Đính Hôn Cùng Bạn Học

Chương 53: Chương 53




Đính hôn cùng bạn học

Chương 53

Biên tập: Lẩu

Tuy ánh đèn trong quán rượu mờ tối, nhưng Thành Nham ở ngay trước mắt Giang Mộ Bình, khoảng cách gần như thế Giang Mộ Bình không đến nỗi không thấy rõ mặt anh.

Thành Nham có một đôi mắt đa tình, cho dù đeo kính thì ánh mắt anh khi người khác vẫn không mất đi vẻ phong tình. Kính mắt giống như đồ trang sức trên mặt Thành Nham, đeo kính vào khiến anh có một cảm giác tinh anh ngả ngớn, còn mơ hồ toát ra mấy phần phóng đãng.

Thành Nham nói Giang Mộ Bình đeo kính gieo vạ, thế nhưng Giang Mộ Bình cảm thấy anh mới là kẻ gieo vạ.

Chẳng được mấy giây Thành Nham đã gỡ kính ra, chớp mạnh mắt, “Hơi chóng mặt...”

“Giáo sư, mắt anh bao nhiêu độ?” Thành Nham hỏi Giang Mộ Bình.

“Mắt trái 5.25, mắt phải 5.” Giang Mộ Bình đưa ra một con số chính xác.

Thành Nham cười: “Chả trách, em đeo vào không thấy gì hết. Nhưng mà anh không đeo kính thật sự không nhìn ra 5 độ luôn.”

Anh đeo lại kinh cho Giang Mộ Bình lẩm bẩm nói: “Tiếc thật, không đem theo cặp kính có dây.”

Anh quay đầu báo tên rượu cho người pha chế.

Một loại rượu rất đắt tiền, người pha chế liếc nhìn Hạ Tuyên, cười nói: “Rượu hôm nay ghi vào sổ của thầy Hạ đúng không?”

Hạ Tuyên gật đầu.

Độ rượu của Giang Mộ Bình rất thấp, hắn uống rất chậm, động tác nhã nhặn, tư thế ngay thẳng, trông đoan chính quá mức, không hòa hợp với bầu không khí lười nhác và ám muội của quán bar. Có lẽ do khí chất của hắn hoàn toàn không hợp với không khí nơi này nên mới thu hút sự chú ý của rất nhiều người.

Giáo sư Giang bị quá nhiều người nhung nhớ khiến Thành Nham không vui vẻ gì cho cam, đã có ý muốn rời đi. Vốn dĩ anh không hay đến quán bar, anh thích uống rượu trong không gian yên tĩnh, cho nên so với quán bar thì anh thường đến hầm rượu hơn.

Ly rượu của Giang Mộ Bình đã thấy đáy, hắn liếc nhìn ly của Thành Nham, nói: “Anh muốn nếm thử của em.”

“Của em là rượu mạnh, khác với anh, anh đừng uống say đó.”

“Chỉ thử một xíu thôi.”

Thành Nham: “Sao anh giống con nít thế không biết?”

Anh đẩy ly rượu đến trước mặt Giang Mộ Bình, Giang Mộ Bình cầm lên nhấp một ngụm, rồi lại đặt xuống, hơi cau mày: “Hơi cay.” Nói rồi lại cầm lên uống một ngụm nữa.

Thành Nham cười chặn miệng ly lại: “Rượu này bốc chậm lắm, anh uống thêm mấy ngụm nữa sẽ say đấy.”

Thành Nham cầm ly rượu lên, đặt môi lên vị trí Giang Mộ Bình đã uống, cũng uống một ngụm.

Hạ Tuyên không muốn coi bọn họ sến súa, quay đầu xem tiết mục trên sân khấu.

Người pha chế bỗng nhiên bưng một ly rượu đến cho Giang Mộ Bình, màu sắc thanh đạm, chuyển màu theo từng tầng.

Giang Mộ Bình nghi hoặc liếc nhìn cậu ta, ánh mắt người pha chế liếc sang bên cạnh cười: “Mấy anh bên cạnh mời anh.”

Thành Nham nhìn lướt sang bên cạnh, thời buổi này chẳng còn mấy ai cạy góc tường ngay ngước mặt người nhà người ta, mà người này còn cười đến là rạng rỡ vô tội, như thể gã ta chỉ đơn giản là muốn mời Giang Mộ Bình uống ly rượu chứ không hề có ý gì khác.

Người pha chế này cũng không có mặt nhìn, hoặc không là thiếu thông minh.

Có điều rượu này quả thực rất đắt đỏ, là rượu ngon.

Thành Nham cầm ly rượu lên hỏi Giang Mộ Bình: “Giáo sư, có thể để em được thơm lây, cho em nếm thử rượu này được không anh?”

Giang Mộ Bình không nói gì, như cười như không nhìn anh.

Thành Nham cũng chỉ vờ hỏi một câu, anh nâng ly về phía người đàn ông khu ghế dài bên cạnh, dùng khẩu hình miệng nói “Cảm ơn”, sau đó cầm ly uống một ngụm.

Người kia giật giật khóe miệng một cách máy móc, duy trì phong độ ngoài mặt.

Giang Mộ Bình chẳng buồn để ý người bên cạnh, tất cả lực chú ý đều đặt trên hầu kết đang trượt của Thành Nham, Thành Nham uống rượu xong lại khóe mặt lại liếc sang bên kia, phát hiện người nọ còn đang cười giả tạo, bèn nhỏ giọng mắng “Ngu ngục“.

Anh ít khi nói tục, theo bản năng ngẩng đầu nhìn Giang Mộ Bình.

“Sao lại nhìn anh như vậy?” Giang Mộ Bình hỏi.

“Sợ giáo sư Giang không tiếp thu lời thô tục.”

“Trong mắt em, anh cứ bắt bẻ như vậy cơ đấy.”

Thành Nham bật cười: “Không có... Đấy chẳng phải là phản xạ có điều kiện sao, ai bảo anh là thầy giáo làm chi.”

Chuông điện thoại của Hạ Tuyên vang lên, gã nghe máy: “Gì đấy?”

“Studio không có ai, anh đang ở quán bar.”

Hạ Tuyên báo tên quán bar rồi cúp điện thoại.

“Lát nữa sẽ có người qua.” Gã nói.

“Học trò của anh à?” Thành Nham hỏi.

Hạ Tuyên ừ.

Triệu Thanh Lượng đến trong chốc lát, vừa đặt chìa khóa xe thể thao lên quầy bar liền quen cửa quen nẻo chọn rượu để người pha chế pha.

“Sao anh đi uống rượu mà không gọi em?” Triệu Thanh Lượng oán giận Hạ Tuyên, cậu ta nhìn Thành Nham và Giang Mộ Bình, nhướng mày, “Hai anh cũng ở đây à?”

Triệu Thanh Lượng liếc nhìn lên sân khấu, xoi mói: “Trình độ này mà cũng đi hát cho được.”Cậu ta đụng cánh tay Hạ Tuyên, xúi gã lên sân khấu: “Thầy, anh lên hát đi, em đệm nhạc cho anh.”

Triệu Thanh Lượng tưởng Hạ Tuyên sẽ từ chối, không ngờ gã cầm ly rượu im lặng vài giây, ấy vậy mà lại đồng ý.

“Mặt trời mọc đằng Bắc rồi.” Triệu Thanh Lượng rời quầy bar, đi lên sân khấu, nói gì đó với ca sĩ đang nghỉ giải lao, người kia liếc nhìn về phía Hạ Tuyên gật gật đầu, rồi xuống sân khấu.

Triệu Thanh Lượng quay người ngoắc ngón tay với Hạ Tuyên, mình thì cầm cây ghi ta mộc trên sân khấu ngồi xuống ghế. Hạ Tuyên bước đến giữa sân khấu, Triệu Thanh Lượng ôm đàn ghi ta chỉnh âm thanh.

Giọng Hạ Tuyên rất trầm thấp, lại thêm chút khàn sau khi uống rượu, là chất giọng của một người đàn ông rất thành thục, gã hát một bài dân ca tiết tấu rất chậm, ngồi trên ghế cao, nét mặt trầm tĩnh, giọng hát đều đều và trấm ấm.

Thành Nham đắm chìm trong tiếng hát của Hạ Tuyên, tâm trạng trở nên rất đỗi bình lặng.

Giang Mộ Bình không uống được rượu, vừa nãy uống chút rượu của Thành Nham, giờ rượu đã ngấm nên có hơi váng đầu, Hạ Tuyên trên sân khấu trở nên mơ hồ trong tầm mắt hắn.

Giang Mộ Bình đặt ly rượu xuống, hỏi xin người pha chế một ly nước đá. Hắn nới lỏng cúc áo sơmi đầu tiên, cảm nhận được hơi nóng dần lan ra khắp cổ họng. Hắn cảm thấy ngà ngà say, ánh mắt của Thành Nham tập trung vào sân khấu, không chú ý tới hắn.

Triệu Thanh Lượng gảy xong một khúc liền đặt đàn ghi ta xuống, quay lại quầy bar tiếp tục uống rượu. Một nghệ sĩbiểu diễn khác bước lên ngồi vào chỗ đàn ghi ta, Hạ Tuyên chuẩn bị bước xuống thì mọi người dưới sân khấu vỗ tay rần rần, muốn gã hát thêm bài nữa, Hạ Tuyên không thể ngăn được thịnh tình của nhiều người như vậy, nên đành phải ngồi lại và bắt đầu bài hát thứ hai.

“Thầy của tôi hát hay nhể?” Triệu Thanh Lượng nhấp một ngụm rượu, nói, “Quả là một lão già thâm tình.”

“Trước đây không phát hiện anh ấy hát hay như vậy.” Thành Nham nói.

Triệu Thanh Lượng nói: “Hồi trước không phải như này, tụi tôi đi KTV, tôi kêu ổng hát mà ổng có hát đâu, hôm nay... chắc là tình huống đặc biệt.”

“Sao lại đặc biệt?”

“Vấn đề tình cảm.” Triệu Thanh Lượng vểnh khóe miệng một cách đầy ẩn ý.

Thành Nham đã rõ: “Bạn học Hướng?”

“Uầy, Bạn học Hướng về nhà ăn tết...” Triệu Thanh Lượng uống rượu, tầm mắt nhìn về phía sân khấu, “Không gặp được người nên nhớ đó mà.”

Cậu ta vừa quay đầu liền phát hiện Giang Mộ Bình sắc mặt ửng hồng, ánh mắt có phần mơ màng.

“Thầy Giang?” Triệu Thanh Lượng vẫy vẫy tay trước mặt hắn, “Thầy Giang, uống nhiều rồi à?”

Thành Nham nghe thế thì nhìn về phía Giang Mộ Bình, bắt gặp ánh mắt mờ mịt của hắn.

“Say thật rồi à?” Thành Nham xoa gò má nóng ran của Giang Mộ Bình, tửu lượng của hắn kém hơn anh tưởng rất nhiều.

Giang Mộ Bình nhìn anh chăm chăm, gọi anh bằng giọng trầm thấp “A Nham“.

Thành Nham ừ, hỏi: “Có chóng mặt không?”

“Hơi hơi.”

“Mới uống chút mà đã say rồi? Dựa vào em một lát nhé?” Thành Nham đưa vai qua, “Chờ Hạ Tuyên hát xong bài này rồi chúng ta về nhà.”

“Không phải chứ...” Triệu Thanh Lượng bất mãn, “Tôi mới đến mà, tốt xấu gì mấy anh cũng để cho tôi ngồi nóng ghế đã chớ.”

“Đợi thầy của cậu hát xong chắc ghế của cậu cũng nóng rồi.” Thành Nham nói.

Hát xong bài thứ hai, Hạ Tuyên thật sự không còn nhàn hạ hát tiếp nữa, gã mặc kệ sự níu giữ của mọi người màbước thẳng xuống sân khấu, đi đến quầy bar, liếc nhìn ánh mắt mơ màng của Giang Mộ Bình, thuận miệng hỏi: “Say rồi?”

“Anh còn uống không?” Thành Nham hỏi gã, “Không uống thì về nhà thôi, anh ấy chóng mặt.”

“Vậy thì không uống được.” Hạ Tuyên liếc nhìn Triệu Thanh Lượng, “Chúng ta đi trước, cậu có đi không, hay là ở lại đây?”

“Anh đi rồi em còn ở đây làm gì.” Triệu Thanh Lượng cầm chìa khóa xe đứng lên.

Hạ Tuyên cầm điện thoại nói: “Ai cũng uống rượu cả, để anh gọi hai tài xế.”

“Gọi một là được rồi, em không cần, lát nữa tài xế của ba em sẽ đến đón em.”

Hạ Tuyên gọi một tài xế, tự mình ngồi vào ghế phụ, Thành Nham và Giang Mộ Bình ngồi ở ghế sau.

Tài xế nhìn điểm đến trên điện thoại, vừa thắt dây an toàn vừa nói: “Chỗ này có hơi xa...”

Hạ Tuyên đang xem điện thoại, thờ ơ nói: “Ở đâu mà chả thế, về nhà à?”

Thành Nham không phản ứng kịp: “Không về nhà chứ đi đâu?”

Hạ Tuyên giấu đầu hở đuôi, cười không nói gì.

Dù choáng mặt nhưng đầu óc Giang Mộ Bình vẫn tỉnh táo, hắn hiểu ẩn ý của Hạ Tuyên.

Hạ Tuyên lại nói: “Thành Nham, cậu đã kết hôn rồi mà sao vẫn ngây thơ như 'tấm chiếu mới' thế kia?”

Giang Mộ Bình không thích nghe Hạ Tuyên nói những lời không chừng mực với Thành Nham, hắn khẽ cau mày, trong lòng như có một luồng khí nóng tụ lại, có phần sốt ruột.

Hạ Tuyên cho rằng bọn họ không nên về nhà mà phải đến khách sạn, gã đã vô tình cố ý ám chỉ như thế thì Giang Mộ Bình cũng khó mà không bị ảnh hưởng bởi gã.

Nhưng chẳng lâu sau dì đã gọi đến bảo bọn họ về nhà sớm.

Sau đó, điện thoại của Hạ Tuyên cũng vang lên.

“Alo?” Hạ Tuyên nghe máy.

“Về rồi?” Giọng của gã thay đổi, trở nên hơi gấp gáp, “Ở đâu?”

“Ừ, chờ tôi một lát, giờ tôi qua ngay.”

Hạ Tuyên cúp máy, nói với tài xế: “Cậu này, phiền cậu đến đường Cẩm Hà.”

“Bây giờ?”

“Phải, đến đó trước.”

“Sao thế?” Thành Nham hỏi, “Studio có việc?”

Hạ Tuyên lắc đầu: “Qua đó gặp người.”

Tài xế đổi lộ trình lái đến studio của Hạ Tuyên, lúc chạy đến đường Cẩm Hà, Hạ Tuyên bấm cửa sổ xuống nhìn ra đường, ra hiệu tài xế dừng lại.

Chiếc xe việt dã dừng lại ven đường, tầm mắt Thành Nham chuyển sang hướng Hạ Tuyên đang nhìn, anh trông thấy một thanh niên tuấn tú đẩy vali đang sải bước đi đến đây.

Cậu thanh niên đi đến trước cửa sổ.

“Ngạc nhiên không nào?” Người nọ có một khuôn mặt rất trẻ, giọng nói cũng rất trẻ trung, hết sức trong trẻo.

Hạ Tuyên ngẩng đầu nhìn cậu, giọng nói trầm khàn: “Sao mới nay đã quay về rồi?”

“Nhớ anh nên về.” Cậu thanh niên nhìn ghế lái, rồi nhìn ghế sau, hỏi Hạ Tuyên: “Đều là bạn à?”

Hạ Tuyên lắc đầu, chẳng nói chẳng rằng.

Cậu thanh niên lộ vẻ mờ mịt, Thành Nham nhìn thấy Hạ Tuyên đột nhiên duỗi tay ra ngoài cửa sổ, kéo cổ áo khoác của cậu, thanh niên khom người, cười híp mắt, hỏi gã: “Làm gì thế?”

Hạ Tuyên đỡ gáy cậu thanh niên, đè mạnh xuống rồi hôn cậu một cách thật ngang ngược.

Thành Nham giật mình, tài xế vội quay đầu đi, không biết phải nhìn vào đâu.

Hạ Tuyên nhanh chóng buông cậu thanh niên ra, nặn nặn vành tai đỏ bừng của cậu, nói: “Tôi đưa bạn về trước, em về nhà chờ tôi.”

Hướng Biên Đình đáp vâng, tuy tai ửng hồng nhưng nét mặt lại không hề có chút hoảng loạn. Cậu liếc nhìn về phía ghế sau, thoáng chạm mắt với Thành Nham.

Cậu là một anh chàng chuẩn đẹp trai, mặt mày sáng sủa, khí chất trầm ổn.

Thành Nham gật đầu với cậu, cậu cũng gật đầu chào hỏi, sau đó thu hồi ánh mắt, đẩy vali lùi sang một bên.

“Này cậu, đi thôi, vẫn là địa chỉ trước đó.” Hạ Tuyên hôn người ta một cái ngon ơ xong mà vẫn tỉnh bơ nói.

Thành Nham còn đang ngây người thì cổ tay bất chợt bị Giang Mộ Bình nắm mạnh lấy, anh quay đầu lại thì phát hiện Giang Mộ Bình cứ vậy mà nhìn mình chăm chăm không hề chớp mắt, ngón tay móc tay áo của anh lên rồi duỗi vào.

Đầu ngón tay Thành Nham có hơi nhũn ra, đè bàn tay không an phận của hắn lại, thấp giọng hỏi: “Làm gì thế...”

Thành Nham không biết rằng hô hấp của mình đã rối loạn.

Cái hôn vừa thô bạo lại bá đạo vừa rồi của Hạ Tuyên làm cho bầu không khí trong xe có chút kỳ quái, rõ ràng ngườihôn môi là Hạ Tuyên và bạn học Hướng của hắn, nhưng mùi vị ám muội lại lan tràn giữa Thành Nham và Giang Mộ Bình.

Hai người có cồn trong người đều vì hành động thô bạo của Hạ Tuyên mà như bị chạm phải dây thần kinh nào đó.

Giang Mộ Bình im lặng nhưng hơi thở rất nặng nề, hắn cách Thành Nham rất gần, dường như trên mỗi sợi tóc đều tản ra mùi rượu nhàn nhạt. Giang Mộ Bình nắm ngón tay Thành Nham ngoắc ngoắc quấn quấn, đầu ngón tay Thành Nham tê rần, thấp giọng xin tha: “Anh đừng ghẹo nữa.”

Giang Mộ Bình ừ, không ghẹo nữa thật.

Thành Nham khẽ thở phào, liếc nhìn kính chiếu hậu, quả nhiên tài xế đang lặng lẽ nhìn bọn họ, chạm mắt với anh thìlập tức dời mắt đi, ho khan một tiếng rồi nhìn về phía trước.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.