“Ta hỏi ngươi đấy, đẹp sao?”
Người nói là một cái nữ nhân vận bạch y như trích tiên, tóc trắng như mây mù, làn da trắng đến gần như trong suốt cùng một đôi môi không có một tia huyết sắc. Phía trên tóc, chân mày của nàng dường như đều phủ lấy một tầng băng sương tỏa ra khí tức băng hàn.
Nhưng là, nàng có một đôi mắt vô cùng mê hoặc mà dịu dàng, khi nhìn vào mắt nàng, bất kể là ai đều sẽ cảm thấy rằng bản thân chính là cả thế giới của nàng. Thế nhưng, Hạ Vũ cũng không phải là một trong số đó.
Nữ nhân bề ngoài càng ôn nhu thì trong nội tâm lại càng độc ác, tỷ như vị “muội muội tốt” ở kiếp trước của hắn vậy. Vả lại nữ nhân này không một tiếng động liền đến được phía sau lưng hắn, trực giác mách bảo cho hắn rằng nàng rất nguy hiểm.
Mà Giang Thuần thấy bộ dáng đề phòng của Hạ Vũ chẳng những không tức giận mà còn cười đến càng thêm dịu dàng.
“Đừng sợ, ta chỉ là muốn hỏi ngươi có phải cảm thấy tác phẩm do ta làm ra rất đẹp hay không?”
Giọng nói nhỏ nhẹ mang theo tia ngọt ngào, cả người nàng dường như đều mang theo vòng hào quang ôn hòa. Nhưng là, chỉ thấy nhiệt độ xung quanh của tòa cung điện này nhanh chóng giảm xuống, mà nơi phát ra chính là từ chỗ của nàng.
“Nếu câu trả lời của ngươi là xấu, ta sẽ tháo từng phần của cơ thể ngươi ra để trưng bày chúng ở từng nơi khác nhau. Còn nếu câu trả lời là đẹp...”
Ý nghĩa trong lời nói của Giang Thuần khiến người nghe không khỏi rét lạnh từ trong xương tủy. Nhưng là hết lần này hết lần khác nàng vẫn như cũ duy trì nụ cười dịu dàng trên mặt, ngay cả độ cung cũng chưa từng thay đổi, giống như là đang mang lên một tấm mặt nạ.
“...Ta sẽ cố gắng để gương mặt của ngươi không biến dạng méo mó vặn vẹo, để ngươi trở thành một tòa băng trác hoàn mỹ nhất ở đây.”
Hạ Vũ lúc này cũng đã không có bị lời nói của nàng làm sợ hãi cho lắm, ai bảo từ khi đến thế giới này tới bây giờ hôm nào hắn cũng bị người đuổi giết cả, không những vậy, ban nãy hắn còn chính mắt nhìn thấy Yêu vương “dùng bữa” nữa a. Cho nên việc đang xảy ra hiện tại vẫn còn nằm trong sức chịu đựng của hắn.
Nhưng là, điều này cũng không tránh khỏi bị Hạ Vũ phỉ nhổ. Ha hả, hắn liền biết bản thân không phải là nam chính mẹ gì. Nam chính người ta nếu tiến vào băng điện như thế này thì 9/10 sẽ nhận được truyền thừa gì đó, chí ít cũng sẽ lấy được kỳ trân dị bảo các loại...
Còn hắn thì rất là “may mắn” mà chui vào sào huyệt của một tên biến thái có sở thích luyến thi ( yêu thích thi thể).
“Đừng lo, ta chắc chắn sẽ ra tay nhanh gọn. Chắc chắn sẽ không làm ngươi cảm thấy được đau đớn.”
Chỉ thấy sau lưng của Giang Thuần liền mọc ra chín cái đuôi, nàng dịu dàng hướng Hạ Vũ dỗ dành, tựa như tình nhân nỉ non với nhau. Nàng thật sự rất thích nhân loại trước mặt này, hắn là người có dung mạo đẹp nhất mà nàng từng gặp, cho nên hắn cũng sẽ trở thành kiệt tác hoàn mỹ nhất của nàng.
“Cửu Vĩ Băng Hồ...”
Yêu thần! Hạ Vũ thật sự không thể tin được bản thân lại xui xẻo như vậy, đúng là đổ tám đời mốc rồi. Vừa mới thoát thân khỏi Yêu vương thì lại trực tiếp chui vào cung điện của Yêu thần.
Yêu thần Giang Thuần - Cửu Vĩ Băng Hồ, dị thú hệ thủy biến dị xếp hạng thứ 4 trên bảng dị thú, tính cách vô cùng tàn bạo cùng biến thái. Từ khi sinh ra người liền mang yêu cốt, có thể ngự trị tất cả yêu tộc. Đương nhiên là ngoại trừ Yêu vương có sức mạnh đứng đầu ra.
Nhưng là, ngay khi Hạ Vũ định đặt tay lên chuôi kiếm thì Giang Thuần liền hiện ra trước mắt hắn, dường như vô cùng hứng thú mà nhấc tay trái của hắn lên.
“Ồ... Làm sao ngươi có được thứ này...”
Khế ước đạo lữ của Huyết Cơ a, đúng là có chút không thể tin tưởng được. Vì thế Giang Thuần liền vô cùng ngọt ngào hỏi Hạ Vũ.
“Ặc...Là bị một con Tiểu xà có chút ngốc cho xiết lấy....”
Hạ Vũ lúc này liền không theo kịp tiết tấu của Giang Thuần, đầu óc hắn nhanh chóng xoay chuyển. Chẳng lẽ...Tiểu Hắc là con của nàng ta? (。ŏ_ŏ)
Mà nghe thấy câu trả lời của Hạ Vũ, Giang Thù không nhịn được mà bậc cười khúc khích. Nghĩ đến việc bản thân sắp đem đạo lữ của Huyết Cơ cho tạo thành băng trác, nàng cảm thấy máu trong người đều giống như đang sôi sục. Σ (゚Д゚;)
“Ha, Tiểu xà có chút ngốc sao? Không bao lâu nữa, con Tiểu xà này sẽ đem ngươi rước đi a...”
Hạ Vũ chỉ cảm thấy cổ tay chợt lạnh, một tầng băng sương bỗng dưng bao phủ lấy cổ tay hắn. Vòng ngấn màu trắng kia dường như khẽ nhoáng lên một tia sáng đỏ rực rồi trực tiếp biến mất.
“Được rồi, đừng nhiều lời nữa, chúng ta cứ trực tiếp làm chính sự cái đã...”
Vừa nghe lời này, Hạ Vũ liền nhanh chóng chạy qua bên phải hướng về giữa cung điện. Thấy thế, Giang Thuần dường như đã nhìn quen nên không trách, vô cùng nhàn nhã phất phất tay áo.
Chỉ thấy tay áo của nàng giống như có sự sống mà dài ra, theo hướng Hạ Vũ đuổi theo, hàn khí tỏa ra khiến những nơi nó đi qua đều phủ thêm một tầng băng dày.
“Đừng trốn nữa, ngươi trốn không thoát...”
Âm thanh ôn nhu của Giang Thuần lại phá lệ như ma âm giữa địa ngục. Ngay khi nàng đang hào hứng vì ống tay áo sắp quấn lấy mắt cá chân của Hạ Vũ thì dị biến lại xảy ra...
“Vậy sao? Bản thiếu thấy cũng là chưa chắc đâu...”
Chỉ thấy ánh kiếm trong tay Hạ Vũ chợt nhoáng mà qua, chém đứt ống tay áo sắp đuổi kịp của Giang Thuần, kiếm khí lấy tốc độ chớp nhoáng mà bay về phía nàng. Thấy vậy, Giang Thuần cũng nhanh chóng tránh ra nhưng vẫn bị chém trúng vào cánh tay, để lại một vết thương chừng một tất.
“Không sao cả, có niềm tin trước khi chết cũng là một việc tốt...Ngươi xem...”
Giang Thuần tựa hồ cũng không tức giận mà cười cười, giơ cánh tay trái đang bị thương ra phía trước. Bàn tay phải đặt lên phía trên vết thương một chút, trong lòng bàn tay bắt đầu ngưng tụ nguyên tố thủy trong không khí.
“Cái gì...”
Chỉ thấy nụ cười tự tin của nàng nhanh chóng cứng lại, vết thương trên cánh tay không những không lành lại mà còn bắt đầu bị ăn mòn ra xung quanh, nàng càng động yêu khí thì vết thương lại càng lan ra với tốc độ nhanh hơn.
“Thanh kiếm đó...rốt cục là thứ gì...”
Nhưng mặc kệ Giang Thuần là như thế nào tức giận, Hạ Vũ cũng chỉ tiêu sái mà cười trên nỗi đau của người khác một tiếng, trên tay cũng nhanh chóng xé nát một tấm Truyền tống phù.
“Ha, Cho ngươi trang bức...Ngươi không phải là ngưu lắm sao... “
“Ngu ngốc, vĩnh biệt a...Không hẹn ngày tái ngộ...”
Tiếng cười cuồng ngạo của Hạ Vũ vang vọng trong đại điện khiến Giang Thuần hận đến nghiến răng nghiến lợi, nhưng là nàng cũng không dám vận dụng yêu khí để đuổi theo. Đành phải cắn răng nhớ lấy món nợ này.
Mà Hạ Vũ lúc này cũng phục bản thân sát đất, hắn chính là một chàng trai kiêu sa như gió a...
**Hiện tại đã chốt tổng cộng có 8 chị nữ chính.