Hạ Di Di trừng mắt nhìn Hạ Vũ, cái tên này đối với cô lúc nào cũng là lạnh lạnh nhạt nhạt. Nhưng khi nãy hắn cư nhiên cười với con nhỏ xấu xí bên cạnh này, chẳng lẽ mắt thẩm mỹ của hắn có vấn đề hay sao? Mỹ nữ không thích mà lại thích xấu nữ.
“Hừ, ngươi nhìn bổn tiểu thư cũng không có ích gì. Bổn tiểu thư chính là muốn ngồi ở đây.”
Làm như không nhìn thấy ánh mắt khiêu khích của cô, Hạ Vũ chỉ là bình đạm ngồi xuống đối diện Bạch Tiểu Mễ.
“Hai người không ngồi?”
Nghe thấy câu này của Hạ Vũ, Dạ Ly Lạc cùng Phong Nhạc ngượng ngùng cười ha hả một tiếng, sau đó liền ngồi vào bên cạnh hắn.
Nói thật rằng, bọn họ căn bản không muốn ngồi ăn ở một chỗ tràn đầy khói thuốc súng như thế này chút nào. Nhất là khi nhìn thấy Hạ Vũ vẫn là một bộ dáng lạnh nhạt như cũ, cả hai đều âm thầm phun tào trong lòng. Đúng là “lam nhan họa thủy” mà.
Chính là khi nhìn về phía Bạch Tiểu Mễ, Phong Nhạc liền cảm thấy có chút quen thuộc.
“A, cô chính là nhân viên phục vụ trong cửa hàng điện thoại có đúng không?”
“Ừm.”
Nghe thấy cậu ta hỏi điều này, Bạch Tiểu Mễ liền gật đầu trả lời. Thấy thế, Dạ Ly Lạc cũng nhanh chóng bừng tỉnh đại ngộ, cô gái này dường như cũng đã từng khiến Hạ Vũ mỉm cười ở cửa hàng điện thoại a. Khó trách, khó trách...
Mà ngồi ở một bên, Hạ Di Di cảm thấy bản thân giống như là bị cô lập. Mắt thấy bốn người bọn họ nhanh chóng trò chuyện cùng nhau, cô liền cảm thấy vô cùng sốt ruột.
Cái con nhỏ này tâm cơ đúng là thật sâu, cư nhiên còn sẽ đi lấy lòng bạn bè của Tam ca. ( Bé suy nghĩ hơi nhiều rồi ha)
“Xin hỏi mọi người muốn ăn gì? Đây là thực đơn những món hôm nay...”
Một người phụ nữ trung niên trên người mặc đồng phục phục vụ nhanh chóng đến hỏi thăm.
Thấy vậy, Dạ Ly Lạc cùng Phong Nhạc đều chọn vài món, mà Bạch Tiểu Mễ cũng gọi một món ăn nằm ở cuối cùng danh sách.
“Cứ gọi đi, tôi sẽ trả.”
Nghe thấy thế, Bạch Tiểu Mễ liền len lén nâng mắt nhìn Hạ Vũ, nhưng là khi va phải ánh mắt cười như không cười của hắn thì cô lại nhanh chóng cúi đầu, cũng không ra vẻ nữa mà lại gọi thêm một món.
“Hạ Vũ, cậu cũng gọi đi a...”
“Thịt bò xào ớt, lẩu cay,... Mỗi thứ một chút là được. “ ( Đây cũng là lý do mà Nhóc cho main có bệnh kén ăn. Nhóc không rành về đồ ăn cho lắm, mọi người thông cảm giùm nha -_-||)
Nhướng mày nhìn Hạ Di Di, Dạ Ly Lạc có cảm giác bản thân bị người ta cắt lời. Nhưng là khi nghe thấy những món mà cô gọi liền trực tiếp trố mắt.
“Ồ, Tiểu ma nữ cô cư nhiên lại thích ăn cay? Thật đúng là không ngờ được a.”
“Tiểu ma nữ” chính là cách xưng hô của các phú nhị đại đối với Hạ Di Di. Tuy rằng hắn và Phong Nhạc cũng không phải là thân quen gì với cô cho lắm, nhưng tất cả cũng đều là thuộc một cái vòng lẩn quẩn Tứ gia Ngũ bang cho nên quan hệ cũng xem như không tệ. Gặp mặt chào hỏi một tiếng thì vẫn được.
“Ai nói là kêu cho bổn tiểu thư kia chứ? Là gọi cho Tam ca.”
Tam ca? Ngoại trừ Hạ Vũ đang yên lặng không nói gì cùng với Hạ Di Di đang kiêu ngạo nhìn Bạch Tiểu Mễ ra thì ba người còn lại đều chưa kịp phản ứng.
“Hạ Vũ, đừng nói với bọn tôi... Cậu là vị Tam thiếu gia kia của Hạ gia?”
Khi nhìn thấy Hạ Vũ gật đầu, Phong Nhạc cùng Dạ Ly Lạc đều cảm thấy những thứ bọn họ làm trước đây đều là vô nghĩa.
Lúc đầu vì thấy Hạ Vũ vô cùng lạ mặt nên bọn họ cứ cho rằng hắn chỉ là họ hàng xa của Hạ gia, vì sợ khiến hắn tự ti nên cả hai đều lựa chọn im lặng không hỏi đến gia thế của hắn.
Vì vậy, bọn họ đây là đang làm việc thừa thải. Người ta là người thừa kế của Hạ gia thì tự ti con mẹ gì. Ai mà không biết gia chủ Hạ gia chỉ còn có hắn là đứa con trai duy nhất có thể gánh vác gia tộc, mà nhị ca của hắn lúc này liền đã hoàn toàn bị phế.
Hạ Vũ cũng không biết được Hạ Bình là bằng cách nào lừa dối được tất cả mọi người, chỉ cho bọn họ biết rằng hắn từ nhỏ đã bị bệnh nặng phải đưa ra nước ngoài điều trị, đến cả số người biết việc hắn đã “về nước” đều có thể đếm trên đầu ngón tay.
Mà ở lúc này, những bàn xung quanh cũng đã bắt đầu bàn tán xôn xao.
“Oa, cái người đẹp trai kia là ai a? Nhìn thật là lạ mặt, là học sinh chuyển trường hay sao...”
“Cái tên kia là ai vậy, cư nhiên lại ngồi chung bàn với Phong thiếu, Dạ thiếu còn có Tiểu ma nữ...”
“Ngươi nhìn xem bộ dáng của Tiểu ma nữ...giống như...đang ghen?”
“Thì ra là không chỉ có mình ta cảm thấy như vậy a... “
“....”
Lúc đầu đa số đều là hiếu kỳ đối với thân phận của Hạ Vũ, nhưng là về sau thì trọng tâm câu chuyện của mọi người lại đi đến việc hành động ghen tuông ấu trĩ của Hạ Di Di đối với Bạch Tiểu Mễ.
Mà những lời này khi vào đến tai của Triệu Phi liền vô cùng khó nghe, hắn ta cắn răng phẫn hận mà nhìn Hạ Vũ, nhưng là càng xem liền càng khiến hắn ta cảm thấy tức giận. Di Di chỉ có thể là của hắn ta, còn có cái tên tiểu bạch kiểm này hoàn toàn không xứng với cô ấy.
- -------------------------
Một bữa cơm này Phong Nhạc và Dạ Ly Lạc ăn đến vô cùng nghẹn khuất. Thật sự là hành hạ người ta vô cùng.
“Hạ Vũ, Add Wechat với tôi cái đi...”
“Không dùng Wechat.”
“Hả, vậy Weibo...”
“...”
“Ít nhất cũng phải có QQ đi...”
Hạ Vũ rất là cao lãnh mà lắc đầu.
“Cái tên này, cậu là người rừng hay sao hả?”
Nghe thấy thế, Dạ Ly Lạc liền trợn trắng mắt. Cậu rốt cuộc đã hiểu được cái bộ dạng mờ mịt khi nghe nói về chuyện trên Wechat của hắn là gì rồi. Bây giờ là thời đại nào rồi, cư nhiên còn có người không dùng mạng xã hội kia chứ.
“Trước kia luôn ở trong bệnh viện, không thể dùng được điện thoại.”
Nghĩ nghĩ, Hạ Vũ liền đưa ra đáp án này. Nhưng sự thật thì...có lẽ là nguyên chủ trước kia không thích đi?
“Ặc, xin lỗi a...”
Vò đầu mà hối lỗi nhìn Hạ Vũ, cậu làm sao có thể quên mất hắn là sang nước ngoài điều trị kia chứ?
“Đưa điện thoại cho tôi đi, để tôi đăng ký cho cậu. Bởi vì tính bảo mật của Wechat tương đối cao nên Video hôm trước của cậu mới chỉ có 2 vạn lượt xem, nếu là nó được đăng trên Weibo thì cậu chắc chắn đã lên hot search rồi...”
Nói đến đây, ánh mắt của Nhạc Phong liền sáng rực mà nhìn Hạ Vũ, ánh mắt đó đơn giản là tương tự như gian thương nhìn thấy tiền vậy.
“Hạ Vũ, nếu không thì cậu dùng phát sóng trực tiếp của Thiên Phong nhà tôi đi. Bảo đảm với gương mặt này thì cậu chắc chắn sẽ trở thành võng hồng nổi tiếng nhất nước mà...”
Dường như là tưởng tượng ra sự nổi tiếng về sau của Hạ Vũ, còn có doanh thu siêu khủng cùng việc được bà chị nhà mình khen ngợi, Phong Nhạc liền cười đến vô cùng vô sỉ.
Thấy bộ dạng này của cậu ta, Dạ Ly Lạc liền nhịn không được cách xa một chút. Là bệnh thì chắc chắn sẽ lây a.
Mà nghe đến đây, Hạ Vũ cũng nhanh chóng suy nghĩ ra một thứ. Đúng vậy, nếu nổi tiếng rồi thì hắn sợ gì không có điểm cảm xúc kia chứ? Cho nên dưới sự mong đợi của Phong Nhạc, hắn liền gật đầu đáp ứng.
Nhưng là, một lát sau khi nhìn đến tên của các tài khoản mà Phong Nhạc đăng ký thì tất cả mọi người đều hoàn toàn cạn lời.
“Nick QQ gọi là Nam thần, Nick Wechat gọi là Nam thần, Nick Livetreams vẫn gọi là Nam thần. Mẹ kiếp, trong đầu mày chỉ có duy nhất một từ này mà không suy nghĩ ra được từ gì khác nữa sao?”
Thế là chính chủ Hạ Vũ vẫn chưa kịp bày tỏ ý tưởng gì thì hai tên đó đã đánh thành một đoàn.
Hạ Di Di cảm thấy đau đầu thay cho Hạ Vũ, còn Bạch Tiểu Mễ liền nhịn không được mà cười khúc khích.
Đến cả Hạ Vũ cũng cảm thấy tâm của mình thật sự mệt. Nếu biết trước sẽ phiền phức như vậy thì có thuê hắn đi nữa thì hắn cũng sẽ không cùng hai cái tên giỏi gây phiền phức này chơi chung với nhau.
Nhưng cũng may là có gương mặt này chống đỡ, nếu không với mấy cái tên tài khoản như thế này thì hắn chắc chắn sẽ bị nước bọt của quần chúng dìm chết.
**Đôi lời của Nhóc: Hôm trước có một tình yêu gửi tin nhắn cho mình hỏi về tính cách thật sự của main. Cho nên hôm nay mình sẽ tổng kết lại cho mọi người biết.
- Thích giả bộ cao lãnh nhưng nội tâm lại phong phú đen tối, thích trang bức, manh khống ( thích những thứ đáng yêu), muộn tao ( nghiện còn ngại, mặc dù trong lòng thích muốn chết nhưng cũng giả bộ không thích), mắc bệnh tự luyến + biến thái ngầm. Và cuối cùng là: Bá Đạo ( Nhưng là vẫn bị 2/7 chị nữ chính chèn ép ≧∇≦).
*Xin gửi lời cảm ơn chân thành của mình đến bạn Kamichimidi vì đã ủng hộ cho mình nhé! Yêu nhiều ≥3≤