“Ôi chao.”
Âm thanh không biết từ đâu doạ hai người sợ đến sững người, Giang Mộ Bình buông Thành Nham ra, quay đầu lại nhìn.
Dì đứng ngoài cửa với vẻ mặt tươi cười, vịn khung cửa định đi.
Đến tuổi này mà còn bị trưởng bối bắt gặp cảnh thân mật, hai người đều có chút lúng túng. Dì mặc kệ bọn họ có ngượng ngùng hay không, nói ra một câu khiến bọn họ càng ngượng ngùng hơn: “Coi kìa mấy đứa muốn thân mật mà cũng chẳng thèm đóng cửa đóng nẻo gì cả, cái này không phải tại dì đâu nha, dì vừa đi qua đã thấy ngay rồi. May mà là dì đó, nếu như bị Tiểu Ngữ thấy được vậy thì sẽ xấu hổ hơn nữa cho coi.”
Thành Nham thầm nói bị dì thấy thôi đã đủ xấu hổ rồi.
Dì đi vào nói: “Thế nào, phòng dì làm cho hai đứa có được không, hoa hồng cố ý đến tiệm hoa mua đó, không rẻ đâu.”
Giang Mộ Bình nói: “Rất đẹp ạ, làm phiền dì rồi.”
Dì cười đến không ngậm được mồm: “Ài, mấy đứa thích là tốt rồi, ban đầu dì còn muốn thổi vài quả bong bóng, mà Tiểu Ngữ nói không bảo vệ môi trường với lại chiếm diện tích nên thôi dì không làm.”
Thành Nham không nhịn được ghé vào tai Giang Mộ Bình, nhỏ giọng nói: “May mà không làm.”
Giang Mộ Bình cúi đầu, bật cười một tiếng ngắn ngủi.
Dì vẫn cứ tươi cười: “Thì thầm cái chi đó, vui thế.”
“Nói dì quan tâm săn sóc ạ.” Giang Mộ Bình cười đến là đẹp mắt.
“Dì không tin đâu nhé.” Bà cụ ngoài miệng nói vậy, nhưng trong lòng lại rất vui vẻ, ánh mắt nhìn Giang Mộ Bình ngày càng đong đầy triều mến.
Thành Nham mới phát hiện ra Giang Mộ Bình giỏi dỗ vui người lớn như thế.
Cái miệng này của giáo sư thật sự không uổng mà, không chỉ có thể mê hoặc anh đến điên đảo tâm hồn, mà còn có thể dỗ người lớn đến mất cả phương hướng.
“Hôm nay giao thừa, nhà chúng ta ăn hoành thánh.” Dì nói, “Không có chuẩn bị món chính, chỉ có hoành thánh thôi.”
“Hoành thánh?” Giang Mộ Bình khó hiểu.
“Tương đương với sủi cảo.” Thành Nham giải thích, “Giống như chỗ các anh ăn sủi cảo ngày tết, Giang Châu thì ăn hoành thánh, hoành thánh lớn.”
Giang Mộ Bình gật đầu.
“Chưa ăn bao giờ à?” Dì cười hỏi Giang Mộ Bình.
Giang Mộ Bình nói: “Không hay ăn ạ, đều ăn loại hoành thánh nhỏ thôi.”
“Vậy thì lát nữa ăn nhiều một chút, nếm thử hoành thánh lớn của bọn ta.”
Giang Mộ Bình cười, dạ một tiếng.
“Tiểu Nham, đến phòng dì đi, dì muốn nói chuyện với con.”
“Vâng ạ.”
Dì nhìn Giang Mộ Bình nói: “Lát nữa sẽ trả người lại cho con.”
Giang Mộ Bình nở nụ cười: “Vâng.” Hắn nửa thật nửa đùa nói: “Dì cố gắng nhanh lên nhé.”
Dì cười vang: “Biết rồi biết rồi.”
Dì nói rồi bước ra khỏi cửa, Thành Nham đi theo quay đầu lại chun chun mũi với Giang Mộ Bình, làm ra một biểu cảm rất đáng yêu. Giang Mộ Bình hơi nâng cằm, nhướng mày với anh.
Chắc đã có hơn mười năm Thành Nham chưa về lại Giang Châu, Triệu Thanh Ngữ tưởng rằng mình chưa từng gặp anh nhưng thực ra Thành Nham đã gặp cô từ lúc cô còn rất nhỏ, khi ấy cô chỉ mới ba, bốn tuổi nên không nhớ được.
Lúc đó Thành Nham cũng mới ngoài đôi mươi, vẫn còn rất trẻ.
Thành Nham chỉ ở lại Giang Châu một thời gian ngắn, sau đó liền rời đi rồi chẳng trở về Giang Châu nữa.
Thành Nham không về Giang Châu, nhưng có khi dì sẽ đến Bắc Thành thăm anh và thỉnh thoảng gọi video cho anh. Thời gian thắm thoắt trôi, tuổi tác Thành Nham ngày càng lớn, tóc bạc bên thái dương của dì cũng ngày càng nhiều.
Bọn họ liên lạc rất ít, dẫu vậy nhưng chỉ xa mặt chứ không cách lòng.
Kể từ khi Thành Nham nói với dì rằng mình kết hôn với một giáo sư đại học, ngày nào dì cũng gọi điện cho anh, đọc tên Giang Mộ Bình đến thuộc làu, cho nên vừa nãy không cần Thành Nham giới thiệu đã có thể bật thốt ra tên của hắn.
Chỉ có điều Thành Nham không có gửi ảnh của hắn cho dì, cho nên hôm nay dì mới thấy được tướng mạo của Giang Mộ Bình.
“Ngồi đi.” Dì chỉ vào giường.
Thành Nham không chịu ngồi, nói: “Con ngồi máy bay nửa ngày rồi lại ngồi xe, quần bẩn.”
“Để ý thật.” Dì cười, “Con xem con ăn mặc đẹp đẽ như vậy, Triệu Tĩnh đứng trước mặt con cứ như tượng binh mã ấy.”
Thành Nham bị chọc cười: “Dì ví von cái gì thế?”
“Con không muốn ngồi trên giường thì cứ ngồi trên ghế đi.”
Thành Nham ngồi xuống ghế xích đu, dì đóng cửa lại rồi ngồi trước mặt Thành Nham, nhìn anh chằm chằm.
Thành Nham đối diện với bà. Nét mặt của bà không thay đổi nhiều, thế nhưng ánh mắt lại thay đổi trong chốc lát.
Hồi lâu sau, Thành Nham mới nghe được giọng nói bình tĩnh của bà: “Thật tốt.”
“Dì có khỏe không?” Thành Nham liếc nhìn những sợi bạc bên thái dương của bà.
“Con nghe giọng của dì giống không khoẻ sao?”
Thành Nham nở nụ cười: “Không giống.”
“Lần này Thành Kính không đi cùng với con hả?”
“Nó có việc nên không đến được.”
“Con đừng có mà dỗ dì, có phải là nó không muốn đến không?”
“... Vâng.”
“Con bị kẹt ở giữa, đừng cảm thấy khó xử...” Dì ăn ngay nói thật, “Vốn dĩ quan hệ của dì với em trai con không thân thiết như vậy, nó cũng chẳng gặp dì được mấy lần, đã không còn là người thân nữa rồi.”
“Không khó xử.” Thành Nham nói.
“Vậy được.” Dì vỗ vỗ vai Thành Nham, “Nhưng mà Thành Kính vĩnh viễn là người thân của con, dì cũng vậy.”
Thành Nham dạ.
“Tiểu Nham à, Giang tiên sinh của con thực sự là giáo sư đại học à?”
“Phải, sao vậy?”
“Không giống với suy nghĩ của dì lắm.”
“Sao lại không giống?”
“Trông hơi anh tuấn quá, y như minh tinh vậy...” Dì hơi nghi ngờ, “Không phải là con lừa dì đó chứ?”
Thành Nham không nhịn được cười: “Con lừa dì làm gì?”
“Dì không muốn con tìm người nghèo kiết xác đâu.” Dì nói thẳng, “Năm đó mẹ con tìm một gã nghèo rớt mồng tơi nên cuộc sống mới khổ cực, cuối cùng còn rơi vào kết cục như vậy.”
“Trông anh ấy cũng đâu giống nghèo rớt mồng tơi đâu.” Thành Nham vẫn cười.
“Ha, thời này đàn ông có mặt mà không có của nhiều lắm, con coi mấy cô gái nhỏ đó chỉ nhìn mặt thôi, đứa nào mà chẳng đòi chết đòi sống nằng nặc phải sống với đám ăn hại đẹp mã, đều là tuổi nhỏ chưa trải sự đời, không thấy rõ bản chất.”
“Con tuổi không nhỏ.” Thành Nham nói, “Dì coi con là nữ chính ngốc bạch ngọt phim thần tượng đấy à?”
Dì vui vẻ nói: “Ngốc cái rắm, Thành Nham của chúng ta thông minh nhất, nếu như hồi đó không bỏ học thì bây giờ chắc chắn đã là nhân tài nổi danh rồi.”
Bà cụ xởi lởi, nói mấy câu đã đạp phải vài cái lôi, gợi lên không ít chuyện cũ, đều là những ký ức tồi tệ, Thành Nham nhất thời thất thần nhưng không quá để tâm.
Thành Nham thuận theo lời của bà: “Cho nên dì cảm thấy con sẽ tìm người vô dụng không có tiền à?”
Dì trầm ngâm gật gật đầu: “Nói vậy thì Giang tiên sinh thật sự là giáo sư đại học?”
“Đúng vậy...” Thành Nham hơi buồn cười, “'Nghèo kiết xác' có thể có khí chất đó của anh ấy sao?”
Dì đồng tình: “Người có ăn học có khác. Làm thế nào mà trẻ thế đã trở thành giáo sư rồi, đúng là người và người thật sự không thể so sánh mà.”
Bữa cơm đêm giao thừa rất thanh tịnh, chỉ có dì, một nhà ba người của Triệu Tĩnh và Triệu Thanh Ngữ. Dì không có đặc biệt chuẩn bị nhiều đồ ăn, như vừa nãy bà nói với Thành Nham bọn họ, hôm nay sẽ ăn hoành thánh.
Giang Mộ Bình lần đầu ăn hoành thánh lớn, quả thực không khác sủi cảo lắm nhưng mà da là hình vuông. Dì làm rất khéo, vỏ hoành thánh mỏng và nhân lớn, nhân nêm rất vừa ăn.
Sau khi kết hôn, khẩu vị của Giang Mộ Bình bị Thành Nham nuôi đến kén chọn, đồ ăn ngon bình thường giờ đã không lọt nổi vào mắt xanh của hắn, hoành thành dì làm có mấy loại nhân, Giang Mộ Bình thích nhất là nhân thịt tôm nõn.
Ăn tối xong, bà cụ muốn sang nhà họ hàng, hỏi mấy người Thành Nham xem có đi hay không, Thành Nham từ chối, trở về phòng với Giang Mộ Bình.
Triệu Thanh Ngữ cũng không thích đi, vì vậy lên lầu đóng cửa ở trong phòng làm chuyện của mình. Cũng may là nhà ở quê lớn có ba lầu và một phòng ở lầu ba, mấy người Thành Nham ở phòng dành cho khách ở lầu ba nên sẽ không có ra khỏi cửa liền gặp phải Triệu Thanh Ngữ.
Dù sao cũng là một cô gái nhỏ, sẽ hơi bất tiện khi có hai người đàn ông đi đi lại lại trong nhà.
Ở Giang Châu không sưởi ấm, trong nhà không có hệ thống sưởi, Giang Mộ Bình có chút không quen.
Thành Nham ở Bắc Thành đã lâu, đã quen có hệ thống sưởi vào mùa đông nên cũng không quen. Anh bật điều hòa, không bao lâu lại thấy hơi khô, liếm môi liên tục.
Thành Nham ngồi trên giường thở dài, “Em quên mang theo máy tạo độ ẩm rồi.”
Giang Mộ Bình hỏi anh: “Cánh hoa trên giường xử lý thế nào?”
Thành Nham liếc nhìn, nửa thật nửa giả nói: “Gom lại ngâm chân.”
Giang Mộ Bình khẽ cười: “Được.” Dứt lời liền cúi xuống định phủi cánh hoa ra khỏi chăn.
Thành Nham vội ngăn hắn lại, nắm cổ tay hắn cười nói: “Giỡn với anh thôi, gom rồi anh ngâm à?”
Giang Mộ Bình dừng lại, trở tay nắm lấy tay anh, “Vậy em muốn sao nào?”
Thành Nham liếm đôi môi khô khốc, ngón tay cọ thật nhẹ vào lòng bàn tay Giang Mộ Bình, tay khác lấy di động trong túi ra, nói: “Em chụp ảnh cái đã, chụp xong rồi hẵng dọn.”
Thành Nham cầm di động chụp vài bức ảnh ở góc độ phù hợp, định giữ lại một bức ảnh cho dì trước khi mấy cánh hoa này hương tiêu ngọc vẫn.
Giang Mộ Bình tìm một cái chậu rồi phủi cánh hoa vào trong chậu. Thành Nham nhấc chăn lên giũ hai lần, nhìn giường đệm gọn gàng sạch sẽ lúc này trong lòng mới thoải mái.
Cả hai bôn ba cả ngày, giờ phút này không muốn làm gì cả chỉ muốn nằm xuống đến nghỉ ngơi. Lầu ba có phòng tắm, Thành Nham tắm trước rồi đến Giang Mộ Bình.
Lúc Giang Mộ Bình vào phòng, Thành Nham đang cầm máy tính bảng xem video. Anh ngẩng đầu lên thì phát hiện tóc Giang Mộ Bình vẫn còn ướt.
“Sao không sấy tóc?”
“Không tìm được máy sấy.”
“Ở trong ngăn tủ sau gương ấy.” Thành Nham để máy tính bảng xuống, đi vào phòng tắm tìm máy sấy tóc cho hắn.
Giang Mộ Bình sấy tóc trong phòng tắm, Thành Nham mặc đồ ngủ dựa vào khung cửa nhìn hắn. Một hồi lâu sau, tạp âm “vù vù” im bặt, Giang Mộ Bình đặt máy sấy tóc xuống, liếc nhìn Thành Nham phản chiếu trong gương.
Giang Mộ Bình vừa mới tắm xong có hơi mất nước, đôi môi trông rất khô.
Thành Nham đi tới, hắn xoay người lại thì phát hiện Thành Nham đang nhìn chằm chằm mặt mình.
“Nhìn gì thế?” Giang Mộ Bình rũ mắt nhìn anh.
“Môi của anh hơi khô.” Thành Nham vươn tay sờ lên mặt Giang Mộ Bình, “Mặt cũng khô. Giáo sư Giang, có muốn đắp mặt nạ không?”
Giang Mộ Bình cười: “Mặt nạ ở đâu ra?”
“Em đem theo.” Thành Nham nói rồi quay về phòng, một lát sau cầm theo một cái mặt nạ trở lại.
Da của Thành Nham rất mịn, nước da cũng trắng, ngày thường anh rất chú trọng, da đẹp đều là dưỡng ra cả. Giang Mộ Bình không nhịn được mà véo véo mặt anh, thấp giọng nói: “Đỏm dáng ghê.”
Thành Nham cười xé gói mặt nạ ra, hỏi: “Anh đắp không? Không đắp thì em đắp nhé.”
Giang Mộ Bình ừ rồi đưa mặt về phía anh.
Cạnh bồn rửa có một sợi dây chun mỏng màu đen, Thành Nham thuận tay cầm lên, kêu Giang Mộ Bình cúi đầu, “Cột tóc cho anh, nếu không sẽ dính vào mặt nạ.”
Giang Mộ Bình cúi đầu, Thành Nham túm tóc trước trán, dùng dây chun buộc lại cho hắn một chùm nhỏ. Sau đó đắp mặt nạ lên mặt hắn.
Giang Mộ Bình lần đầu đắp mặt nạ, cảm thấy lạnh lạnh cóng cóng. Hắn mở mắt ra nhìn mình trong gương, ánh mắt lướt qua thoáng thấy Thành Nham trong gương cong khoé miệng với mình.
Thành Nham cười không quá rõ ràng, thầm nói trong lòng: Sao lại đáng yêu như vậy?
Mặc dù trong phòng dành cho khách là giường đôi, nhưng vẫn nhỏ hơn một chút so với chiếc giường mà Thành Nham và Giang Mộ Bình thường ngủ, hai người bọn họ đều không nhỏ, vừa nằm xuống liền cảm thấy giường không đủ rộng.
Bật điều hoà nóng, trong phòng thực sự có hơi hanh khô nên lúc tắt đèn Thành Nham tắt máy điều hòa đi.
Mở đèn đầu giường, Thành Nham và Giang Mộ Bình nằm nghiêng đối mặt với nhau.
“Máy điều hòa mở suốt buổi tối thì hai đứa mình sẽ bị ép khô mất, nói không chừng sáng mai sẽ thành xác ướp hết luôn đó.” Thành Nham nói rồi liếm môi một cái, đêm nay anh đã liếm môi rất nhiều lần, môi rất khô.
Thành Nham tự thừa nhận đã nói một câu rất hài, anh cho rằng có thể chọc cười Giang Mộ Bình, thế nhưng vẻ mặt Giang Mộ Bình không thay đổi, chỉ nhìn anh.
“A Nham, môi của em khô quá.”
“Ừ, khô lắm.”
Thành Nham cảm thấy Giang Mộ Bình có thể sẽ hôn mình.
Tim anh đập nhanh hơn, vô thức liếm khóe môi.
“Anh tắt đèn đây.” Giang Mộ Bình nói.
“Ừm.”
Giang Mộ Bình vươn tay tắt đèn đầu giường, trong bóng tối hắn không hề báo trước mà hôn đến, dùng đôi môi ướt át của mình ngậm lấy đôi môi khô khốc của Thành Nham.
Hắn gần đây luôn như vậy, không hỏi ý kiến Thành Nham nữa mà sẽ trực tiếp hôn đến.
Thành Nham chẳng những không ghét mà còn rất mê.
Đây là một nụ hôn ẩm ướt thần thánh, môi của Giang Mộ Bình rất mềm mại.
Giang Mộ Bình rời môi Thành Nham, khàn giọng hỏi: “Còn khô không?”
“Vẫn còn hơi khô.”
Thế là Giang Mộ Bình lại hôn anh.
Giường trong phòng dành cho khách không đủ lớn thành ra Thành Nham và Giang Mộ Bình không thể duy trì một khoảng cách nhất định trước khi ngủ như mọi khi. Bọn họ không thể không kề sát nhau, tay chạm tay, cọ ra hơi nóng.
Đêm đông ở Giang Châu có hơi gian nan, không có hệ thống sưởi, khí hậu ẩm lạnh, trong phòng còn khó chịu hơn ở bên ngoài.
Thành Nham có hơi không chịu được, đắp chăn mà vẫn thấy lạnh.
“Giáo sư, anh ngủ rồi à?” Giọng của Thành Nham rất khẽ.
“Vẫn chưa.”
“Anh lạnh không?”
Giang Mộ Bình ừ rồi vươn tay ôm Thành Nham vào lòng, tay hắn đặt trên gáy Thành Nham, áp đôi môi lên những sợi tóc trên trán anh.
Bọn họ chưa từng ngủ trong tư thế thân mật như vậy, Thành Nham được hơi thở của Giang Mộ Bình bao phủ và quấn lấy vòng eo rắn chắc của hắn.