là thằng ở rể tầm thường, chắc chắn anh rất có gia thế!

Từ Cố Minh Sâm và Thẩm Hà Du ở Thương Châu cho đến nhà họ Bạch ở Kim Lăng, làm gì có ai tầm thường kia chứ, nhưng bọn họ lại chẳng có sức đối phó với Trần Dật Thần.

Có điều không phải vì bọn họ quá yếu mà là vì Trần Dật Thần quá mạnh!

Còn có võ công cao đến lạ thường của anh nữa, Trần Dật Thần mang theo quá nhiều bí ẩn!

Lần đầu tiên Trần Dật Thần cảm thấy lúng túng, anh không biết phải giải thích thế nào với Hạ Nhược Y, dù gì nhà họ Trần, còn có con riêng và thế giới võ công đều quá xa vời với Hạ Nhược Y, thậm chí Trần Dật Thần còn không xác định sau khi anh nói xong, Hạ Nhược Y có còn tiếp tục ở bên anh nữa hay không.

Dù gì lúc ấy, thân phận của hai người bọn họ khác nhau như trời với đất.

“Thôi đi.” Hạ Nhược Y đột ngột lên tiếng như thể nhìn thấy Trần Dật Thần khó xử.

“Đợi đến khi nào anh muốn nói với em thì nói đi vậy.” Hạ Nhược Y nói một cách bình tĩnh, thật ra cô cũng rất sợ biết đáp án, nếu như cô không tài nào chấp nhận nổi bí mật của Trần Dật Thần, thế cũng có nghĩa là bọn họ đã đi đến cuối con đường.

Cô thà rằng mình mù mờ chẳng biết gì cả, nói trắng ra là, cô đã yêu Trần Dật Thần rồi, cô tham lam mỗi một ngày được sống chung với anh, cô đã…không thể rời xa Trần Dật Thần được nữa.

Với lại rõ ràng Trần Dật Thần có gia thế khủng, vốn dĩ anh nên hưởng thụ cuộc sống giàu sang phú quý nhưng anh cam tâm tình nguyện ở lại nhà họ Trần ba năm, bị người khác mỉa mai xem thường, bị nhà họ Hạ sai bảo như chó cũng chẳng hề oán hận một câu nào.

Trần Dật Thần muốn gì? Muốn tiền tài của nhà họ Hạ sao?

Không đúng! Trần Dật Thần vốn chẳng xem chút tiền của nhà họ Hạ ra gì.

Hạ Nhược Y hiểu rõ Trần Dật Thần nhẫn nhịn ở lại nhà họ Hạ ba năm là vì cô!

Nếu đã thế thì hỏi cho rõ cũng chẳng còn ý nghĩa gì nữa, Hạ Nhược Y biết rằng Trần Dật Thần yêu mình.

Nhiêu đây là đủ lắm rồi.

“Nhược Y, sớm muộn gì thì anh cũng sẽ giải thích rõ ràng với em, tin anh đi, ngày đó không còn xa nữa đâu!” Ánh mắt Trần Dật Thần trở nên phức tạp.

“Ừm, em tin anh mà.” Hạ Nhược Y nói khe khẽ, nụ cười dịu dàng nở trên gương mặt cô.

Từ Dao lặng lẽ thở dài, nếu như nói không hâm mộ thì đúng là không thể nào, ba năm trước cô ta cho rằng Hạ Nhược Y kết hôn với một thằng vô dụng, sẽ hủy đi cả cuộc đời của Hạ Nhược Y.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.