Biên tập: Lẩu
Từ sau khi Giang Mộ Bình nhét điếu thuốc hắn vừa hút vào miệng Thành Nham, Thành Nham đã sa ngã, đã phản nghịch, không chỉ không giảm tần suất mà trái lại càng hút hăng hơn.
Nước bọt của Giang Mộ Bình dường như còn dễ gây nghiện hơn cả thuốc.
Thành Nham không có thói quen hút một loại thuốc lá cố định, nhưng kể từ lần đó anh luôn hút hiệu thuốc lá dành cho nữ kia. Thực ra anh không thích mùi thuốc lá đó lắm, thế nhưng Giang Mộ Bình đã hút qua, giống như hiệu ứng người nổi tiếng, hắn phủ lên nó một lớp viền vàng, mà anh chính là một người hâm mộ nhỏ mù quáng truy tinh.
Lúc Giang Mộ Bình gọi điện cho Thành Nham, đúng lúc Thành Nham đang hút thuốc trong phòng làm việc, anh dừng việc, đưa điện thoại lên tai.
“Alo?”
“A Nham, tối thứ bảy có rảnh không?”
Thành Nham rít một hơi thuốc, nhìn trần nhà nhớ lại lịch làm việc hai ngày này, anh chậm rãi thả ra một làn khói trắng, nói: “Có, sao vậy?”
“Tối thứ bảy tuần sau có một buổi họp mặt gia đình ở nhà bác tôi.”
“Họp mặt?”
“Ừm, chỉ là ăn cơm tán gẫu thôi, hằng năm trước khi kết thúc năm bọn họ đều sẽ tổ chức, xem như là truyền thống gia đình chúng tôi.”
Trong lúc Giang Mộ Bình đang nói chuyện thì Thành Nham hút thuốc, anh kẹp thuốc lá trong tay, hô hấp rất chậm và nặng, ngữ điệu cũng có hơi kéo dài: “Không khí trong nhà cậu tốt thật.”
“A Nham.”
Thành Nham cắn thuốc, thanh âm lười biếng: “Hả?”
“Cậu đang hút thuốc?”
Thành Nham phút chốc cắn chặt đầu lọc, nghĩ dù sao giáo sư Giang cũng không ở đây, bèn cực lực hút thêm một hơi, còn thành thành thật thật mà thừa nhận: “Ừm.”
“Cái này mà cậu cũng có thể biết được.” Thành Nham lầu bầu.
“Hô hấp của cậu rất chậm, không giống như bình thường.”
Thành Nham có chút bốc đồng, đầu óc mơ màng, nhắm mắt lại chơi xấu hắn: “Giáo sư Giang, cậu rộng lượng với tôi xíu đi mà.”
Giang Mộ Bình bên kia điện thoại âm thầm cười, không lên tiếng.
Thành Nham ấn đầu lọc vào đồ gạt tàn, nói chắc nịch: “Điếu cuối cùng, không hút. Tôi dụi thuốc rồi, tôi không có hút nữa.”
Giang Mộ Bình ừ một tiếng.
Bên ngoài có người gõ cửa, Mao Mao bước vào nói: “Thầy Thành, anh đẹp trai họ Thì đến rồi ạ.”
Thành Nham gật đầu nói vào điện thoại: “Tôi có khách đến rồi, cúp máy trước đây.”
“Ừm.”
Thành Nham để điện thoại xuống nói với Mao Mao: “Đưa cậu ấy vào phòng xăm đi.”
“Dạ.”
Thành Nham lấy một hộp kẹo trong ngăn kéo ra, mở ra một viên vị chanh bỏ vào miệng, anh nhai kẹo rồi bước ra khỏi phòng làm việc.
Đảo mắt đã đến thứ bảy, trước đó Giang Mộ Bình đã nhắc với Thành Nham rằng đa số người lớn trong nhà đều vì anh mà đến lần họp mặt gia đình này, dù cả hai không làm lễ cưới tránh thoát một kiếp, nhưng sớm muộn gì cũng phải gặp mặt họ hàng bạn bè.
Ông bà nội của Giang Mộ Bình có ba người con, ba Giang Mộ Bình là con thứ, ông còn có một anh trai và một em gái. Họp mặt gia đình lần này chính là anh trai của ba Giang Mộ Bình, bác cả của hắn tổ chức.
Gia đình Giang Mộ Bình là thư hương thế gia, cô cũng là bác sĩ, bác cả trước kia là cán bộ cấp cao của Bộ ngoại giao, vừa mới về hưu hai năm trước.
Toàn là phần tử trí thức, Thành Nham đương nhiên là có chút áp lực.
Chỉ có điều Giang Mộ Bình nói cho anh biết: Nhà hắn rất đông thân bằng hảo hữu, ngoại trừ bác cả và cô ra còn có một đám thân thích tạp nham, cũng có một vài người không biết điều, không cần để ý.
Trời lạnh, Giang Mộ Bình khoác một chiếc áo măng tô màu nâu nhạt, lớp trong là áo len màu be và quấn khăn quàng cổ lông cừu cùng màu. Hắn đứng ở cửa nhà bác cả, đưa lưng về phía Thành Nham, trên tay cầm một bó hoa, bấm chuông cửa. Bóng lưng hắn rất cao lớn, dáng vẻ sau khi mặc áo măng tô vào đẹp mắt y như Thành Nham đã tưởng tượng.
Vợ của bác cả mở cửa, bà dịu dàng nở nụ cười: “Đến rồi.”
“Chào buổi tối.” Giang Mộ Bình đưa hoa cho bà.
“Cảm ơn.” Bác gái cầm lấy bó hoa, liếc nhìn người phía sau Giang Mộ Bình, “Thành Nham?”
Thành Nham dạ một tiếng: “Chào bác gái.”
“Chào con, mau vào nhà đi.”
Bọn họ đến không sớm không muộn, Lý Tư Tri đã đến được một lúc, đang ngồi trên ghế sô pha trò chuyện với con gái của bác cả. Bác của Giang Mộ Bình còn một người con trai nhỏ, hiện đang du học ở nước ngoài.
Giang Mộ Bình ghé tai giới thiệu họ hàng với Thành Nham, nhìn lên thấy Lý Tư Tri vẫy vẫy tay với bọn họ.
Giang Nhuế nhìn thấy Thành Nham thì nói thẳng một câu: “Úi giời này anh đẹp trai ở đâu ra thế?”
“Xuất sắc ha...” Lý Tư Tri tự hào, hơi nhướng mày, “Em giới thiệu đó.”
“Mộ Bình quả nhiên là thích cái đẹp mà.” Giang Nhuế nhìn Giang Mộ Bình đang chỉ dẫn anh, “Chị đã nói nó độc thân nhiều năm như vậy đều là vì quá kén chọn mà, giá trị nhan sắc không đạt thẩm mỹ của nó là chắc chắn sẽ nhìn không lọt.”
Giang Nhuế mỉm cười chào hỏi Thành Nham: “Chào em, Thành Nham, chị tên Giang Nhuế, chị họ của Giang Mộ Bình.”
“Chào chị.” Thành Nham hơi tươi cười.
“Mau ngồi đi, chị rót nước cho mấy đứa, Thành Nham, em muốn uống gì?”
“Em uống nước là được rồi.”
Giang Nhuế nhìn Giang Mộ Bình, ngầm hiểu: “Trà đen, đúng không?”
Giang Mộ Bình gật đầu.
“Thành Nham...” Lý Tư Tri liếc nhìn tóc Thành Nham, “Lúc trước chị đã định hỏi em, sao em cắt tóc vậy?”
“Cắt lúc làm giấy chứng nhận kết hôn để chụp ảnh chung.”
“Cắt tóc xong trông trẻ quá.” Lý Tư Tri nghĩ tới gì đó, “À đúng rồi, hai đứa có chụp ảnh cưới không? Ý chị là loại ảnh nghệ thuật ấy.”
“Không có.” Thành Nham nói.
Lý Tư Tri đưa mắt nhìn sang Giang Mộ Bình, “Chị nói với người nào đó rồi, ngài là định ẩn hôn với chồng ngài phải không, không làm hôn lễ đã đành, đến cả ảnh cưới cũng không chụp.” Cô lại nhìn Thành Nham, nháy nháy mắt: “Thành Nham à, bỏ đi.”
Giang Mộ Bình cởi áo khoác treo lên kệ áo trên sàn, kéo cổ áo hai cái, gọi: “A Nham.”
“Hả?” Thành Nham nhìn hắn.
“Đừng nghe chị ấy.”
Thành Nham rất ngắn ngủi mà bật cười: “Ừm.”