Đỉnh Cấp Vô Tình Hệ Thống

Chương 94: Chương 94: Xe Tang




Thế nhưng, cũng không để cho bọn họ kịp tỏ vẻ gì cả thì từ xa xôi trên con đường lại bắt đầu truyền tới tiếng còi xe. Theo sau đó, bóng dáng của một chiếc xe buýt cũng liền từ từ hiện lên trong tầm mắt của mọi người. Mà đèn pha rất nhanh cũng đã soi đến mặt đường ở trước mặt của bọn họ.

Chỉ thấy đó là một chiếc xe buýt vô cùng tồi tàn cũ kĩ, khi chạy cũng liên tục phát ra âm thanh giống như sắt vụn va vào nhau. Phía trước đầu xe có ghi sổ “08” thật lớn, rõ ràng là chiếc xe mục tiêu ở bên trong nhiệm vụ mà bọn họ vừa nhận.

Mà lúc này, Hạ Vũ rốt cuộc cũng biết được Âm dương nhãn của bản thân dùng để làm gì rồi. Bởi vì hắn nhìn thấy được, xung quanh chiếc xe buýt này đều bao phủ lấy một tầng khói đen mù mịt. Tỏa ra từng đợt hàn khí lạnh lẽo khiến cho Hạ Vũ không khỏi không đánh cái rùng mình.

“Tiểu Dao...”

Ngay khi xe vừa dừng lại, chỉ thấy Tiểu Dao nãy giờ không biết đã chạy đi chỗ nào cư nhiên cũng nhanh chóng xuất hiện lại mà nhảy vào trong lòng của Hạ Vũ. Khiến cho bốn người còn lại lập tức ghé mắt mà thầm nghĩ, con chó nhỏ này là ở đâu ra vậy a.

Mặc kệ những người còn lại có suy nghĩ như thế nào, Hạ Vũ vẫn như cũ bình chân như vại mà ôm theo Tiểu Dao đứng dậy. Chờ khi xe buýt dừng lại trước mặt bọn họ, hắn liền nâng chân bước vào bên trong.

Vừa bước vào, Hạ Vũ liền bắt gặp ở chỗ ghế lái lúc này đang ngồi một cái tài xế trung niên. Tay cầm một điếu thuốc, phảng phất như có chút kinh ngạc mà liếc nhìn Hạ Vũ. Sau đó, ông mới cười cười mà phất tay chào hắn.

Mà lúc này, Hạ Vũ cũng liền xem như lịch sự mà gật đầu một cái. Sau đó mới bất động thanh sắc mà đi vào phía trong xe. Chỉ thấy bên trong của xe buýt lúc này chính là trống rỗng không có một bóng người. Thay vào đó cũng chỉ có từng sợi, từng sợi khí đen đang liên tục từ ngoài khe cửa len lỏi vào.

Khung xe buýt được chế tác vô cùng khô ráp giống như là loại xe buýt cổ xưa trước kia. Mỗi một góc đều mang theo xu hướng cũ kĩ, phai màu, ngay cả ghế ngồi cũng đều đi theo bong tróc lên. Cửa kính cũng phủ lấy một tầng bụi bặm mà trở nên vàng đục không nhìn thấy rõ.

“Lạnh.”

Nhìn nhìn, Hạ Vũ liền xem như không có chuyện gì mà đưa tay đem tất cả cửa sổ trên chiếc xe đều gài kín. Sau đó mới lạnh nhạt mà nói với tài xế một câu rồi trực tiếp xoay người ngồi xuống hàng ghế dài phía sau xe. Cũng là nơi có thể đem toàn cảnh của xe buýt đều thu vào tầm mắt.

Đối với lời giải thích của Hạ Vũ, tài xế trung niên cũng liền tin là thật mà nhanh chóng thu hồi lại ánh mắt nghi vấn của mình. Trong đầu cũng chỉ nghĩ là hắn không thích nói chuyện, tính tình có hơi lãnh đạm mà thôi.

Mà lúc này, bốn người còn lại cũng từ từ nối bước Hạ Vũ mà tiến vào trong xe. Bởi vì nhiều người nặng nề nên nền xe liền liên tục phát ra âm thanh “ken két” ma sát mỗi khi bị bọn họ giẫm bước lên.

“Hạ ca ca...”

Nhìn thấy Hạ Vũ đang ngồi ở đuôi xe, Tư Nguyệt liền lập tức vui vẻ mà nhanh chóng chạy đến bên người của hắn. Cũng không biết vì sao, mỗi khi ở bên cạnh của Hạ Vũ, cậu sẽ liền có được cảm giác an toàn hơn rất nhiều.

Mà Louis lúc này là chọn ghế ngồi ở hàng ghế bên trái phía trước Hạ Vũ. Còn Bạch Khả Khả cùng Triệu Như cũng liền nhanh chóng ngồi ở hàng ghế bên phải phía trước hắn. Rõ ràng là muốn tụm lại một chỗ để “sưởi ấm” cho nhau mà.

Sau khi nhìn thấy tất cả bọn họ đều lên xe, tài xế trung niên cũng bắt đầu đem cửa xe đóng lại rồi mở ra động cơ. Xe buýt cũng bắt đầu đong đưa theo rồi từ từ lăn bánh, phát ra từng tiếng “kẽo kẹt” kỳ dị.

“Ặc, cái kia. Sao tôi có cảm giác chiếc xe buýt này rất quái lạ a. Cứ có cảm giác lành lạnh làm sao ấy, đặc biệt khiến người ta sợ hãi...”

Xe vừa lăn bánh không được bao lâu, Bạch Khả Khả liền lập tức trở thành người đầu tiên phá vỡ trầm mặt mà nhỏ giọng nói ra. Kế tiếp, cô liền lập tức thu được ánh mắt khinh bỉ của một đám người. Khiến cho cô không khỏi có chút xấu hổ mà cúi đầu.

“Khả Khả a, xin cậu đừng có phát biểu những chuyện mà mọi người đều biết nữa có được hay không?”

Đưa tay ôm lấy hai vai mà bất đắc dĩ nói ra, Triệu Như liền bắt đầu đưa mắt đánh giá xung quanh. Chiếc xe buýt này quái lạ đó chính là điều hiển nhiên rồi. Nếu không thì Chúa Cứu Thế cũng đâu có đem nó làm thành mục tiêu nhiệm vụ làm gì. Việc này đừng nói là bọn họ, đến ngay cả Tiểu Dao cũng đều biết nữa là.

“Các người có cảm thấy lão tài xế này có điểm nào kỳ quặc hay không? Nửa đêm ai lại đến đây lái một chiếc xe buýt tồi tàn kia chứ... Các người nói xem, nếu đem lão ta giết chết thì chúng ta có thể thoát khỏi đây được không?”

Nghĩ nghĩ, Louis vẫn là mở miệng nêu ra ý kiến của mình. Đối với suy đoán này, gã cũng là có chút tâm đắc mà chờ đợi những người khác tán đồng, sùng bái gã. Nhưng bởi vì sợ kinh động đến tài xế ở phía trước, gã cũng đành phải hạ thấp giọng của mình lại.

“Louis nói cũng rất có lý a. Không chừng phương thức hoàn thành nhiệm vụ chính là như vậy.”

“Đúng đúng...”

Vừa nghe xong suy đoán của Louis, Bạch Khả Khả cùng Triệu Như cũng đều lập tức gật đầu tán thành. Ánh mắt cũng sáng lên mang theo hy vọng tràn trề. Thế nhưng khi nhìn đến Tư Nguyệt vẫn nhỏ giọng dò hỏi ý kiến của Hạ Vũ, ba người bọn họ cũng đều lập tức đưa mắt nhìn về phía hắn.

“Hạ Vũ ca ca, huynh xem...”

Đối diện với ánh mắt của bọn họ, Hạ Vũ cũng chỉ là mặt vô biểu tình mà đưa tay vuốt ve bộ lông của Tiểu Dao. Sau đó mới lạnh lùng mà trần thuật sự thật.

“Giết hắn, các người liền sẽ chết.”

“Đương nhiên, đó là nói các người. Không phải ta. Ta sẽ không chết.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.