“Khoan đã, cái này là...linh khí?”
Thế nhưng, ngay khi Hạ Vũ đang nhắm mắt lại để suy nghĩ kế hoạch. Hắn liền bất tri bất giác mà cảm nhận đến linh khí xung quanh bản thân đang chậm rãi lưu động. Nếu so về độ nồng đậm thì nhất định phải cao hơn ở Kinh Hoa quốc ít nhất là mười lần.
“Chẳng lẽ...bởi vì mạt thế buông xuống nên linh khí của thế giới này đã bắt đầu hồi phục trở lại như ở thời viễn cổ? Nếu thật sự là như vậy, vậy thì có nghĩa ta cũng có thể ở tại thế giới này tu luyện a.”
Càng nghĩ, Hạ Vũ liền càng thêm hưng phấn mà trực tiếp đi vào phòng. Sau khi nhìn đến chăn mền được xếp gọn ghẽ, không có dấu hiệu bị người khác sử dụng qua. Hạ Vũ mới nhanh chóng ngồi xuống giường, đem Tụ linh bàn lấy ra rồi bắt đầu ngưng thần tu luyện.
- --------------------------
14:20 pm.
Trên đường phố vốn luôn phồn hoa náo nhiệt lúc này cư nhiên lại không còn nhìn thấy một bóng người nào. Thay vào đó, khắp nơi chỉ còn lại những cái xác không hồn lắc lư vô cùng đông đúc, tụ tập thành tốp năm tốp ba trên đường phố. Chờ đợi những “thức ăn” xấu số xuất hiện.
Mà trên không trung lúc này, thường xuyên có từng đám Hắc tinh linh đang không ngừng dò xét khắp nơi. Chúng bay qua những hàng ô tô dài dằng dẵng đã bị hư hay xếp thành đống với nhau. Chỉ cần ở nơi nào phát ra âm thanh của con người làm thu hút đến chúng, chúng nhất định sẽ không chút do dự mà đem kẻ đó xé nát ra.
Lúc này đây, Hạ Vũ cũng đã từ trong tu luyện tỉnh lại. Trong mắt hiện lên một vẻ mừng như điên, phảng phất như đều muốn nhảy cẩng lên để bày tỏ niềm vui sướng to lớn này.
Bởi vì, chỉ mới tốn thời gian nửa ngày, hắn đã tu luyện từ Luyện khí tầng 4 lên đến Luyện khí tầng 8. Hắn tin, chỉ cần cho hắn thêm 10 phút thời gian, hắn nhất định sẽ thành công lên đến tầng 9.
Phải biết, đây chính là một cái thành quả tu luyện mà hắn đã tốn thời gian rất lâu đều không thể nào thành công được a. Hiện tại cư nhiên lại chỉ mất có nửa ngày thời gian.
“Không được, trước hết liền ăn một chút đồ vật rồi bắt đầu đi săn trước khi mặt trời lặn thôi.”
Mặc dù hiệu quả tu luyện này thật sự là rất cao nhưng Hạ Vũ cũng không muốn ngồi mát ăn bát vàng như vậy được. Vì vậy, hắn liền từ trong không gian lấy ra một túi thịt bò khô cùng với một chai nước khoáng. Sau đó liền ngồi tại chỗ bắt đầu ăn.
“Gáng nuốt nhiều một chút cho tao đi a, hiện tại cũng đã là tận thế rồi. Đợi ngày mai có thời gian rảnh, tao sẽ không tiếp tục ngược đãi mày nữa.”
Vừa ăn, Hạ Vũ liền bắt đầu lẩm bẩm làm tư tưởng tinh thần cho bao tử ca ca của mình. Mong nó có thể nể mặt mà chịu đựng một chút, đem túi thịt bò khô này tiếp nhận giùm. Cũng không biết có phải là hữu dụng thật hay không, Hạ Vũ cư nhiên lại thật sự đem một túi thịt bò khô này cho ăn hết.
Sau khi ăn xong, hắn mới từ trong không gian lấy ra trường cung cùng mũi tên treo ở trên vai. Đồng thời cũng đem chủy thủ đặt ở một nơi dễ thấy trong không gian để tùy thời có thể lấy ra.
Cũng may nhờ có hệ thống ban thưởng, tùy thân không gian của hắn hiện tại cũng đã có diện tích bằng một cái phòng ở khoảng trăm mét vuông, vô cùng rộng lớn. Lúc này, hắn đã đem không gian chất đầy các loại quần áo, đồ ăn, xăng dầu khí đốt,... Căn bản chính là loạn đến không dám nhìn thẳng.
Nhưng là, đối với việc này Hạ Vũ lại phảng phất như cũng không có cảm giác gì mà bắt đầu chuẩn bị đem cửa mở ra. Lúc này, hắn cũng không khỏi cảm thấy may mắn vì việc chủ của căn phòng này lúc trước khi rời đi đã quên đóng cửa. Nếu không, Hạ Vũ cũng thật sự không biết bản thân nên làm gì bây giờ.
Bởi vì nếu tông cửa tiến vào, chốt cửa nhất định sẽ bị phá hư mà dẫn đến không đóng lại được nữa. Như vậy đối với hắn mà nói là sẽ vô cùng phiền toái.
Nhẹ nhàng vặn lấy tay cầm, Hạ Vũ liền cẩn thận đưa mắt đánh giá hành lang xung quanh từ mắt mèo. Bởi vì phòng của hắn là căn hộ cuối cùng của dãy lầu nên được xây ở phía trên vách tường. Vì vậy, chỉ cần đưa mắt nhìn qua mắt mèo, hắn liền có thể trực tiếp đem mọi thứ bên trong hành lang cho nhìn cái một.
Không nhìn thì thôi, này vừa nhìn, Hạ Vũ liền trực tiếp tim đập bang bang. Bởi vì, thông qua mắt mèo, hắn nhìn đến phía trên hành lang lúc này cư nhiên lại đang lắc lư hai đầu tang thi. Trong đó, một con chỉ đứng cách cửa phòng của hắn chưa đến hai bước chân, đưa lưng về phía cửa phòng.
- Thuộc tính của sinh vật:
*Tên sinh vật: Zombie.
*Mức độ tiến hóa tế bào: cấp 3. ( Người trưởng thành là cấp 1.)
*Đánh giá sinh vật: Level 1.
*Sức mạnh: 298. ( Người trưởng thành là 100.)
*Nhanh nhẹn: 37. ( Người trưởng thành là 100.)
*Kỹ năng: Bệnh dịch ( Truyền nhiễm bệnh dịch thông qua vết cắn và vết trảo.)
Cố gắng thả nhẹ hơi thở, điều chỉnh lại tiếng tim đập của mình. Hạ Vũ liền khẽ nuốt nước miếng một chút, ánh mắt của hắn cũng liền khẽ đảo quanh gian phòng rồi rơi vào chỗ của chiếc bàn dài dùng để đặt ti vi kia. Sau đó, hắn liền nhanh chóng làm ra quyết định.
Lặng yên không một tiếng động đi đến bên cạnh của bàn đặt ti vi, Hạ Vũ liền nhẹ nhàng đem nó nhấc bổng lên. Sau đó, hắn liền từ từ ôm nó trở về phía trước cửa phòng, bắt đầu tính toán khoảng cách để có thể đem cánh cửa mở ra mà không vướng phải cái bàn. Đợi khi tính toán xong, hắn liền bất động thanh sắc mà đem nó đặt xuống đất, nằm ngang ở trước cửa, cách cửa khoảng gần mét.
“Tủ ti vi đệ đệ, ngươi nhất định phải trợ giúp ta a.”
Nhỏ giọng nói với cái bàn để đánh lên tinh thần, Hạ Vũ liền bắt đầu đi trở về bên cạnh cửa phòng, nhanh chóng đem nó mở rộng ra. Chí ít có thể để một con tang thi có thể thành công đi qua.
Ngay khi cánh cửa vừa lạch cạch va phào bức tường, con tang thi đang đứng trước cửa kia cũng liền bị thanh âm này cho thu hút mà bắt đầu quay người lại, động tác trông vô cùng chậm chạp.
Chỉ thấy đó là một bà lão trên dưới 70 tuổi, lưng hơi còng, nhưng gương mặt lúc này cũng đã bị biến dạng hoàn toàn. Máu me đầm đìa mà hướng về phía Hạ Vũ rống lên một tiếng, mùi vị của nhân loại khiến cho nó giống như là đánh lên máu gà vậy.
**Cuối cùng cũng tiễn đi sếp tổng nhà Nhóc rồi a. Vừa đưa mẹ về xong là Nhóc đã đi gõ chữ rồi đây. Có cảm động hay không a...(๑・ω-)~♥”