Thậm chí Liễu Y Y cảm thấy, dù lúc này đích thân Dương Thái có đứng trước mặt Trần Dật Thần thì Trần Dật Thần cũng không nhíu mày một cái.
Tiếng súng bên này đã lôi kéo sự chú ý của vệ sĩ gần đó, chưa đầy một phút đã có mười mấy vệ sĩ chạy tới.
Thấy Dương Thanh nằm trên mặt đất, mặt mũi bầm dập, một bàn tay máu me đầm đìa, sắc mặt các vệ sĩ đại biến, đều móc dùi cui điện ra định ra tay với Trần Dật Thần và A Hào.
“Thả bọn họ đi!” Lúc này, Dương Thanh lảo đảo từ dưới đất đứng lên, khàn giọng hét lên.
“Cậu Thanh?” Đám vệ sĩ không khỏi kinh ngạc, phía mình áp đảo về quân số, tại sao lại muốn thả hai người này đi.
“Không nghe thấy ông đây nói gì sao?” Dương Thanh nổi giận gầm lên một tiếng, đám vệ sĩ lập tức im bặt, ngoan ngoãn nhường đường.
Trần Dật Thần mỉm cười, thầm nghĩ tên Dương Thanh này đúng là thức thời.
“Tiền bối, người bạn này của anh là do tôi và Bạch Quảng Nghĩa đả thương, không hề liên quan gì đến Cửu Long, hai người chúng tôi sẽ gánh chịu tất cả trách nhiệm, mong rằng tiền bối đừng liên luỵ Cửu Long trang.” Dương Thanh trầm giọng nói, thực lực mà Trần Dật Thần phô bày tuyệt đối không phải người anh ta có thể trêu chọc, thậm chí là Dương Thái cũng tuyệt đối không dám trêu chọc một vị võ giả thần tiên Lục Địa hư hư thực thực như thế, nên trước mắt, Dương Thanh nhất định phải tách Cửu Long trang khỏi chuyện này, nếu không, Dương Thái sẽ không bỏ qua cho anh ta.
Tiền bối? Đám vệ sĩ hai mặt nhìn nhau, bị xưng hô này của Dương Thanh làm cho kinh ngạc, rốt cuộc người thanh niên trước mắt có thân phận gì? Nghe ý của Dương Thanh thì ngay cả Cửu Long trang cũng không dám đắc tội với cậu ta.. Trần Dật Thần mỉm cười, quay người rời đi.
Chỉ cần Cửu Long trang không chọc anh, anh cũng chẳng buồn quan tâm đến Cửu Long trang, tất nhiên, nếu Cửu Long trang không thức thời, anh cũng không để ý thuận tay khiến Cửu Long trang biến mất.
Sau khi ra khỏi Cửu Long sau, Trần Dật Thần gọi điện cho Kiều Tiêu Nguyệt, bảo Kiều Tiêu Nguyệt đến đón người, đưa Cố Minh Sâm đến bệnh viện tư nhân tốt nhất ở đây chữa trị.
Thấy Liễu Y Y đi theo mình, Trần Dật Thần không khỏi nhíu mày: “Cô đi theo tôi làm gì?”
“Tôi…” Liễu Y Y hơi căng thẳng, nhìn Trần Dật Thần không biết nên nói cái gì cho phải. “Thật xin lỗi, lần trước, trên xe lửa…”
“Không cần, tôi cũng không để ở trong lòng.” Trần Dật Thần thản nhiên nói: “Còn nữa, đừng đi theo tôi.” Dứt lời, Trần Dật Thần liền ngồi xe rời khỏi Cửu Long trang.
Liễu Y Y sững sờ đứng nguyên tại chỗ, một lúc lâu sau mới tủi thân cắn môi một cái, bấm điện thoại gọi cho Liễu Chí Châu.
“Con gái, chuyện của cậu Bạch đã giải quyết xong chưa?” Liễu Chí Châu cười hỏi. Ông ta thấy, chỉ cần hai kẻ không biết sống chết Trần Dật Thần và A Hào bước vào Cửu Long trang, thì nhất đinh không còn mạng mà đi ra.
“Đã giải quyết xong rồi.” Liễu Y Y lãnh đạm nói.
“Nếu đã giải quyết xong thì con hãy cùng giao lưu trao đổi với cậu Bạch thêm chút, buổi tối cũng không cần trở về.” Liễu Chí Châu vẫn cười ha hả.
Liễu Y Y cảm thấy hơi tức giận, không hề nghi ngờ, Liễu Chí Châu coi cô như một món hàng hóa, căn bản không hề nghĩ đến cảm nhận của cô.
“Ba, có phải ba cho là Bạch Quảng Nghĩa chắc thắng hay không?” Liễu Y Y cười lạnh hỏi.
“Con gái, con nói vậy là có ý gì?” Nụ cười trên mặt Liễu Chí Châu cứng lại.
“Ba, nếu con nói ba biết, bây giờ Bạch Quảng Nghĩa đang ở bệnh viện, còn cả Dương Thanh cũng bị hai người đó đánh gãy một tay, ba có tin không?” Liễu Y Y cười khẩy nói.
“Con gái, chuyện này không thể mang ra để đùa đâu.” Liễu Chí Châu có vẻ nghiêm khắc nói.
“Hừ, nếu ba không tin thì hãy tự đến đây mà xem.” Liễu Y Y bật cười lớn, rồi cúp điện thoại. Đều tại Liễu Chí Châu, nếu như không có Liễu Chí Châu, nói không chừng, cô ta còn có cơ hội dựa vào Trần Dật Thần, nhưng Liễu Chí Châu lại tự cho là đúng cứ thế đánh mất cơ hội này.
Âm thanh “Tút tút tút’ truyền đến, Liễu Chí Châu hơi hồn xiêu phách lạc, ngay cả Dương Thanh cũng bị đánh gãy một tay ư?
Làm sao có thể chứ?
Người khác không biết lực lượng vệ sĩ của Cửu Long trang, nhưng ông ta biết rõ, thậm chí ông ta còn biết Dương Thanh có súng, nhưng dù như vậy, Dương Thanh vẫn bị đánh gãy một tay.
Rốt cuộc, hai người đó có lai lịch như thế nào? Liễu Chí Châu lập tức luống cuống, lúc này ông ta mới nhận ra trước đó mình đã làm một chuyện ngu xuẩn, khi còn chưa biết lai lịch của đối phương đã đứng về phía nhà họ Bạch.
Đối phương sẽ không tìm mình gây phiền phức chứ? Liễu Chí Châu lo sợ bất an thầm nghĩ. Lúc này, Dương Thanh còn hoảng sợ hơn Liễu Chí Châu, vì khi rời đi Trần Dật Thần cũng không khẳng định sẽ không tìm Cửu Long trang phiền phức.
Nếu Trần Dật Thần muốn tìm Cửu Long trang phiền phức, mà Cửu Long trang lại không hề có sự chuẩn bị thì tất nhiên sẽ lâm vào bị động. Dương Thanh vội gọi điện cho Dương Thái, kể lại từ đầu chí cuối tất cả mọi chuyện đã xảy ra ở đây cho Dương Thái biết, không hề dám thêm mắm thêm muối.
Kim Lăng, trong một biệt thự xa hoa của Đế Vương uyển, một thanh niên khuôn mặt trắng nõn vẻ mặt âm trầm cúp điện thoại. “Lão Bàng, nếu như là ông, ông có chắc chắn có thể tiếp được đạn của Dương Thanh ở khoảng cách gần không?” Dương Thái quay đầu nhìn ông lão bên cạnh. Ông lão này thân hình còng xuống, dường như một trận gió cũng có thể thổi ngã, ông ta là Bàng Đông Kỳ, cao thủ của nhà họ Dương.
Ánh mắt Bàng Đông Kỳ ngưng lại, hơi khom người, nói: “Cậu chủ, nếu ngoài mười mét thì tôi mới có thể nắm chắc tiếp được đạn, nhưng trong mười mét bên, chắc chắn tôi không làm được.”
Con ngươi Dương Thái co lại, quả nhiên, ngay cả lão Bàng cũng không phải là đối thủ của người thanh niên đó. Thậm chí, thực lực của lão Bàng còn kém xa người thanh niên đó.
Bởi vì theo Dương Thanh nói, khi anh ta nổ súng, người thanh niên đó cách anh ta chưa đến ba mét. Ba mét và mười mét là khác nhau một trời một vực.
“Cậu chủ…” Bàng Đông Kỳ hơi ngừng một chút, rồi tiếp tục: “Nếu tôi đoán không sai, thì người thanh niên tiếp được đạn của cậu Thanh ít nhất cũng là võ giả Ám Kình hậu kỳ, thậm chí còn có thể là Hóa Kình sơ kỳ.”
“Hóa Kình sơ kỳ?” Dương Thái không khỏi kêu lên, Hóa Kình sơ kỳ đã là đại sư võ học rồi, hoàn toàn có thể khai tông lập phái, trở thành tổ sư một phái. Hơn nữa, Dương Thanh còn nói, tuổi của người thanh niên đó nhiều nhất là hai mươi lăm tuổi. Hóa Kình sơ kỳ hai mươi lăm tuổi.
Dương Thái đã không biết nên nói cái gì cho phải, dùng hai từ yêu quái hay quái thai cũng không đủ để hình dung, bởi vì bản thân Dương Thái cũng là một võ giả.
Từ năm sáu tuổi anh ta đã bắt đầu tu luyện, tu luyện hai mươi năm, khó khăn lắm mới đột phá Minh Kình hậu kỳ, ngay cả Ám Kình cũng chưa tới.
Dù là như vậy, anh ta đã vinh dự là thiên tài trăm năm khó gặp của nhà họ Dương rồi. Nhưng bây giờ, lại có một người tuổi tác không chênh với anh ta là mấy, thậm chí còn trẻ hơn anh ta đã có thể đột phá đến Hóa Kình sơ kỳ.
Dương Thái thực sự không thể tiếp nhận được, anh ta không tin trên đời này còn thiên tài tài giỏi hơn mình. Dường như nhìn ra Dương Thái không cam lòng, Bàng Đông Kỳ vội khuyên nhủ: “Cậu chủ, người này chắc chắn không phải hạng người bình thường, tất nhiên phía sau có truyền thừa môn phái hoặc thế lực gia tộc đáng gờm, nên không thể hành động thiếu suy nghĩ.”
Dương Thái xua tay, trầm giọng nói: “Ông yên tâm, tôi còn chưa ngốc như vậy, hơn nữa đối phương chỉ hủy một bàn tay của Dương Thanh, cũng không làm gì Cửu Long trang của tôi, điều này chứng minh đối phương cũng không muốn làm lớn chuyện.”
“Nếu đã như vậy…” Dương Thái trầm ngâm một chút, dặn dò: “Lão Bàng, trước hết hãy cho người đi điều tra lai lịch của đối phương một chút, sau đó rồi tính.”
“Vâng, thiếu gia.” Bàng Đông Kỳ cung kính gật đầu, lập tức quay người rời đi.