Lúc này, Hạ Vũ chỉ cảm thấy máu huyết cuộn trào, có cảm giác tanh tanh nơi cuống họng. Nhưng là, khi nhìn đến biểu tình lo lắng phẫn nộ kia của Huyết Cơ, Hạ Vũ cũng liền cắn răng mà nhịn xuống cảm giác này.
Vốn dĩ còn muốn đến giúp đỡ, nhưng là khi xem tới sự quật cường của Hạ Vũ, Huyết Cơ cũng chỉ có thể đè nén xuống cảm xúc lo lắng cùng đau lòng của mình. Nhưng là, ánh mắt của nàng cũng liền giống như hai con rắn độc mà ghim chặt vào khoảng không, khiến cho Accert đang thuấn di cũng có cảm giác lạnh sống lưng.
Hắn muốn có sức mạnh, muốn đem tên huyết tộc này đạp xuống đất. Trong lúc Hạ Vũ đang gượng người đứng dậy, hắn liền nhớ đến vài ngày trước bản thân đã cùng với Huyết Cơ đối thoại. Trong lúc đó, nàng dường như cũng đã từng nhắc tới một đồ vật có thể trói tiên, trói ma, dường như gọi là...
“Hệ thống, chế tạo Khốn Tiên Tác.”
[ Đinh, chế tạo “Khốn Tiên Tác” thành công.]
Cảm thấy trong tay đã xuất hiện một sợi dây đằng cũ kỹ cùng với cách sử dụng của Khốn Tiên Tác, chưa đợi Hạ Vũ kịp phấn khởi thì âm thanh tiếp theo của hệ thống liền khiến cho hắn cảm thấy lòng ngực chua xót, cổ họng ngay ngáy mà trực tiếp phun ra một ngụm máu tươi.
[ Đinh, Điểm cảm xúc -500 Triệu.]
Lúc này, Hạ Vũ chỉ cảm thấy đầu óc quay cuồng trống rỗng, không còn suy nghĩ được gì nữa. Có cảm giác một giây trước bản thân vừa mới thành lập công ty, giây sau liền đã bị thông báo phá sản. Phảng phất như đang ở trên thiên đường rồi bị đạp rơi xuống địa ngục.
[ Chúc mừng ký chủ hoàn thành thành tựu Sa sỉ: Tiêu dùng 500 Triệu điểm cảm xúc. Nhận được: 1 chuyến du hành thời không để tăng cao thực lực, thoát khỏi mặc định yếu gà của ký chủ.]
Mà nghe thấy thông báo này của hệ thống, Hạ Vũ cũng liền điều hoà lại hơi thở mà đưa tay lau đi vết máu kéo dài trên khóe miệng. Tự nhắc nhở bản thân là phải làm một cái nam thần lịch thiệp, nhã nhặn. Nhưng là, ánh mắt của hắn liền ẩn chứa lấy hai ngọn lửa mà nhìn về phía trước, bán đứng đi tâm tình mà hắn đang cố tạo ra.
Mẹ kiếp, nếu để hắn bắt được cái tên này thì hắn nhất định sẽ đem hắn đạp thành cặn bã. Nhưng là, cái tên này cứ liên tục thuấn di như vậy thì làm sao mà bắt được đây. Dù sao hắn cũng đâu có hỏa nhãn kim tinh như Tôn Ngộ Không hay định vị GPS bằng tinh huyết giống như Huyết Cơ đâu.
Khoan đã, định vị...định vị...suýt nữa liền quên mất, hắn dường như cũng có thứ này a. Vì thế, Hạ Vũ liền nhắm mắt lại mà sử dụng định vị thuật, muốn tìm ra vị trí của Accert.
Nói thì chậm nhưng xảy ra thì lại rất nhanh, từ khi Hạ Vũ bị đánh văng cho tới hiện tại cũng chỉ là việc xảy ra chưa đầy một phút.
Mà lúc này, Accert vốn dĩ đang ẩn thân, nhưng khi nhìn thấy Hạ Vũ nhắm mắt mà tựa người vào cây thì gã cứ cho rằng là hắn đang đuối sức. Vì thế, gã liền lao nhanh về phía hắn, dồn hết sức mạnh vào trong tay trái của mình mà đấm về phía đầu của Hạ Vũ. Nếu hắn trúng phải một cú này thì đầu nhất định sẽ bị vỡ nát.
“Ha ha, chết đi!!!”
Theo nắm tay của Accert chỉ còn cách Hạ Vũ một vài cen ti mét, hắn liền lập tức mở mắt ra mà nhanh chóng nghiêng người sang một bên. Nhẹ nhàng tránh đi nắm tay của Accert, kèm theo đó, hắn còn nâng gót chân hướng về phía của gã đạp một cước, khiến cho cơ thể của gã trực tiếp nện vào trên mặt đất, phát ra một tiếng “ầm” to lớn.
“Khốn Tiên Tác.”
Cũng không chờ Accert kịp thời phản ứng mà bỏ trốn, Hạ Vũ đã lập tức dùng Khốn Tiên Tác đem gã quấn thành một cái bánh chưng nằm dài ra đất. Không những vậy, hắn còn liên tục đạp cho gã mấy chục cước, đặc biệt nhắm thẳng vào tiểu jj của gã mà đạp.
“Mẹ kiếp, cho ngươi đánh ta. Cho ngươi làm ta phá sản...”
“Đậu móa, cho ngươi trang bức, cho ngươi giết người một cách biến thái như vậy.”
“Khốn kiếp a, ta cùng thê chủ...khụ khụ...nữ nhân của ta còn chưa từng dã chiến đâu, ai cho ngươi lá gan muốn cùng nàng chơi dã chiến hả...”
“........”
Hạ Vũ càng đánh càng hăng, càng đánh càng hả giận. Hắn hiện tại chỉ hận không thể đem ngón tay từng cái từng cái nghiền chết gã mà thôi.
Còn về phần Accert, lúc này gã cũng đã không còn bộ dáng quý “sờ” tộc ưu nhã gì đó nữa, mà chỉ còn có thể nằm lăn lộn trên đất ngao ngao xin tha.
“Đừng đánh nữa a, ta sai rồi...Ta cũng chỉ là một cái thiếu niên đáng thương mà thôi a. Đừng đánh ta...”
“Đáng thương cái mịa gì, nhờ ơn ngươi mà ta quay về trước cách mạng luôn rồi đây.”
“.........”
Nhìn thấy bộ dạng này của Hạ Vũ, Huyết Cơ liền có chút bất đắc dĩ mà lắc lắc đầu. Ban nãy nàng còn rất lo lắng khi nhìn thấy hắn ói máu, nhưng bây giờ xem ra, hắn cũng không có gì đáng ngại. Vẫn còn sức đánh người, hơn nữa còn là đánh đến hung ác.
Cuối cùng, sau khi đánh tới Accert há miệng hấp hối, Hạ Vũ cũng liền cảm thấy có chút tê chân mà dừng lại. Sau đó, hắn mới nắm lấy Lục Bạc, đem viên đạn cuối cùng bên trong nó bắn vào trái tim của Accert rồi đem hắn đá ra khỏi tán cây, rơi vào nơi có ánh sáng.
“Aaaa...”
Nghe thấy âm thanh kêu la thảm thiết cùng với khói bốc lên từ trên người của Accert, Hạ Vũ liền bất động thanh sắc mà rắc thêm cho gã một chút “nước sốt” để làm thịt nướng. Mà “nước sốt” này đương nhiên chính là lọ nước Thánh mà hắn đã đổi lấy cùng lúc với mấy viên đạn đặc chế kia rồi.
Kỳ dị thay, một lát sau, trước khi cả trường đều bị âm thanh như heo chọc tiết của Accert thu hút đến thì cơ thể của gã cứ thế liền bốc hơi giữa không khí. Thật sự là bốc hơi a, còn có cả khói trắng bay lên nữa kia. Ngay cả một mảnh tro tàn hay một mẩu xương cũng không còn lưu lại. Vì thế, Hạ Vũ liền ở trong lòng đưa khăn tay lên chấm nước mắt.
Điểm cảm xúc của hắn cứ vậy liền một đi không trở lại rồi a.
**Kịch trường nho nhỏ:
- -Accert: Làm ta cứ tưởng ngươi đang khóc thương cho ta kia chứ?
- -Hạ Vũ: Ngươi mơ à.
- -Accert: Ngươi...ngươi...ta có làm ma cũng sẽ không tha cho ngươi.
- -Hạ Vũ: Xin lỗi a người anh em, ngươi hồn phi phách tán rồi. Méo làm ma được đâu.
- -Accert:.........