Trần Dật Thần tới gara, lái xe chiếc Koenigsegg đó.
Chiếc xe Koenigsegg này, từ sau khi Thẩm Kình Thiên đưa cho anh, anh chỉ lái một lần.
Rồi sau đó bị anh bỏ trong gara.
Nhưng xe sang dù sao cũng là xe sang, tuy một thời gian không sử dụng, nhưng thân xe vẫn mới tinh như lúc đầu, không hề dính bụi bặm.
Trần Dật Thần nhanh chóng lái xe tới khách sạn Quân Thịnh.
Khách sạn Quân Thịnh, tuy là một trong những khách sạn năm sao ít ỏi của thành phố Thương Châu, nhưng cả khách sạn vẫn không tìm ra chiếc xe sang nào cùng cấp với chiếc Koenigsegg của Trần Dật Thần.
Cửa khách sạn, xe sang cao cấp nhất chỉ là loại xe nhập môn như Ferrari và Porsche.
Thế nên có thể tưởng tượng được, khi Trần Dật Thần lái xe tới cửa khách sạn, khách sạn sẽ có thái độ đón khách thế nào.
Gần như là cực kì cung kính.
Thậm chí sau khi Trần Dật Thần xuống xe, còn cố ý cho người canh giữ bên xe Trần Dật Thần, giữ xe thay cho Trần Dật Thần.
Thứ nhất là bày tỏ sự coi trọng đối với Trần Dật Thần, thứ hai là lo lắng, lỡ như có tên không có mắt, vô tình tông vào chiếc xe thần này.
Vậy thì khách sạn bọn họ cũng phải gánh trách nhiệm nặng nề.
Đến nỗi Trần Dật Thần ăn vận thông thường, bị mấy nhân viên đón khách lơ đi.
Mấy năm nay, con nhà giàu có thường có những hành động giả heo ăn thịt hổ này, bọn họ thấy nhiều rồi.
Trần Dật Thần rõ ràng chính là con nhà giàu có.
Trần Dật Thần cũng không biết, mình chỉ lái một chiếc siêu xe, mấy nhân viên đón khách lại nghĩ nhiều thế.
Nếu biết, sợ sẽ dở khóc dở cười.
Trần Dật Thần gần như vừa bước chân vào cửa, một chiếc Audi A6 theo sau lái vào khách sạn Quân Thịnh.
Người ngồi ở ghế lái chiếc Audi là Hạ Lạc, người quen của Trần Dật Thần.
Ngồi ở ghế phụ lại là một cô gái mặc váy ngắn, áo croptop hở eo quyến rũ, cô gái đó có làn da trắng muốt, vóc dáng cân đối, thân hình như rắn nước, mông quả đào, là vóc dáng sexy điển hình.
Lúc này, Hạ Lạc tươi cười nói chuyện với cô gái, nhưng thái độ của cô gái thì hơi lạnh nhạt, một bên nhàm chán bấu móng tay, một bên câu được câu không trả lời Hạ Lạc.
Lúc này, Hạ Lạc lái xe tới chỗ cách chiếc Koenigsegg của Trần Dật Thần chỉ có mười mét, nhưng sự chú ý của Hạ Lạc vẫn nằm trên người cô gái, hoàn toàn không để ý rằng xe mình sắp tông phải chiếc Koenigsegg của Trần Dật Thần.
“Cẩn thận!” Vẫn may cô gái phát hiện trước, hô to.
Hạ Lạc nói nhảm suốt cuối cùng cũng chở bừng tỉnh, đột ngột giẫm chân phanh.
Cuối cùng, chiếc Audi A6 dừng lại hết sức hiểm hóc, nhưng chỉ cách chiếc Koenigsegg không đến một centimet.
Sắc mặt của nhân viên đón khách làm nhiệm vụ trông xe tái nhợt, suýt nữa, chỉ thiếu một chút nữa thôi, đời này của Hạ Lạc coi như xong rồi.
Nhân viên đón khách làm nhiệm vụ trông xe cũng không biết thân phận của Hạ Lạc, nhưng thấy Hạ Lạc lái Audi A6, anh ta cũng có thể đoán đại khái giá trị con người Hạ Lạc.
Chưa đến hai mươi tỷ.
Lần này nếu tông phải chiếc Koenigsegg bản giới hạn hơn bảy mươi tám tỷ đó, hai mươi tỷ chưa chắc đủ để đền!
“Lúc lái xe anh chuyên tâm tí được không?” Cô gái quyến rũ bất mãn nhìn Hạ Lạc, nói, cái tên ngu này, suýt nữa liên lụy mình rồi.
“Xin… Xin lỗi, anh không để ý.”
Lúc này, sắc mặt Hạ Lạc cũng hơi tái nhợt, anh ta dĩ nhiên nhận ra được, chiếc xe trước mặt chính là Koenigsegg, chiếc siêu xe đặc biệt bản giới hạn toàn cầu.
Không nói đến giá xe, chỉ nói đến thân phận của người lái xe thì anh ta cũng không chọc nổi.
Nếu hôm nay anh ta tông thật, dù là nhà họ Hạ cũng không bảo vệ anh ta được!
“Được rồi, anh mau đỗ xe anh đi, đừng để lát nữa người ta thấy được.” Nhạc Linh trợn mắt nhìn Hạ Lạc, nói.
“Anh đỗ ngay đây, anh đỗ ngay đây.” Hạ Lạc như mới tỉnh mộng, vội vã lên xe, lái Audi A6 ra xa một khoảng, đỗ ở trong góc.
Thấy Hạ Lạc đi đỗ xe, Nhạc Linh không nhịn được mà quan sát chiếc Koenigsegg mấy lần, mắt đầy hâm mộ. Đây mới thật sự là siêu xe này, khi so với chiếc siêu xe này, chiếc Audi A6 của Hạ Lạc chỉ là mớ rác rưởi, ngay cả máy cày cũng chẳng bằng.
Nếu mình có thể ngồi trên chiếc xe này đi hóng gió.
Nhạc Linh đã không dám nghĩ.
Tóm lại, cực kì khiến người khác chú ý, vô cùng khiến người khác hâm mộ!
Đám chị em của cô ta, chắc chắn sẽ hâm mộ cô ta, hâm mộ chết thôi.
“Này anh, anh biết xe này của ai không? Anh ấy là người Thương Châu chúng ta sao?” Nhạc Linh dời mắt nhìn nhân viên đón khách làm nhiệm vụ trông xe ở bên cạnh.
Nhân viên đón khách tất nhiên vội vàng lắc đầu, đừng nói anh ta không biết thân phận của Trần Dật Thần, dù biết, anh ta cũng chẳng dám nói.
Nhạc Linh có ý gì, anh ta hiểu rõ, nhưng anh ta cảm thấy, con nhà giàu có như Trần Dật Thần vốn dĩ coi thường những kẻ sắc đẹp son phấn như Nhạc Linh.
Nếu anh ta nói thân phận của Trần Dật Thần, há chẳng phải tìm phiền toái cho Trần Dật Thần hay sao.
“Thôi được.” Nhạc Linh hơi thất vọng, nhưng trong lòng quyết định, chờ lát nữa xong việc sẽ đứng cách chiếc xe đó không xa nhìn, xem xem có canh được chủ xe không.
Lỡ như nếu được chủ xe coi trọng, vậy cô ta chẳng phải lo lắng nửa đời sau rồi.
Lúc này, Hạ Lạc cũng đỗ xe xong rồi, bước mấy bước đi tới trước mặt Nhạc Linh, cười nói: “Linh Linh, anh đưa em vào.”
Tuy không vui vẻ gì cho cam, nhưng Nhạc Linh vẫn gật đầu.
Sau đó hai người đi vào khách sạn.
“Được rồi, đưa tới đây là được, anh mau về đi.” Sắc mặt Nhạc Linh hơi lạnh lùng.
“Được, em xong việc thì gọi anh, anh tới đón em.” Hạ Lạc cũng không để bụng chuyện Nhạc Linh lạnh lùng, ngược lại còn tươi cười nịnh hót ra mặt, phát huy hết trình độ của hai chữ nịnh hót.
“Được rồi, đi đi.” Nhạc Linh không kiên nhẫn khoát tay.
“Ừ.” Hạ Lạc gật đầu, lúc định quay người ra về, lúc này trước mặt anh ta xuất hiện một bóng người khiến anh ta bất ngờ.
Trần Dật Thần!
Cái thằng vô dụng này, chẳng phải đang đi Kim Lăng với Hạ Nhược Y sao?
Sao cậu ta lại ở đây?
Hạ Lạc chú ý tới Trần Dật Thần, Trần Dật Thần đương nhiên cũng chú ý tới Hạ Lạc.
Nhưng Trần Dật Thần cũng chỉ híp mắt nhìn Hạ Lạc thôi, rồi chuẩn bị đi thang máy lên lầu, ngày khác lại tính món nợ của anh với Hạ Lạc cũng không muộn.
Việc anh cần làm bây giờ là thống nhất Thương Châu.
Loại tôm tép như Hạ Lạc, lúc nào trừng trị cũng được.
Tuy Trần Dật Thần không tính để ý tới Hạ Lạc, nhưng Hạ Lạc lại không muốn bỏ qua Trần Dật Thần.
“Trần Dật Thần! Cậu đến đây làm gì?” Hạ Lạc bước tới trước mặt Trần Dật Thần, lạnh lùng hỏi.
“Có liên quan gì đến anh sao?” Trần Dật Thần cười nhạt, nói.
“Cậu ăn nói kiểu gì thế?” Hạ Lạc nhướng mày, hừ lạnh: “Tôi là anh họ cậu đấy, cậu nên biết lớn nhỏ trong nhà.”
“Anh họ?” Trần Dật Thần cười nhạt, thằng ngu Hạ Lạc này, thế mà dám lấy thân phận ra nói chuyện.
“Anh ta chính là thằng con rể đến ở rể nhà anh đấy sao?” Lúc này Nhạc Linh cũng đi lên, nhìn Trần Dật Thần từ trên xuống dưới, mắt đầy coi thường. Mấy ngày nay ở cùng Hạ Lạc, cái tên nghe Hạ Lạc nhắc đến nhiều nhất chính là Trần Dật Thần, cô ta nghe đến mức tai sắp mọc kén luôn rồi.
Mỗi lần Hạ Lạc nhắc tới Trần Dật Thần đều nghiến răng nghiến lợi, hết sức chê bai Trần Dật Thần.
Tên giao hàng, thằng vô dụng, ăn bám…