Đỉnh Cấp Rể Quý

Chương 207: Chương 207: Yên dạ yên lòng




“Ăn không uống không suốt ba năm?”, Trần Dật Thần nở nụ cười châm chọc, mấy người của nhà họ Hạ này đúng là mặt dày hơn cả tường thành, ngay cả lời như thế cũng nói ra được, đầu tiên chưa nói đến chuyện ba năm nay anh vốn không ăn không uống không, mặc dù anh ăn không uống không cũng là của Hạ Nhược Y, chứ không phải của nhà họ Hạ.

“Chẳng lẽ không đúng à?”, thấy Trần Dật Thần còn dám lên tếng châm chọc, lập tức có người không vui.

“Các người nói vậy thì là vậy đi”, Trần Dật Thần cười nhạt, anh lười nói nhiều với đám ngu ngốc này.

“Hừ, nếu phải, vậy cậu cũng nên cống hiến một chút cho nhà họ Hạ chứ”, có người hừ lạnh nói.

“Đi cầu xin Lâm Chí Cường! Nếu chuyện này có thể thành công, cậu có thể được vào từ đường của nhà họ Hạ”, một người lớn tuổi của nhà họ Hạ lạnh lùng nói, mang theo cảm giác như bố thí.

“Từ đường nhà họ Hạ?”, Trần Dật Thần lắc đầu, vẻ mặt càng trở nên châm chọc hơn.

“Sao, cậu còn không chịu à?”, người lớn tuổi nói giọng bố thí khi nãy nhíu mày, rất không hài lòng với Trần Dật Thần.

Trần Dật Thần không đáp lời mà đi đến trước mặt Hạ Thiên Hồng, nhìn thẳng vào Hạ Thiên Hồng nói: “Công trình núi Ngọc Tuyền này, tôi có thể lấy về giúp các người”.

“Nhưng tôi có một điều kiện”, Trần Dật Thần im lặng một lát thì nói.

“Điều kiện gì?”, Hạ Thiên Hồng nặng nề hỏi, ông ta biết Trần Dật Thần không phải loại người làm việc không có mục đích, anh nói lời này e rằng thật sự có lòng tin sẽ thuyết phục được Lâm Chí Cường.

“Tôi muốn lập! Nhà! Họ! Hạ! khác!”, Trần Dật Thần nhấn mạnh từng tiếng.

“Láo xược!”

“Không thể nào!”

“Nói chuyện ngông cuồng!”

“Một đứa ở rể như cậu có tư cách gì lập nhà họ Hạ khác hả!”

Trần Dật Thần vừa nói xong, Hạ Thiên Hồng còn chưa kịp nói gì thì mấy người bảo thủ của nhà họ Hạ đã tức giận trước, bất cứ thời đại nào, dòng chính của gia tộc đều rất quan trọng, theo bọn họ thấy, lập một nhà họ Hạ khác theo lời Trần Dật Thần chính là tách nhánh của Hạ Nhược Y ra, thành lập một nhà họ Hạ mới.

Rất rõ ràng nhà họ Hạ mới này sẽ cho Trần Dật Thần làm chủ nhà, chứ không phải Hạ Nhược Y.

Nếu Trần Dật Thần có địa vị có máu mặt thì không sao, anh quản lý nhà họ Hạ, dòng chính của nhà họ Hạ cũng sẽ thấy nở mày nở mặt.

Nhưng Trần Dật Thần lại là một thằng con rể ăn bám, người có thân phận như anh để ở cổ đại chính là nhân vật thấp kém, huống hồ là hiện đại, anh quản lý nhà họ Hạ mới, dòng chính của nhà họ Hạ còn có mặt mũi gì nữa.

Trần Dật Thần cũng không để tâm đến mấy người bảo thủ này, đưa mắt nhìn về phía Hạ Thiên Hồng.

Nhà họ Hạ vẫn là do ông ta làm chủ.

“Vì sao cậu muốn lập nhà họ Hạ khác?”, Hạ Thiên Hồng hỏi, Trần Dật Thần đưa ra yêu cầu này khiến ông ta rất ngạc nhiên.

Trần Dật Thần cười châm chọc hỏi: “Tôi không lập nhà họ Hạ khác, ông sẽ giao nhà họ Hạ cho Nhược Y sao?”

Ánh mắt Hạ Thiên Hồng hơi nặng nề, ông ta thật sự sẽ không giao nhà họ Hạ cho Hạ Nhược Y, nhưng dù vậy, Trần Dật Thần cũng không cần thiết phải lập nhà họ Hạ khác, ông ta vẫn cảm thấy anh có lý do nào đó.

“Thứ mơ mộng hão huyền, còn dám có ý đồ với nhà họ Hạ nữa!”

“Thiên Hồng, tuyệt đối không thể đồng ý với cậu ta được!”

“Người này lòng dạ độc ác, phải đuổi khỏi nhà họ Hạ để răn đe!”

Mấy người lớn tuổi của nhà họ Hạ cực kỳ tức giận, kêu Hạ Thiên Hồng giao nhà họ Hạ cho Hạ Nhược Y thì có khác gì giao cho Trần Dật Thần đâu, dù sao đứa con sau này Hạ Nhược Y sinh ra cũng là con của Trần Dật Thần.

Trần Dật Thần cười không nói gì, không ngờ mấy ông già này lại cảm thấy mình có ý đồ với nhà họ Hạ.

Một lũ thiển cận!

Trần Dật Thần anh ngay cả nhà họ Trần giàu nhất nước H cũng không coi ra gì.

Chỉ là một nhà họ Hạ, có tặng không anh cũng không thèm.

Sở dĩ muốn lập nhà họ Hạ khác thật ra có rất nhiều lý do.

Một là vì nhà họ Hạ bây giờ có quá nhiều kẻ ngu xuẩn như Hạ Lạc Hạ Kiều Hân, ai cũng chỉ nghĩ đến lợi ích của riêng mình, nhà họ Hạ đã mục nát rồi, nếu Hạ Nhược Y còn tiếp tục ở lại đây, sớm muộn gì cũng sẽ bị đám ngu xuẩn này làm tức chết.

Về những mặt khác là anh muốn thành lập một thế lực thuộc về riêng Hạ Nhược Y cho cô, để Hạ Nhược Y có năng lực tự bảo vệ mình.

Vì sớm muộn gì giữa anh và nhà họ Trần cũng sẽ có một trận chiến.

Thắng bại của trận chiến này, anh hoàn toàn không thể đoán trước.

Nếu một ngày nào đó trong tương lai, anh thua, hoặc anh rời khỏi Thương Châu, Hạ Nhược Y lẻ loi một mình nhất định sẽ bị người ta ức hiếp.

Trần Dật Thần tuyệt đối không cho phép chuyện như thế xảy ra!

Anh không muốn chỉ bảo vệ Hạ Nhược Y ba năm, nếu có thể, anh càng muốn bảo vệ cô cả đời.

Hạ Thiên Hồng hít sâu một hơi: “Điều kiện của cậu, tôi đồng ý”.

Xung quanh trở nên yên tĩnh, sau đó bắt đầu xôn xao!

“Thiên Hồng! Sao ông lại hồ đồ thế!”

“Cho một đứa ở rể thành lập nhà họ Hạ khác, nếu chuyện này đồn ra ngoài, nhà họ Hạ chúng ta còn có mặt mũi gì nữa! Tôi phản đối!”

“Tôi cũng phản đối! Tuyệt đối không thể để tên vô dụng này lập nhà họ Hạ khác được!”

Rất nhiều người lớn tuổi trong nhà họ Hạ đều giậm chân.

Hạ Thiên Hồng thở dài, thật ra ông ta cũng không muốn đồng ý, nhưng bây giờ nhà họ Hạ đã bỏ quá nhiều vào núi Ngọc Tuyền rồi, gần như đã tới mức được ăn cả ngã về không, nếu không giành được mấy công trình kia, chưa đến hai năm, nhà họ Hạ sẽ phá sản, đến lúc đó trên dưới mấy chục người của nhà họ Hạ ai nuôi?

“Được rồi, chuyện này cứ quyết định như vậy đi, nếu ai còn phản đối thì kẻ đó phải đến nhà họ Diệp đòi lại những công trình kia”, Hạ Thiên Hồng hừ lạnh một tiếng, mấy người lớn tuổi này đều là thân thích cùng thế hệ của ông ta, bình thường chỉ ăn lợi nhuận cổ phần trong công ty, hoàn toàn không biết được khó khăn của công ty.

Mặt mũi? Thứ đó có thể no bụng được sao?

Nghe thấy câu này của Hạ Thiên Hồng, rất nhiều nguyên lão lập tức im lặng, nếu bọn họ thật sự có bản lĩnh cướp đồ từ trong miệng nhà họ Diệp, vậy bọn họ sẽ không đứng ở đây giậm chân làm gì.

Khác với mấy người lớn tuổi của nhà họ Hạ là rất nhiều tiểu bối đều giơ hai tay hai chân tán thành chuyện này, bọn họ hoàn toàn không có khái niệm gì với việc phải giữ sự chính thống của gia tộc.

Ngược lại, bọn họ thấy rất vui vì Trần Dật Thần tách ra ngoài, như vậy, bọn họ có thể đợi xem chuyện cười của anh rồi.

Xem xem Hạ Nhược Y và Trần Dật Thần không có nhà họ Hạ ủng hộ sẽ thê thảm đến mức nào.

Đương nhiên bọn họ chỉ có thể thầm nghĩ trong lòng, kêu bọn họ nói ra trước mặt mấy người già kia bọn họ cũng không dám.

Trần Dật Thần đi tới trước mặt Hạ Nhược Y, nắm lấy tay cô.

“Đi thôi”, anh mỉm cười, bắt đầu từ hôm nay, Thương Châu sẽ có thêm một nhà họ Hạ, một nhà họ Hạ hoàn toàn mới!

“Ừm”, Hạ Nhược Y gật đầu, đương nhiên cô biết Trần Dật Thần lập nhà họ Hạ khác cũng không phải vì anh, mà là vì khiến cô tránh khỏi nhà họ Hạ bẩn thỉu xấu xa này.

Không thể không nói Trần Dật Thần trả giá hơi lớn vì chuyện này, công trình dự án núi Ngọc Tuyền có giá trị tối thiểu năm trăm triệu, giao cho nhà họ Hạ chẳng khác nào tổn thất một nghìn năm trăm tỷ.

Trần Dật Thần có thể không giao ra sao? Đương nhiên có thể, chỉ cần anh nói ra thân phận người thừa kế nhà họ Trần của mình, dù nhà họ Hạ có trăm vạn lá gan cũng không dám đòi anh công trình này.

Nhưng Trần Dật Thần không làm thế.

Hạ Nhược Y hiểu rõ Trần Dật Thần làm vậy là vì trong lòng cô thoải mái hơn một chút, dù sao cô cũng được nhà họ Hạ nuôi lớn hai mươi mấy năm, nếu để cô trơ mắt nhìn nhà họ Hạ phá sản, trong lòng cô cũng sẽ day dứt.

Có thể nói Trần Dật Thần là dùng một nghìn năm trăm tỷ để cô thấy yên tâm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.