Đính Hôn Cùng Bạn Học

Chương 37: Chương 37




Biên tập: Lẩu

Hầu kết của Giang Mộ Bình khẽ động, lấy túi giấy của mình từ tay Liêu Phàm Kha, rất tùy ý hỏi Thành Nham: “Uống rượu à?”

Thực ra Thành Nham có chút lúng túng, bởi vì Kim Hải Tân ở ngay bên cạnh anh và đang hết sức hứng thú mà nhìn anh.

Thành Nham rũ mắt xuống, có lẽ để giảm bớt bầu không khí vi diệu lúc này, anh lấy trong túi ra một điếu thuốc, bước ra khỏi quán rượu dưới sự chú ý của Kim Hải Tân.

Thành Nham rít một hơi thuốc, dựa vào tường, đèn hành lang ở lối vào quán rượu chiếu lên nửa người anh.

Anh nghe thấy tiếng người hỗn loạn trong điện thoại, nghe thấy giọng của Liêu Phàm Kha lẫn trong tiếng người huyên náo:

“Giáo sư, em đi trước.”

Với tư cách là giáo viên, Giang Mộ Bình có trách nhiệm đảm bảo an toàn thân thể của học sinh, hắn hỏi Liêu Phàm Kha: “Đi đâu?”

“Em... đi dạo lòng vòng thôi.”

“Về khách sạn sớm một chút.”

“Dạ.”

“Sao lần nào tôi đang làm gì cậu đều biết hết vậy?” Nhiệt độ bên ngoài thấp, lúc Thành Nham nói chuyện trong miệng bay ra từng đợt khí trắng.

“Cậu ở trạng thái tỉnh táo hẳn sẽ không nói 'nhớ tôi'.”

Thành Nham im lặng, ngậm thuốc vào miệng, chậm rãi hút một hơi.

“Vậy cậu cảm thấy tôi giống say rồi à?” Thành Nham hỏi.

“Không giống...” Giang Mộ Bình nói, “Nhưng mà cồn sẽ kích thích thần kinh đại não.”

“Tôi uống rượu, nhưng rất tỉnh táo.” Thành Nham cúi đầu, ngậm thuốc trong miệng, “Giáo sư Giang, tửu lượng của tôi rất tốt —— “

Thành Nham dừng lại, nói: “Tôi thực sự nhớ cậu.”

Giang Mộ Bình còn chưa nói, Thành Nham lại hỏi ngay: “Ý của cậu là chỉ sau khi uống rượu tôi mới có thể nói nhớ cậu sao?”

Giang Mộ Bình lặng lẽ mỉm cười: “A Nham —— “

“Không uống rượu tôi cũng dám nói.”

Giọng điệu của Thành Nham có chút trẻ con, Giang Mộ Bình không rõ anh có say không, nhưng mà Thành Nham hết lần này đến lần khác nhấn mạnh anh nhớ hắn, khiến Giang Mộ Bình sinh ra men say ngà ngà, người có chút lâng lâng.

“Tôi cũng nhớ cậu.” Giang Mộ Bình nói.

Thành Nham mím môi, điếu thuốc kẹp giữa hai ngón tay chậm rãi thiêu đốt.

“Tôi không uống rượu.” Giang Mộ Bình bổ sung.

Dù là tỉnh táo hay chếnh choáng say, nếu như nhớ cậu thì tôi đều sẽ nói cho cậu biết rằng: Tôi nhớ cậu.

Thành Nham ho khan một tiếng, ngậm chặt điếu thuốc rít một hơi thật lớn, sau đó dập thuốc, ném vào thùng rác bên cạnh.

Ngón tay anh bị cóng đến hơi đỏ lên, nghiêng đầu nhìn xuyên qua cửa kính trong suốt thấy Kim Hải Tân đang vẫy tay với anh, hình như đang ra hiệu cho anh mau chóng vào trong.

Thành Nham khoát tay với Kim Hải Tân, tiếp tục đứng bên ngoài. Anh thích nói chuyện cùng Giang Mộ Bình, cũng thích nghe thanh âm vừa trầm thấp vừa êm dịu của Giang Mộ Bình. Làn da lộ ra bên ngoài của anh chịu đựng không khí lạnh cắt da cắt thịt, dòng máu ấm nóng ồ ạt chảy khắp cơ thể.

“Hôm nay trời rất lạnh, có mặc thêm quần áo không?” Thành Nham khàn giọng hỏi.

“Nam Thành không lạnh lắm.”

Thành Nham ừ một tiếng, nói: “Học sinh của cậu hình như không biết cậu kết hôn rồi.”

Giang Mộ Bình biết Thành Nham đang nói đến Liêu Phàm Kha, “Ừ, hình như vậy.”

“Giờ thì biết rồi.” Thành Nham nói.

“Vừa rồi tôi đang diễn thuyết, điện thoại để ở chỗ cậu ta.”

“Tôi biết.” Thành Nham vốn định kết thúc chủ đề này tại đây, nhưng sau khi nghĩ lại, chuyện này có vẻ chưa được giải quyết triệt để, Liêu Phàm Kha biết Giang Mộ Bình đã kết hôn, nhưng cậu ta lại không tỏ rõ thái độ, không tranh giành gì với Thành Nham, thậm chí cậu ta còn chưa từng bày tỏ tình cảm bằng lời với Giang Mộ Bình.

Cú đấm vừa nãy chẳng khác nào đánh vào bông.

Liêu Phàm Kha ái mộ Giang Mộ Bình là việc riêng của cậu ta, dường như không liên quan đến việc Giang Mộ Bình có độc thân hay không.

Liêu Phàm Kha rất ưu tú, cũng rất trẻ trung, thời gian cậu ta tiếp xúc với Giang Mộ Bình có thể còn nhiều hơn Thành Nham.

Không thể ngẫm nghĩ chi li, nghĩ nhiều thì trong lòng lại hơi phiền muộn.

“Giáo sư Giang, cậu còn phải làm thầy hướng dẫn cho bạn học Liêu bao lâu?”

Giang Mộ Bình rũ mắt cười, “Nửa năm sau cậu ta sẽ tốt nghiệp.”

“Sau này cậu có thể cố gắng giữ khoảng cách với cậu ta không?” Thành Nham thấp giọng nói, “Miễn là không ảnh hưởng đến công việc học thuật của các cậu. Dù sao bây giờ cậu đã có gia đình rồi, ngày ngày ở cạnh một học sinh mến mộ cậu... không tốt lắm đâu.”

“Tôi chưa bao giờ thân cận với cậu ta.” Giang Mộ Bình luôn thích thẳng thắn, hắn hỏi: “A Nham, cậu ghen à?”

Thành Nham thoáng thấy Kim Hải Tân đang đi về hướng này, thấy anh ta đẩy cửa bước ra, Thành Nham không thừa nhận, ngó trái ngó phải rồi nói:

“Cậu đã kết hôn với tôi rồi.”

“Cậu với tiên sinh nhà cậu thật là tiểu biệt thắng tân hôn nha.” Thành Nham lạnh đến chóp mũi đỏ bừng, Kim Hải Tân ở trong phòng không nhìn nổi nữa, “Cậu coi cậu bị cóng luôn rồi kìa, mau vào phòng đi.”

Giọng của Giang Mộ Bình từ trong điện thoại truyền đến: “A Nham, ai vậy?”

“Một người bạn.”

Kim Hải Tân khoanh tay trước ngực, cười khanh khách nói: “Còn kiểm tra cơ đấy.”

“Ngày mai khi nào cậu về?” Thành Nham hỏi.

“Bốn giờ chiều bay.”

“Tôi đến đón cậu.”

“Không cần đâu, tôi về đến nhà chắc trời tối rồi, để tôi tự về.”

“Được.”

Thành Nham cúp điện thoại, Kim Hải Tân mở cửa bảo anh vào phòng.

Thành Nham hứng gió lạnh quá lâu, đầu hơi nhức, anh lắc đầu: “Không uống nữa, hôm nay về trước đây.”

Kim Hải Tân đột nhiên hỏi anh: “Thành Nham, cậu thích Giang Mộ Bình, phải không?”

Thành Nham im lặng một lúc, nói: “Tôi không thích cậu ấy mới là lạ ấy.”

“Vậy cậu ta thì sao, cậu ta thích cậu không?”

“Có lẽ thế.” Thành Nham không chắc lắm.

Giang Mộ Bình chưa từng có kinh nghiệm yêu đương, nhưng luôn có thể trêu chọc Thành Nham đến điên đảo tâm hồn, hắn rất anh tuấn, lại giỏi tạo ra những cạm bẫy mơ hồ, yêu đương với hắn nhất định có thể cảm nhận được sự say mê muốn ngừng mà không được ở mọi lúc mọi nơi. Nhưng Thành Nham không biết cảm giác được Giang Mộ Bình thích là như thế nào.

Sự mập mờ không nhất thiết phải xuất phát từ tình yêu.

Giang Mộ Bình đã có thể chấp nhận kết hôn cùng Thành Nham, vậy thì những ám muội dây dưa sau khi kết hôn có đáng là gì. Hắn đã duy trì rất tốt cuộc hôn nhân qua loa này, mang đến cho Thành Nham niềm vui sống, khiến Thành Nham không thể 'hold' nổi chính mình mà sa vào mị lực của hắn.

Thế nhưng, có lẽ đổi một đối tượng khác thì tình hình vẫn sẽ như vậy.

Giang Mộ Bình vẫn sẽ nghiêm túc mà duy trì hôn nhân, sẽ ám muội dây dưa với đối phương, sẽ dành tất cả sự ôn nhu cho đối phương.

Được Giang Mộ Bình thích, rốt cuộc là cảm giác thế nào đây?

Thành Nham thở ra một hơi vào không khí, làn sương trắng mơ hồ tầm mắt anh.

“Nếu như một bên thích bên còn lại hơn, thì hôn nhân như thế thật ra không bình đẳng.” Kim Hải Tân nói, “Anh lo cậu sau này sẽ rất mệt mỏi.”

Lời khuyên của Kim Hải Tân xuất phát từ nội tâm, anh ta thật lòng lo nghĩ cho Thành Nham.

Anh ta rất hiểu Thành Nham, thật ra ngay từ đầu Thành Nham đã nhận ra sự chênh lệch giữa anh và Giang Mộ Bình, chẳng qua thời điểm đó Thành Nham vẫn chưa sa vào.

Thành Nham hoang mang mà nhìn Kim Hải Tân.

Kim Hải Tân cười bất đắc dĩ: “Anh từng kết hôn rồi, anh có kinh nghiệm.”

“Nhưng mà anh ly hôn rồi.”

“Nguyên nhân ly hôn chính là nó đó.”

Thành Nham sững sờ.

Kim Hải Tân là song tính luyến (bisexual),nhưng thích đàn ông nhiều hơn, cuối cùng anh ta cũng chọn đàn ông và đăng kí kết hôn ở nước ngoài.

Thành Nham nhớ chồng trước của anh ta nhỏ hơn anh ta vài tuổi, khi hai người kết hôn, chồng trước của anh ta còn đang du học. Kim Hải Tân lớn hơn Thành Nham ba, bốn tuổi, trong ấn tượng của anh, Kim Hải Tân vẫn luôn là một người không đáng tin, đến nỗi trước đây Thành Nham còn nghĩ anh ta đã ly hôn vài lần.

Thế nhưng Kim Hải Tân mới chỉ kết hôn một lần.

“Anh thích cậu ấy hơn à?” Thành Nham hỏi.

“Vào trong đi, bên ngoài lạnh.”

Thành Nham vốn đã định đi, xong lại Kim Hải Tân dụ dỗ nên lại theo anh ta vào phòng.

Bọn họ lại ngồi xuống quầy bar, tiếp tục trò chuyện.

“Chỉ có thể nói là, so với anh thì thứ em ấy muốn theo đuổi còn rất nhiều. Lúc đầu là anh theo đuổi em ấy, tuổi em ấy còn nhỏ, lại lớn lên ở nước ngoài, thói quen suy nghĩ và kinh nghiệm sống khác với anh.” Kim Hải Tân tự rót rượu cho mình, “Anh chỉ là một thương nhân tay trắng lập nghiệp, không thể hoà hợp với một cậu ấm từ nhỏ bên cạnh đã là một đám phần tử trí thức cao.”

“Các anh bên nhau bao lâu?”

“Sáu năm.”

“Vậy cũng rất lâu rồi.”

“Nhưng anh rất mệt.” Kim Hải Tân uống một ngụm rượu, “Thích bao nhiêu thì mệt bấy nhiêu.”

Thành Nham im lặng.

“Trước kia khi cậu còn một mình anh thấy cậu rất tự tại, đương nhiên là hiện tại cũng rất tốt, hoạt bát hơn trước nhiều. Lúc trước anh không biết cậu thích Giang Mộ Bình, bây giờ biết rồi thì quả thực có hơi lo lắng. Anh hi vọng cậu vẫn giữ được trạng thái như trước, tiêu dao tự tại một chút, đừng quá lo được lo mất.”

Thành Nham nghịch cái ly đế cao trong tay, nói: “Bây giờ tôi rất tự tại.”

Kim Hải Tân cười: “Thế là tốt nhất.”

Ở bên Giang Mộ Bình không mệt mỏi chút nào, nhưng đúng thực sẽ có cảm giác lo được lo mất. Chẳng hạn như bây giờ, Thành Nham vẫn chưa xác định được liệu Giang Mộ Bình có thích mình hay không, mà đã suy nghĩ liệu sau này bọn họ có ly hôn hay không.

“Khi đó vì sao anh lại ly hôn?” Thành Nham hỏi.

“Không vượt qua nổi nữa thì ly thôi.”

“Nguyên nhân cụ thể là gì?”

Kim Hải Tân phì cười: “Cậu xin anh chỉ bảo kinh nghiệm ly hôn đấy à?”

Thành Nham gật đầu.

“Không có nguyên nhân cụ thể, chỉ là vụn vặt linh tinh, lông gà vỏ tỏi, hiểu không?”

“Hiểu.”

Thành Nham yên tâm hơn một chút —— mặc dù Giang Mộ Bình có thể không thích anh, nhưng ít ra bọn họ hợp nhau, sống với Giang Mộ Bình là một việc cực kì hưởng thụ, không có vụn vặt linh tinh, cũng không có lông gà vỏ tỏi, chỉ có yên bình chậm rãi và lãng mạn.

Thành Nham đứng lên: “Tôi về đây.”

“Cậu uống rượu, để anh tìm người đưa cậu về.”

“Không cần, tôi gọi tài xế được rồi.”

“Vậy cậu đi đường cẩn thận nhá.”

Chiều hôm sau, trước khi lên máy bay Giang Mộ Bình đã gửi tin nhắn cho Thành Nham. Vốn dĩ Thành Nham định hôm nay đi làm về sớm để làm một bữa tối thịnh soạn, nhưng tối hôm qua nhiệt độ ở Bắc Thành chợt giảm mạnh, nên chạng vạng ngày hôm nay chi chít tuyết mịn đã bay lượn giữa bầu trời.

Sau khi màn đêm buông xuống, tuyết rơi càng ngày càng dày, đây là trận tuyết đầu mùa.

Trước khi xuất phát Giang Mộ Bình đã nói với Thành Nham máy bay có thể bị hoãn, bảo anh không cần đợi mình về nhà. Vì vậy Thành Nham không làm bữa tối, nhưng vẫn về nhà thật sớm.

Thành Nham đã vẽ bức tranh thủy mặc mà khách đặt xuyên suốt mấy ngày nay, nên khi ngừng bút có hơi không quen, anh lấy bút lông và màu nước ra, quyết định vẽ mấy bức tranh rồi treo trong nhà để trang trí.

Phong cách trang trí trong nhà vẫn còn hơi đơn giản, trên tường ngoại trừ ảnh cưới của bọn họ ra thì không có vật trang trí nào khác.

Ngoài cửa sổ gió tuyết lay động, bông tuyết rơi xuống cửa sổ, từng mảnh từng mảnh va vào đọng lại trên kính, rồi hóa thành nước tuyết, rửa sạch cát bụi.

Khi Giang Mộ Bình vào nhà, phòng khách không có ai, hắn đổi dép lê, đẩy vali bước vào phòng khách. Cửa thư phòng khép hờ, ánh đèn hắt ra từ khe cửa, Giang Mộ Bình đặt vali xuống và đi đến thư phòng.

Giang Mộ Bình gõ cửa, lát sau giọng nói trầm khàn của Thành Nham từ trong phòng truyền đến: “Mời vào.”

Giang Mộ Bình mở cửa ra, Thành Nham cầm bút lông ngồi trước bàn làm việc, trên bàn trải một tờ giấy với màu nước nhạt được vẽ trên đó.

Thành Nham ngồi trên ghế không nhúc nhích, trong phòng mở máy sưởi, anh chỉ mặc một bộ quần áo bông mỏng ở nhà.

“A Nham.”

Thành Nham dường như vẫn chưa hoàn hồn, chậm chạp mở miệng: “Còn một chỗ chưa vẽ xong nữa thôi là tôi hoàn thành rồi.”

“Ừm.” Giang Mộ Bình đi tới, “Không phải tranh thủy mặc của khách đặt à?”

“Không phải, bức đó vẽ xong rồi, tôi muốn vẽ mấy bức màu nước treo ở nhà để trang trí.”

Thành Nham rũ mắt, tay cầm bút lông nhẹ nhàng loang màu nước trên giấy, tiếng gió ngoài cửa sổ rất căng, âm thanh bông tuyết đập vào cửa sổ vừa dày vừa vỡ vụn.

“Xong rồi.” Thành Nham đặt bút lông xuống, ngẩng đầu nhìn về phía Giang Mộ Bình, ngươi mắt anh đang run lên, “Tuyết rơi rồi.”

“Ừ, tuyết đầu mùa.”

Chỉ bốn ngày không gặp mà thôi, cũng không có gì thay đổi.

Giang Mộ Bình cúi đầu nhìn thẳng vào mắt anh.

Tối hôm qua, Thành Nham còn nói nhớ hắn.

Có lẽ câu “Có chút nhớ cậu” kia đã mê hoặc trái tim của Giang Mộ Bình, hoặc có lẽ dáng vẻ chuyên tâm vẽ vời của Thành Nham thật sự rất mê người, nỗi nhớ nhung của Giang Mộ Bình trằn trọc từ Nam Thành đến Bắc Thành và kéo dài mãi cho đến tận giờ phút này.

Giang Mộ Bình chống một tay lên lưng ghế, đột nhiên cúi đầu xuống, hôn lên môi Thành Nham.

Môi Thành Nham ấm hơn hắn nhiều, đang khẽ run rẩy, mắt anh hơi mở to.

Tay Thành Nham vịn trên mép bàn, vốn tưởng nụ hôn này chẳng mấy chốc sẽ kết thúc giống như lần chụp ảnh cưới trước đây, nhưng anh lại đột nhiên nghe thấy Giang Mộ Bình dán vào môi mình mơ hồ hỏi: “Có thể duỗi lưỡi không?”

Thành Nham hơi ngơ ra, còn chưa kịp phản ứng, đã bị Giang Mộ Bình đỡ gáy, dùng sức ngậm lấy lưỡi.

Thành Nham lần đầu tiền đón nhận một nụ hôn chân chính, môi Giang Mộ Bình lành lạnh, đầu lưỡi lại nóng rực.

Giang Mộ Bình vẫn luôn vừa tao nhã lại nhã nhặn, thế nhưng nụ hôn mà hắn mang đến cho Thành Nham lúc này lại tràn ngập sức mạnh, Thành Nham cảm thấy sau gáy sắp bị hắn đè nát, cánh môi cũng đau âm ỷ.

Hô hấp của Giang Mộ Bình rất dồn dập, cả người Thành Nham khô nóng, tim sắp nổ tung.

Anh đang hôn lưỡi với Giang Mộ Bình, hoá ra hôn người mình thích là sướng rân người như thế.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.