“Bảo anh ta đi đi, tôi không muốn nhìn thấy anh ta!” Vương Thi Viện dùng ánh mắt khinh thường nhìn Trần Dật Thần, chuẩn bị rời khỏi.
Lúc này, Vương Đức Phát liền chế nhạo nói: “Em gái, bây giờ đuổi tên khốn khiếp này đi, thật là quá dễ dãi với anh ta!”
“Làm sao cũng phải bắt anh ta giao ra miếng ngọc bội của nhà chúng ta, cùng bốn trăm năm mươi triệu tống tiền anh lúc trước, sau đó mới thả anh ta đi.”
“Miếng ngọc bội nhà chúng ta? Là sao?” Vương Thi Viện cau mày.
“Chuyện là như thế này …” Vương Đức Phát lại thêm mắm giậm muối kể lại câu chuyện, gần như đổ hết mọi tội lỗi lên đầu Trần Dật Thần, phỉ báng Trần Dật Thần từ đầu đến chân.
Nghe xong, khuôn mặt xinh xắn của Vương Thi Viện đột nhiên trở nên lạnh lùng vô cùng, cô ta không chịu được liếc nhìn Trần Dật Thần, mắng chửi: “Đúng là đồ rác rưởi tham lam!”
Sau khi mắng xong, cô ta đưa mắt nhìn Bành Diễm Phương:
“Mẹ, loại người này không cần phải nói nhiều với anh ta, gọi thẳng cho cảnh sát, để cảnh sát dẫn anh ta đi!”
“Con gái, đừng vội gọi cảnh sát, tên vô dụng này tát anh hai con hai cái, còn chưa tính sổ với hắn.” Bành Diễm Phương nham hiểm nói, trước khi cảnh sát bắt Trần Dật Thần đi, bà ta phải dày vò Trần Dật Thần cho hả dạ.
Vương Thi Viện nhẹ nhàng gật đầu.
“Tạp chủng, còn không mau quỳ xuống cho tôi!” Vương Đức Phát hét lên dữ tợn, có lẽ bởi vì có nhiều người nhà đứng sau lưng, cho nên anh ta rất tự tin, không chỉ mắng chửi Trần Dật Thần, mà còn động tay.
Anh ta giơ tay lên, định cho Trần Dật Thần hai cái tát vào mặt trước để trút giận.
“Bốp”
Một cái tát vang lên giòn giã, mọi người chìm vào im lặng.
“Anh… anh dám đánh tôi?!” Vương Đức Phát che mặt, mắt trợn tròn, tràn đầy sự khó hiểu, thở hổn hển.
“Tại sao không dám?” Trần Dật Thần khẽ cười, nếu Vương Đức Phát cho rằng đây là nhà của anh ta thì anh ta có thể hành động ngông cuồng, vậy Trần Dật Thần chỉ có thể nói, anh ta còn non quá.
“Tạp chủng! Tạp chủng!”
“Thằng khốn khiếp, mày muốn chết à!” Bành Diễm Phương giận sôi sục, hét lên, điên loạn, bà ta không ngờ rằng, Trần Dật Thần lại tát Vương Đức Phát trước mặt mình.
“Bành Diễm Phương!”
Trần Dật Thần đột nhiên cao giọng, trên người toát ra một khí thế lấn áp.
Khí thế này, đã lấn áp được Bành Diễm Phương.
“Lần này tôi đến nhà bà, là muốn nói đạo lí với bà, không phải cãi nhau với bà. Tốt nhất bà nên bỏ cái thái độ ngang ngược này đi!” Trần Dật Thần nhìn Bành Diễm Phương một cách lạnh lùng.
Bành Diễm Phương có chút sợ sệt, nhất thời không dám nhìn Trần Dật Thần.
“Vương Đức Phát!” Trần Dật Thần lại đưa ánh mắt sang Vương Đức Phát, cả người của Vương Đức Phát, cũng run lên.
“Tại sao tôi lại đánh anh?” Trần Dật Thần lạnh lùng hỏi.
“Tôi …” Vương Đức Phát miệng lắp bắp, thậm chí không dám nhìn thẳng Trần Dật Thần.
“Anh không dám nói sao?” Trần Phong chế nhạo.
“Nếu anh không dám nói, vậy thì để tôi nói!”
“Sau khi tôi trả lại bảo ngọc gia truyền của nhà anh cho anh, thì anh đưa tôi 3 triệu, nói từ đây nhà họ Hạ và họ Vương không cần nợ nần gì.”
“Cậu nói xằng bậy, rõ ràng tôi đã đưa 300 triệu cho Đức Phát, làm sao nó chỉ đưa cho cậu 3 triệu được!” Bành Diễm Phương lập tức cãi lại, tên vô dùng này, dám vu oan cho con trai bà ta.
“Câm miệng!” Trần Dật Thần nhìn Bành Diễm Phương lạnh lùng: “Anh ta nói gì, bà cũng tin à?”
“Đương nhiên! Đức Phát của tôi là loại người gì, tôi làm mẹ chẳng lẽ còn không biết sao? Nó từ nhỏ đến lớn rất thật thà…”
“Con trai bà nói nó ăn cứt, bà có tin không?” Trần Dật Thần giễu cợt cắt ngang.
Khuôn mặt của Bành Diễm Phương đỏ lên, đột nhiên cứng họng.
Trần Dật Thần lại hướng ánh mắt về phía Vương Đức Phát: “Cuối cùng tôi không lấy 3 triệu của anh, miếng ngọc đó, tôi không hề lấy một đồng nào mà tặng cho anh.”
“Tôi …” Vương Đức Phát có chút giật mình, không hề dám nhìn thẳng Trần Dật Thần.
“Tôi còn tưởng rằng, anh sẽ an phận, đem miếng ngọc về nhà.” Trần Phong lạnh lùng nhìn Vương Đức Phát.
“Nhưng anh không làm vậy.”
“Anh không những không an phận, mà còn lòng tham vô đáy đem miếng ngọc cầm cố cho sòng bạc, và mua miếng ngọc giả vu oan tôi.”
Giọng nói của Trần Dật Thần như tiếng sét, đánh thẳng vào tâm trí của Vương Đức Phát.
Đột nhiên Vương Đức Phát sắc mặt tái nhợt, bờ môi run lên.
“Tôi … tôi không có.”
“Không có?” Khóe miệng Trần Dật Thần nhếch lên thành một vòng cung lạnh như băng.
“Anh có dám xem camera của sòng bạc rồi mới nói chuyện với tôi không?”
Camera?!
Đôi mắt Vương Đức Phát đột nhiên siết chặt, làm sao anh ta có thể quên chuyện này!
Nếu Trần Dật Thần thực sự có camera, thì mọi việc anh ta làm, có lẽ sẽ bị bại lộ.
Bao gồm cả miếng ngọc đã bị cầm cố cho sòng bạc!
Nhìn thấy Vương Đức Phát đổ mồ hôi lạnh, Bành Diễm Phương đột nhiên biến sắc.
Không ai hiểu thấu lòng con hơn mẹ.
Bộ dạng của Vương Đức Phát mang hàm ý gì, bà ta hiểu rõ hơn ai hết.
Có lẽ thật sự như lời Trần Dật Thần nói, anh ta chỉ đưa cho Trần Dật Thần 3 triệu, sau khi lấy được miếng ngọc, liền đem miếng ngọc tới sòng bạc cầm cố.
Vừa nghĩ tới bản thân đưa cho Vương Đức Phát 300 triệu, kết quả tới tay Vương Đức Phát, thì lại biến thành 3 triệu.
Bành Diễm Phương lập tức cảm thấy lồng ngực đau nhói, nhưng lúc này trước mặt rất nhiều người, bà ta chỉ có thể đứng về phía con trai mình.
Sau khi nhìn Vương Đức Phát một cách sắc lạnh, Bành Diễm Phương lại chuyển hướng sang Trần Dật Thần.
“Cậu đang nói camera gì, tôi nghe không hiểu!”
“Đương nhiên, tôi cũng không muốn hiểu!” Bành Diễm Phương đột nhiên quay lại chế nhạo: “Điều duy nhất tôi biết là cậu đã tát con trai tôi hai cái, lấy đi 450 triệu của nhà tôi, và đưa cho con trai tôi một miếng ngọc giả!”
“Món nợ này, cậu nhận thì nhận, không muốn nhận cũng phải nhận!” Giọng nói của Bành Diễm Phương lạnh lùng, giọng điệu mang hàm ý răn đe.
Quá rõ ràng, bà ta là một người không nói lí lẽ.
Trần Dật Thần sắc mặt càng ngày càng lạnh: “Bà chắc chắn muốn làm như vậy?”
“Sao nào? Cậu không phục sao?” Bành Diễm Phương nâng cằm, kiêu ngạo thách thức Trần Dật Thần.
Đây là địa bàn của bà ta, chậm nhất là ba phút, đội an ninh của Cẩm Tú Quốc tế sẽ ập đến, bọn họ hầu hết đều là cựu chiến binh, đối phó với một thằng rễ nhà quê, quá đơn giản.
Trần Dật Thần lắc đầu, khóe miệng chợt hiện lên một nụ cười mỉa mai.
Nụ cười này khiến Bành Diễm Phương có chút khó chịu.
“Khụ khụ, Diễm Phương, nhà có khách à?”
Ngay khi Bành Diễm Phương có chút sợ hãi đang chuẩn bị rút lui, một giọng nói yếu ớt vang lên từ ban công lầu 2, giọng nói này, ngay lập tức khiến Bành Diễm Phương như tìm thấy cái phao.
“Hoằng Nghị, ông mau xuống đây, tên nhà quê này đang uy hiếp tôi!” Bành Diễm Phương giọng ấm ức, những người không biết, đều nghĩ rằng bà ta mới là nạn nhân.
Trần Dật Thần ngước đầu, nhìn lên ban công lầu 2, thấy một người đàn ông.
Khuôn mặt góc cạnh, lông mày rậm, nước da xanh xao ốm yếu, dáng người rất gầy.
Đó là một người đàn ông trông như một cơn gió cũng có thể thổi bay, nhưng ông ta lại toát ra một khí chất đáng sợ.