Đính hôn cùng bạn học
Chương 50
Biên tập: Lẩu
Giang Mộ Bình như có linh cảm rằng Triệu Thanh Ngữ sẽ có phản ứng rất mạnh, may mà hắn đã làm động tác suỵt, nếu không có lẽ Triệu Thanh Ngữ đã la thành tiếng ngay tại chỗ mất.
Cô nghểnh cổ muốn nói nhưng không thành câu, sau khi lấy lại tinh thần thì lập tức xoay người bỏ chạy.
Giang Mộ Bình giữ gáy Thành Nham, nói: “Bị nhìn thấy lần hai.”
Thành Nham ở trước mặt người khác vẫn rất nghiêm túc chứ không cởi mở như trước mặt Giang Mộ Bình, Triệu Thanh Ngữ là tiểu bối, lại là một cô gái nhỏ, bị cô bắt gặp Thành Nham cảm thấy xấu hổ vô cùng, như đà điểu mà vùi đầu vào cổ Giang Mộ Bình.
“Mất mặt quá đi.” Thành Nham đời chẳng còn gì luyến tiếc nữa mà nói.
“Bây giờ còn thiếu mỗi anh Triệu thôi...” Giang Mộ Bình chọc anh, “Lần tới cố gắng nỗ lực, tranh thủ để anh ấy chạm mặt nữa là tập hợp cả nhà rồi.”
Thành Nham cười vỗ lưng hắn, “Hồi nữa em phải đối mặt với em họ vị thành niên của mình thế nào đây?”
Giọng nói của sang sảng của dì vang vọng trong hành lang: “Ấy không phải kêu con gọi mấy đứa anh họ ăn cơm sao, sao mới đó đã xuống rồi? Tụi nó đâu? Mặt con sao đỏ vậy?”
Thành Nham ngẩng đầu lên, vẻ mặt phức tạp nhìn Giang Mộ Bình, “Em làm hư vị thành niên rồi à?”
“Chúng ta là bạn đời hợp pháp.” Giang Mộ Bình nhấn mạnh, “Hôn môi là hành vi bình thường, và nó phản ánh ân ái vợ chồng ở một khía cạch tích cực, tình huống như này nên được lấy làm khuôn mẫu, có thể tính là làm hư vị thành niên à?”
Thành Nham bị doạ ngây người, ngơ mất một lúc, sau đó nở nụ cười: “Giáo sư Giang nói có lý.”
Giang Mộ Bình vểnh khóe miệng nhẹ đến mức khó thấy, nói: “Xuống lầu ăn cơm nào.”
Triệu Tĩnh đang bày bát đũa ở sảnh chính, Triệu Thanh Ngữ và con gái Triệu Tĩnh đã ngồi vào bàn trước. Triệu Thanh Ngữ nào dám ngẩng đầu lên, cúi đầu nhìn chòng chọc cái chén trên bàn, mặt cô đã hết đỏ nhưng tai vẫn còn ửng hồng.
Con gái Triệu Tĩnh quay đầu nhìn chằm chằm vào lỗ tai cô, nghi hoặc nói: “Cô út, lỗ tai cô đỏ quá nha, sao thế ạ?”
Triệu Thanh Ngữ cười gượng: “Có hơi nóng.”
Cô nhóc sờ tay cô, “Thiệt hay giả thế, con lạnh muốn chết mà cô còn nóng được. Cô sờ tay con nè, lạnh lắm luôn.”
Lòng bàn tay Triệu Thanh Ngữ thực sự rất nóng, vừa nãy cô sợ đến toát mồ hôi, cô vừa cười vừa ấp tay cho cô bé, lúc ngẩng đầu lên thấy Thành Nham và Giang Mộ Bình thì nụ cười lại cứng đờ.
Nhìn thấy cô phản ứng lớn như vậy, Thành Nham còn xấu hổ hơn cả cô, chừng này tuổi rồi thực sự không thể hiểu được suy nghĩ của mấy cô gái nhỏ. Hơn nữa anh cũng không hay giao tiếp với tiểu bối nên cũng không biết nên làm thế nào để hóa giải sự lúng túng.
Giang Mộ Bình ngồi xuống bên cạnh Triệu Thanh Ngữ, Thành Nham ngồi bên cạnh hắn.
Vốn dĩ Triệu Thanh Ngữ còn đang định tự mình tiêu hóa hình ảnh mới vừa thấy trong sự im lặng, không ngờ người trong cuộc vậy mà lại ngồi cạnh cô.
Triệu Thanh Ngữ căng thẳng cầm ly nước uống một hớp, nghe thấy Giang Mộ Bình thấp giọng nói: “Thả lỏng đi.”
Triệu Thanh Ngữ cầm ly nước một hồi, hơi chếch mắt liếc nhìn hắn. Ánh mắt của cô chạm nhẹ với Giang Mộ Bình, giọng của hắn đè rất thấp: “Anh là chồng hợp pháp của anh trai em, những gì vừa rồi em nhìn thấy... rất bình thường, không cần quá căng thẳng.”
Giang Mộ Bình nói thế khiến Triệu Thanh Ngữ hơi thả lỏng, cô cầm ly nước, ngượng ngùng cười cười.
Dì bưng đồ ăn nóng hổi lên, hỏi Thành Nham: “Hồi chiều đi đâu vậy?”
“Đi gặp thầy cũ của con.”
“Dạy con xăm à?”
“Dạ.”
Dì ngẩng đầu nhớ lại, “À, dì nhớ rồi, hình như là người nước ngoài?”
“Lai, cha anh ấy là người nước ngoài, mẹ anh ấy không phải.”
“Ài, đúng rồi, dì cứ nhớ cậu ta giống người nước ngoài, còn rất đẹp trai nữa.”
Thành Nham thuận miệng đáp vâng, lại nghe dì đột nhiên hỏi: “Vậy người đó chắc cũng không còn trẻ ha, giờ đang làm gì? Vẫn xăm cho người ta à? Kết hôn chưa?”
Ngày thường lúc rảnh rỗi dì thích làm mai cho thanh niên nam nữ đến tuổi trong thôn, hiện tại có hơi mắc bệnh nghề nghiệp, gặp người nào trông đứng đắn đàng hoàng thì sẽ vô thức hỏi thăm người ta có độc thân hay không ngay.
Thành Nham cười, lấy điện thoại ra, nói đùa: “Để con hỏi giúp dì.”
Dì tưởng thật, nghiêm túc chỉ vào điện thoại của anh: “À đúng rồi, con mau giúp dì đi, coi có ảnh không? Có thì cho dì xem.”
“Đùa với dì thôi.” Thành Nham để điện thoại xuống, “Lớn hơn con, hơn bốn mươi rồi, chắc chưa kết hôn, độc thân hay không thì con không biết, nhưng anh ấy không tốt đâu, người bình thường không quản nổi, dì đừng ôm cái ca khó này(*).”
(*) Raw là 瓷器活 (đồ sứ), chắc là “đồ sứ” trong câu 没有金刚钻, 莫揽瓷器活 (không có mũi khoan kim cương thì đừng hòng làm nghề sứ), nghĩa mình tìm được là “liệu sức mà làm” nên mình đổi chỗ này thành “ca khó” cho dễ hiểu nha.
“Ca khó nào mà dì chưa từng ôm? Con cho dì xem hình của cậu ta trước đã nào —— “
Triệu Tĩnh bưng đĩa đồ ăn đi tới, “Ôi quý bà ơi, cuối năm rồi mà mẹ còn lo làm mai cho người ta, tạm gác chuyện này lại, mẹ vào bếp giúp con dâu của mẹ trước được không?”
Bà cụ trừng mắt: “Con không biết tự mình phụ à!”
Triệu Tĩnh đưa đĩa đồ ăn trên tay ra, “Chẳng phải con đang giúp đây sao?”
Bà cụ càu nhàu đi vào bếp, lúc đi còn không quên dặn Thành Nham: “Tìm hình cho dì nhé, lát nữa dì đến xem.”
Buổi chiều Thành Nham đã thêm WeChat Hạ Tuyên, hai người đến giờ vẫn chưa nói câu nào, Thành Nham cho rằng người như Hạ Tuyên nhất định sẽ không đăng hình của mình trong vòng bạn bè, nên anh không ôm chút hy vọng nào mà vào vòng bạn bè của gã, kết quả lại phát hiện trong đó có hình của gã thật.
Vòng bạn bè của Hạ Tuyên rất ít hoạt động, bài đăng mới nhất chính là hình của gã, cho nên Thành Nham vừa vào đã thấy ngay.
Anh đẩy đẩy cánh tay Giang Mộ Bình, chia sẻ chuyện lạ này với hắn với vẻ kinh ngạc: “Vòng bạn bè của anh ấy có ảnh thật nè anh.”
Vẻ mặt Giang Mộ Bình nhàn nhạt, cụp mắt nhìn lướt qua.
Thành Nham mở tấm hình kia ra xem, là ảnh chụp Hạ Tuyên, sau lưng gã là biển khơi, ánh tà dương lặn ở đằng tây, mặt biển được nhuộm cam bởi bóng chiều tà. Đây chắc là ảnh chụp vội, trong hình Hạ Tuyên bước chân trần đi trên bờ cát, giày xách trên tay, quay đầu nhìn vào ống kính.
Bố cục ảnh rất chuyên nghiệp, cũng rất có cảm xúc. Có điều dòng chữ phía trên ảnh khiến Thành Nham hoài nghi rằng bài này không phải do Hạ Tuyên đăng, năng động quá mức, không giống phong cách của gã.
Thành Nham vuốt xuống, đúng như dự đoán, trong số những hoạt động lẻ tẻ của Hạ Tuyên, chỉ có mỗi tấm này là khác hẳn.
Thành Nham xem rất tập trung, ngoài tấm hình kia ra còn kéo xuống những hoạt động khác, Giang Mộ Bình nhìn chằm chằm màn hình điện thoại một lúc, bỗng nhiên thờ ơ hỏi: “A Nham, em biết mình thích đàn ông từ khi nào?”
Giọng hắn không lớn, chỉ lưu chuyển giữa hai người, Triệu Thanh Ngữ bên cạnh đang chơi game điện thoại với con gái của Triệu Tĩnh, không nghe thấy cuộc đối thoại của bọn họ.
Thành Nham ngơ ra: “Sao tự nhiên lại hỏi cái này?”
“Tò mò.”
Thành Nham có hơi mờ mịt: “Không nhớ rõ, chắc là hồi em mới mở studio?”
Sở dĩ Giang Mộ Bình đột nhiên hỏi cái này là vì hắn có một suy đoán kì quặc —— Liệu đối tượng khai sáng tính hướng của Thành Nham có phải là Hạ Tuyên hay không?
Song hiện tại đã có thể bước đầu loại bỏ suy đoán này.
“Hỏi chuyện này làm gì thế?” Thành Nham bất giác dựa vào người Giang Mộ Bình, giọng khàn khàn, đôi mắt đẹp mê người chớp chớp, “Anh thì sao? Biết từ lúc nào?”
“Cấp ba.”
Thành Nham khựng lại, từ từ ngồi thẳng người, “... Sớm vậy à?”
Anh nhìn Giang Mộ Bình, dáng vẻ của hắn thời cấp ba hiện lên trong đầu, giây phút này đây, những mảnh vỡ thời gian chợt ùa về, dường như bản thân anh cũng đã quay về thời điểm ấy. Anh trở thành một Thành Nham khác, Thành Nham này biết Giang Mộ Bình thích con trai, cậu âm thầm chú ý tới những chi tiết nhỏ nhặt có liên quan đến Giang Mộ Bình, lần này mỗi chi tiết dường như đều có thêm một cảm giác khác biệt.
“Em tưởng rằng trong mắt lớp trưởng chỉ có mỗi học tập chứ.” Thành Nham nhìn hắn.
Giang Mộ Bình bật cười: “Anh đâu có yêu sớm.”
“Lúc ấy em cũng không hề nghĩ đến những thứ này.” Thành Nham nói.
Đừng nói đến việc ý thức được mình thích đàn ông, đến ngay cả sự mập mờ giữa nam nữ mà anh còn mù tịt nữa là.
Giang Mộ Bình bất chợt giơ tay, cong hai ngón tay lại vuốt ve hầu kết nhô ra của Thành Nham, thấp giọng nói: “Em dậy thì muộn, đương nhiên không nghĩ đến những thứ này.”
Cổ Thành Nham tê rần, đầu ngón tay nhũn hết cả ra.
“Kỳ vỡ giọng của em muộn như thế...” Giang Mộ Bình kề sát tai anh, “Việc giác ngộ tình cảm muộn là rất bình thường.”
Thành Nham hơi nghiêng đầu, chóp mũi hai người gần như sắp chạm vào nhau.
“Nếu vào lúc ấy lớp trưởng dạy em thì có phải em sẽ giác ngộ tình cảm sớm hơn không?” Thành Nham nhìn vào mắt hắn hỏi.
“Nếu lớp trưởng dạy em cái này...” Giang Mộ Bình trầm giọng nói, “Đó mới thật sự là làm hư vị thành niên.”
“Lên trước một đợt đồ ăn.” Giọng của Triệu Tĩnh từ trong bếp truyền đến sảnh chính, “Ăn thôi nào, ăn thôi.”
“Cha, con muốn uống coca.”
“Mùa đông mà uống coca cái gì.”
“Ba mua mà! Mua rồi sao không uống được!”
Dì vừa lau tay vừa đi tới, “Con cho nó uống đi, không phải là cố ý mua cho nó sao, giao thừa đến nơi rồi còn lo gì nữa, thích uống thì cứ uống đi.”
“Tiểu Nham, kêu con tìm hình, tìm chưa đấy?”
“Tìm được rồi.”
Dì đi đến ngồi sát bên anh, “Cho dì xem nào.”
Thành Nham mở hình trong vòng bạn bè của Hạ Tuyên ra, dì vừa nhìn thấy đã bị hoa tay của gã doạ hết hồn: “Con gái mà nhìn cái hình xăm trên tay này còn chẳng chạy mất dép sao?!”
“Anh ấy không thích con gái.”
Dì nhìn Thành Nham: “Thích con trai à?”
“Vâng.”
“Bốn mươi rồi đó hả?” Dì cầm lấy điện thoại của Thành Nham, giơ ra hơi xa chút, nheo mắt đánh giá, “Nhìn không giống, để lát nữa dì hỏi xem có cậu trai nào muốn tìm đối tượng hay không. Đẹp trai quá, mũi cao ơi là cao, người trông cũng cao.”
“Thu nhập thế nào? Có nhà có xe không?”
Thành Nham không chắc lắm: “Con không biết, nhiều năm rồi không gặp. Nhưng mà chắc thu nhập không thấp, tay nghề của anh ấy tốt lắm.”
Nhắc tới Hạ Tuyên, anh mới nhớ tới gọi điện thoại cho gã.
“Dì, con ra ngoài gọi điện thoại.”
Dì đưa điện thoại cho anh, “Gọi cho ai vậy?”
Thành Nham chỉ vào màn hình điện thoại, “Cho thầy của con.”
Thành Nham đi rồi, dì đứng dậy đưa đĩa rau cho Giang Mộ Bình, nói: “Tiểu Nham với thầy của nó quan hệ rất tốt, đã nhiều năm rồi mà vẫn còn liên lạc, nó và Triệu Tĩnh còn chẳng thân đến vậy.”
Triệu Tĩnh chậc tiếng: “Quý bà ơi, mẹ đừng có châm dầu vào lửa nữa, người ta chỉ là thầy dạy nghề thôi, mẹ xem bây giờ Thành Nham sống tốt như vậy, chẳng phải đều là do ban đầu học nghề từ thầy của em ấy sao?”
“Vậy thì cũng do bản thân Tiểu Nham có tiền đồ!”
Triệu Tĩnh gật đầu liên tục: “Mẹ nói đúng.”
Thành Nham đi vào sân, gọi WeChat cho Hạ Tuyên, bên kia nghe máy rất nhanh.
“Chúc mừng năm mới nhé.” Thành Nham nói.
“Chúc mừng năm mới.”
“Đang ăn cơm tất niên à?”
“Đang ăn đây.”
Thành Nham hơi bất ngờ: “Chẳng phải không đón giao thừa sao?”
“Nghĩ lại rồi. Cậu lo anh cô đơn một mình đón năm mới nên cố tình gọi đến an ủi đó hả?”
Thành Nham nói thẳng: “Phải đó.”
“Thành Nham...” Hạ Tuyên rót chút rượu trắng vào ly, “Cậu đúng là càng già càng hiểu chuyện.”
Hạ Tuyên là thế đấy, lời nói không hề có tính sát thương, chỉ là sẽ làm cho người ta khó chịu.
Thành Nham cười cười: “Càng già càng không hiểu chuyện thì đâu có được đúng không? Nói anh nghe chuyện này, dì em muốn làm mai cho anh đó.”
“Cảm ơn ý tốt của bà, hiện tại không cần đâu.”
“Xem ra là hẹn hò rồi thật.” Thành Nham cười, “Bạn học Hướng? Tấm hình trong vòng bạn bè cũng là cậu ấy chụp à?”
“Việc riêng tư.”
“Chậc.”
Dì nhìn ra ngoài mấy lần, “Sao còn chưa gọi xong nữa, có nhiều chuyện để nói vậy hả?”
Triệu Tĩnh gắp đồ ăn cho con gái, nói: “Đều là thợ xăm, lại là thầy trò, đương nhiên nhiều chuyện để nói rồi.”
Đang khi nói chuyện thì Thành Nham từ ngoài nhà đi vào.
Dì “ài” tiếng: “Gọi xong rồi, mau ngồi xuống ăn đi, đồ ăn nguội hết rồi!”
Gần bảy giờ rưỡi, Triệu Tĩnh mở TV trong phòng khách, Đêm hội mùa Xuân đang chuẩn bị bắt đầu. Lúc này bọn họ đã ăn gần xong, bên ngoài tiếng pháo hoa vang vọng xen lẫn tiếng nói cười rộn ràng trên bàn ăn, đậm đà hương vị ngày Tết.
Giang Mộ Bình phát bao lì xì đã chuẩn bị sẵn cho Triệu Thanh Ngữ và con gái của Triệu Tĩnh, cô nhóc hết sức vui vẻ nhận lấy, nhưng Triệu Thanh Ngữ lại nhanh chóng xua tay từ chối.
“Theo vai vế, em với anh Thành ngang hàng, anh kết hôn với anh ấy rồi nên em với anh cũng thế, không thể nhận tiền lì xì được.”
“Ngang hàng cũng có thể nhận tiền lì xì mà.” Thành Nham nói.
Triệu Thanh Ngữ vẫn lắc đầu không chịu nhận.
Giang Mộ Bình cầm tiền lì xì, nhìn cô rồi nói: “Nhận đi, nếu em cảm thấy nhận tiền lì xì của người ngang hàng không thích hợp thì coi như anh đưa cho em phí cấm khẩu.”
Triệu Thanh Ngữ sửng sốt, nhanh chóng hiểu ra ý của Giang Mộ Bình, lỗ tai cô đỏ lên lại không nhịn được cười: “Chẳng phải anh đã nói là chuyện rất bình thường sao, sao còn muốn bịt miệng em?”
“Nói cho cùng thì anh họ của em da mặt khá mỏng.”
Thành Nham mỉm cười, không nói gì.
Ăn tất niên xong, dì vốn định sang nhà người khác chơi mạt chược, nhưng vì trong nhà có khách, với bà cũng muốn ở chơi với Thành Nham nhiều hơn, thành ra cũng thành thật ở nhà xem Đêm hội mùa Xuân.
Được nửa đường thì có người đến thẳng nhà gọi bà chơi mạt chược, bà liếc nhìn Thành Nham, ý chí lung lay rồi cuối cùng vẫn đi theo người ta.
Gần nửa đêm, Giang Mộ Bình nhận được cuộc gọi quốc tế của Thiệu Viễn Đông từ New Zealand gọi video đến.
“Sao rồi, quê vợ thú vị không?”
Giang Mộ Bình không đeo tay nghe, giọng của Thiệu Viễn Đông trực tiếp phát ra, vợ của Triệu Tĩnh và Triệu Thanh Ngữ nghe tiếng thì cùng lúc quay đầu lại, Thành Nham liếc nhìn màn hình điện thoại của hắn.
Giang Mộ Bình nhìn màn hình, “Tôi bật loa ngoài, ông nói chuyện chú ý một chút.”
Ở New Zealand đã quá nửa đêm, Giang Mộ Bình có chút khó hiểu: “Ở New Zealand chẳng phải sớm hơn mấy tiếng sao, sao giờ ông mới gọi?”
“Người Trung quốc đương nhiên phải đón năm mới theo giờ Trung Quốc.” Thiệu Viễn Đông đưa điện thoại về trước, quay những người khác phía sau gã, “Các vị, chúc mừng năm mới professor. Jan của chúng ta đi nào.”
Tiếng mồm năm miệng mười từ điện thoại vang ra, xen lẫn nhiều thứ tiếng, Giang Mộ Bình cảm thấy có chút ồn ào bèn đứng lên, nói với Thành Nham: “Anh ra ngoài.”
Thành Nham ừ, nghe thấy Thiệu Viễn Đông nói: “Quay vợ ông đi, bọn họ đều muốn xem nè.”
Giang Mộ Bình đi xa rồi mà Thành Nham vẫn loáng thoáng nghe hắn nói: “Tại sao phải cho mấy người xem?”
Thiệu Viễn Đông cũng cảm thấy xung quanh có chút ồn ào, bèn tìm một góc yên tĩnh hơn, muốn nói chuyện đàng hoàng với Giang Mộ Bình.
“Jan, trông ông không hào hứng lắm, giao thừa mà còn giả vờ u sầu.”
“Gần đây gặp một chút vấn đề.” Giang Mộ Bình đi vào sân, ngồi xuống ghế treo dưới gốc nho.
“Vấn đề gì? Vấn đề tình cảm? Hai người lâm vào khủng hoảng hôn nhân ư?”
“Là tôi lâm vào khủng hoảng.”
“Khủng hoảng gì cơ...” Thiệu Viễn Đông không hiểu, “Nói xem nào.”
“Sau khi kết hôn hình như trở nên rất đố kị, với lại không có cách nào để kiềm chế được cảm xúc này.”
Thiệu Viễn Đông sửng sốt, sau đó cười đau cả bụng: “Ông cũng có ngày hôm nay!”
Sau đó, Giang Mộ Bình nghe Thiệu Viễn Đông cười đã đời nửa phút, gã thở hổn hển nói: “Đây chính là thế giới của lão xử nam sao, được mở mang kiến thức rồi.”
Giang Mộ Bình vốn định tìm người cho lời khuyên, dù sao hắn cũng không thích cảm giác hễ chút là đố kị, ai ngờ đâu Thiệu Viễn Đông chẳng nhờ vả được gì.
“Ghen thì nói là ghen, còn đố con mịa nó kị, không hổ là giáo sư, có thể nói về ghen tuông một cách đường hoàng như vậy.”
Lúc Thành Nham từ trong nhà đi ra, Thiệu Viễn Đông vẫn chưa cười xong, pháo hoa nơi chân trời càng ngày càng rực rỡ, sắp 0 giờ rồi.
Thiệu Viễn Đông qua camera nhìn thấy Thành Nham từ sau đi đến, hất cằm với Giang Mộ Bình: “Người vợ khiến cậu đố kị đến rồi kìa.”
Giang Mộ Bình quay lại, sau đó liếc nhìn màn hình, nói: “Cúp đây.”
“Ế đừng mà, chưa 0 giờ mà, tôi còn chưa chúc tết, năm mới vui vẻ, professor. Jan, năm mới tiếp tục nếm trải vị đắng tình yêu nha ha ha ha ha ha ha —— “
Giang Mộ Bình cúp video cái rụp.
Hình như Thiệu Viễn Đông uống nhiều rồi, lúc thường không tưng tửng như thế, đến cả Thành Nham cũng hơi sợ hãi: “Thiệu Viễn Đông uống phải rượu giả à? Sao cười ghê thế?”
Giang Mộ Bình ừ: “Hỏng não rồi.”
Thành Nham bật cười, Giang Mộ Bình hơi nhích sang một bên chừa chỗ cho anh, Thành Nham liền ngồi xuống bên cạnh hắn.
Bầu trời đêm rất sáng, pháo hoa rực rỡ lấp lánh, Thành Nham ngồi xuống chưa đầy nửa phút đã đến 0 giờ, người dân trong thôn bắt đầu bắn pháo, tiếng pháo hoa đồng loạt vang lên nơi chân trời.
Dẫu cho có chút ầm ĩ nhưng không khí lại rất vui.
“Năm mới vui vẻ, giáo sư.”
Giang Mộ Bình lấy ra một bao lì xì từ trong túi áo khoác, đưa cho Thành Nham, “Năm mới vui vẻ.”
Một xấp dày cộm, Thành Nham nhìn thoáng qua liền biết bên trong phải cỡ mười ngàn tệ, anh nhìn Giang Mộ Bình cười: “Em cũng có tiền lì xì à?”
“Ừ.”
Thành Nham cầm lấy, nặng trình trịch, anh mở ra rồi gẩy gẩy tiền bên trong, cố ý nói: “Cái này chắc cỡ mười ngàn đấy, tụi Thanh Ngữ chỉ có một ngàn, giáo sư, anh như thế có tính là thiên vị không?”
“Tính.” Đầu ngón tay Giang Mộ Bình chạm vào đầu ngón tay anh, “Chẳng phải em mê tiền sao, chút tiền này vài ngày là em xài hết ngay. Phải không hả, mê tiền?”
“Em sẽ cố gắng kéo dài thêm chút.” Thành Nham cùng hắn nắm ngón trỏ.
Anh đến gần hôn chụt lên mặt Giang Mộ Bình, cười tít cả mắt: “Cảm ơn cục cưng.”
===
Lẩu: Dè de cuối cùng cũng kịp xong chương này trước năm mới. Và, chúc mọi người một năm mới vui vẻ, vạn sự như ý nhé. Hi vọng sẽ được đồng hành cùng mấy bồ ở nhiều hành trình khác nữa trong tương lai (っ˘з(˘⌣˘) ♡. Bật mí mụt tí... truyện tiếp theo sẽ là H văn đó nha hê hê (¬‿¬)