Trong văn phòng, một đám giáo viên đang xì xào bàn tán với nhau, mặc dù rất nhỏ nhưng trong sự im lặng ở đây thì vẫn phá lệ rõ ràng.
“Ồ, ra đó là vị Tam thiếu gia bị bệnh từ nhỏ được đưa ra nước ngoài của Hạ gia, đúng là nhìn thấy có chút trắng bệch...”
“Chính là, chính là, mặc dù nhìn lạnh lùng nhưng khí chất lại vô cùng đặc biệt.”
“Suỵt, nhỏ tiếng một chút.”
“......”
Thấy tình cảnh này, hiệu trưởng có chút ngượng ngùng mà ho khan, sau đó liền phân phó một cái giáo viên thoạt nhìn chừng 40 tuổi, cảm giác đầu tiên của người khác về ông chính là một người ôn hòa cùng hiền hậu.
“Khụ khụ, Phạm lão sư, sau này tôi sẽ giao Hạ Vũ cho cậu dạy dỗ, đừng làm cho tôi thất vọng.”
“Vâng, thưa hiệu trưởng.”
Hiệu trưởng vừa lòng mà gật đầu, sau đó liền nói với Hạ Vũ đang lạnh nhạt ngồi tại bên cạnh.
“Hạ Vũ, vậy thì sau này em liền theo khoa tài chính lớp 2A-3 của Phạm lão sư đi.”
Sau đó hiệu trưởng lại cùng Hạ Vũ giảng giải về các quy tắc của trường cũng như cách phân chia các lớp học, các khoa và ban ở đây.
Ở đây có tổng cộng vô số khoa được ký hiệu là A, B, C,... để phân biệt, trong đó khoa tài chính là nơi có số sinh viên theo học nhiều nhất và ký hiệu là A.
Mà khoa tài chính hiện tại có tổng cộng 9 lớp được phân chia theo thành tích học tập. Trong đó lớp 1 và 2 chính là lớp chọn, mà lớp 3 của Hạ Vũ chính là lớp có thành tích tệ nhất trong khoa, còn thua cả các lớp xếp hạng từ 4-9.
Cho nên ký hiệu 2A-3 được hiểu đơn giản là: Sinh viên năm 2 lớp 3 thuộc khoa tài chính.
Cho đến khi bóng lưng của Hạ Vũ cùng Phạm lão sư biến mất nơi cửa, một đám giáo viên lúc này mới bắt đầu lớn mật lên.
“Hạ Vũ này sinh đến thật đẹp trai a, nhìn còn đẹp hơn cả hoa hậu giảng đường Thẩm Diễm nữa thì phải...”
“Nhan giá trị cùng thành tích đều cao như vậy, xem ra chức giáo thảo năm nay sẽ đổi chủ rồi...”
“Cái này thì không chắc được, Giang Thần Dật cũng không phải là ăn chay...”
- ----------------------------
Vừa theo bước chân của Phạm lão sư đến lớp 3 nằm ở cuối cùng hành lang của lầu 2, Hạ Vũ liền bị âm thanh huyên náo bên trong làm cho nhíu mày. Xem ra cái lớp này còn có chút tệ hơn cả những gì mà hắn suy đoán, nề nếp không được tốt cho lắm.
“Khụ khụ, mọi người im lặng nào.”
Nghe tiếng của Phạm lão sư, mọi người trong lớp đều nhao nhao nhìn về phía ông. Nói cho đúng hơn là nhìn về phía Hạ Vũ đang đứng cạnh ông.
“Hôm nay xin giới thiệu với mọi người một vị bạn học mới, vị bạn học này là người đã có điểm thi cuối năm nhất với tổng điểm là...”
“967 phân, cao hơn Giang đồng học ở lớp một là 2 phân.”
Nhìn lấy biểu tình kinh ngạc há hốc của những sinh viên bên dưới, Phạm lão sư trong lòng đều cảm thấy có chút thành tựu. Nhìn đi, biểu cảm của ông khi nghe việc này từ hiệu trưởng thì cũng chỉ đơn giản là trợn tròn mắt mà thôi.
“Hạ Vũ, em có gì muốn phát biểu với mọi người hay không?”
Lắc đầu tỏ vẻ bản thân không có gì muốn phát biểu, thấy thế thì Phạm lão sư cũng liền không bắt buộc mà sắp xếp cho hắn một chỗ ngồi ở cuối lớp.
Ngay khi Hạ Vũ vừa ngồi xuống thì những sinh viên xung quanh đều đồng loạt phản ứng lại. Trong đó đa số nam sinh đều dùng ánh mắt bất thiện mà nhìn hắn, nhưng cũng có một số lại ra vẻ buồn bã hay cười ha ha biểu lộ sự sùng bái.
“Gương mặt đẹp trai lại còn là học bá nữa kia chứ? Có còn để cho người khác sống nữa không a... “
“967 phân? Hạ Vũ có đúng không? Mày thành công trở thành một trong những người mà anh đây muốn quỳ bái rồi, mau đến đây mà nhận của anh mày một lạy...”
“......”
Trong khi đó, các nữ sinh liền trở nên vô cùng ồn ào, cũng không thiếu dùng ánh mắt lấp lánh mà nhìn Hạ Vũ.
“A, nếu không phải tận mắt chứng kiến thì mình sẽ không tin cư nhiên có người lại đem bộ đồng phục này mặc đến đẹp như vậy a...”
“Nam thần hảo cao lãnh, có cần hay không một người giúp sưởi ấm? “
“....”
Mà lúc này chúng nam sinh ít khi đồng lòng mà có chung một cái suy nghĩ. Đúng là một đám hoa si ( mê trai).
Đương nhiên mặc dù người khác nói gì đi nữa thì gương mặt của Hạ Vũ vẫn bình đạm như cũ, không có kiêu ngạo cũng không có ngượng ngùng. Giống như người bọn họ nói vốn dĩ không phải hắn mà là người khác.
“Tôi tên là Dạ Ly Lạc, cậu có thể gọi tôi là A Lạc, tôi có thể làm bạn với cậu được hay không?”
Người nói là bạn cùng bàn của Hạ Vũ, lớn lên tuy không phải rất soái nhưng cũng rất suất khí, nhất là khi cười lên đặc biệt có cảm giác tỏa sáng như ánh mặt trời, khiến cho người ta không khỏi sinh ra hảo cảm đối với cậu ta.
Hào quang nam thần? Trong đầu Hạ Vũ bỗng dưng hiện ra từ ngữ này, có cảm giác người này tương tự như hệ thống buff độ hảo cảm cho hắn vậy. Nhìn một bộ dáng thân thiện chân thành của cậu ta, Hạ Vũ cũng gật đầu tỏ vẻ có thể.
- Thuộc tính nhân vật:
* Tên: Dạ Ly Lạc. ( Nam)
* Tuổi: 20.
* Ngoại hình: 76/100.
* Sức mạnh: 158/100
* Nhanh nhẹn: 124/100.
* Chỉ số thông minh: 75/100.
* Sở trường: Đua xe, Tán Đả, Akido, bắn súng, đấu vật.
* Tiềm chất nam thần: 108,25%
* Hảo cảm hiện tại: 47/100.
Hảo cảm 47 xem như có thể kết giao bạn bè. Nhưng là khi nhìn đến chỉ số ở những mục còn lại của cậu ta thì một loạt kinh ngạc cùng không thể tin tưởng liền tràn đầy ánh mắt của hắn.
“Hệ thống, tại sao một số chỉ số của cậu ta đều đã vượt định mức...”
Sức mạnh, tốc độ, tiềm chất nam thần đều đã vượt quá giới hạn. Còn có các loại sở trường biến thái kia....
[ Ký chủ không cần kinh ngạc, khác với ngoại hình cùng IQ là định mức mà bất kỳ nhân loại nào đều không thể vượt qua được thì sức mạnh, tốc độ với giới hạn “100” chỉ tương đương với một người đàn ông trưởng thành mà thôi, chỉ cần siêng năng tập luyện là hoàn toàn có thể vượt qua. ]
Cho nên theo như hệ thống giải thích, thì chỉ số sức mạnh hiện tại của hắn chỉ tương đương một nửa người trưởng thành. Trong khi đó thì cái tên quái vật này lại là gấp rưỡi.
Nếu như câu nói đầu tiên của hệ thống liền khiến Hạ Vũ tức giận mà phỉ nhổ trong lòng thì câu nói tiếp theo của nó lại khiến hắn câm nín.
[ Còn về mục tiềm chất nam thần của cậu ta đã vượt quá 100% liền tương đương với việc cậu ta đã trở thành khí vận tử, cũng có nghĩa là tồn tại giống như nhân vật nam chính khi ký chủ xem phim vậy. ]
Người so với người căn bản là tức chết người. Hắn hiện tại chỉ là muốn lẳng lặng, cũng đừng hỏi hắn lẳng lặng là ai.
Mà một bên Dạ Ly Lạc căn bản là không quan tâm đến sự yên lặng của Hạ Vũ, cậu cũng đã biết được rằng người anh em này của mình chính là một cái cao lãnh không thích nói chuyện. Cho nên, cứ để cậu nói là được rồi.
“Hôm trước tôi cũng có xem một cái video liên quan tới cậu trên Wechat a, dường như lượt xem đã tăng đến tận 2 vạn rồi thì phải,...”
Hạ Vũ nghe đến như lọt vào sương mù, cái gì video có liên quan đến hắn? Chẳng lẽ là việc ở trung tâm thương mại bị người quay lại rồi đăng lên Wechat? Nếu thật đúng là như thế thì hắn cũng đã có thể lý giải được việc tại sao Điểm cảm xúc của hắn tăng nhanh như vậy rồi.
Nhắc đến Điểm cảm xúc, một ý tưởng liền dần phát triển trong đầu Hạ Vũ, nhưng chưa kịp để hắn suy nghĩ kỹ lại thì đã bị câu nói tiếp theo của Dạ Ly Lạc làm vỡ tan.
“Một cước khi cậu đá cái tên khốn kiếp kia nhìn như đơn giản nhưng tôi có thể nhìn ra được đó là chiêu thức Karate a. Nếu không hôm nào rảnh chúng ta đánh một trận đi, lâu rồi tôi không cùng người khác đánh nhau...”
Ha hả, tha cho hắn đi a. Với sức chiến đấu cặn bã kia của hắn mà cùng cái tên quái vật này đánh nhau thì...
Trong lòng rùng mình một cái, hình ảnh quá đẹp nên hắn không dám tưởng tượng.
Nhưng là làm một tên đàn ông làm sao có thể nói bản thân mình “Không được” kia chứ? Cho nên, Hạ Vũ rất không sợ chết mà lạnh nhạt gật đầu đáp ứng. Dù tương lai có xảy ra chuyện gì đi nữa thì trước hết trang bức đã rồi tính.
**Đôi lời của Nhóc:
Thật sự là mỗi khi ghi tới chỗ chỉ số sức mạnh của main thì lại cảm thấy mắc cười, thấy cũng tội nhưng thôi cũng kệ. ╮(╯▽╰)╭
Nhất là khi mình nghĩ đến đoạn lần đầu tiên mất zin của main... À mà thôi... Xem tiếp đi rồi biết. ~(≧▽≦)/~