Đính Hôn Cùng Bạn Học

Chương 55: Chương 55




Thành Nham nằm trong bồn tắm ngây người thật lâu, anh chỉ muốn nghe Giang Mộ Bình thừa nhận mình ghen với Hạ Tuyên, nhưng không ngờ sẽ nghe được câu này.

Anh không lên tiếng một lúc lâu, rồi đột nhiên chìm vào trong bồn tắm, nửa khuôn mặt vùi dưới nước.

Giang Mộ Bình ngước mắt nhìn anh, phát hiện ánh mắt anh sững sờ, như là sắp điên đến nơi. Hắn nghiêng người, thò tay vào trong nước, sờ soạng từ cổ đến gáy anh.

Thành Nham giật mình, hoàn hồn lại, anh quay đầu nhìn Giang Mộ Bình.

Thành Nham ngẩng đầu lên khỏi mặt nước, tóc bên thái dương đều ướt đẫm.

“Cổ lại đỏ rồi à?” Giang Mộ Bình vừa sờ gáy anh vừa hỏi.

Chóp mũi Thành Nham còn đọng nước, khi nói chuyện giọt nước trên môi rung nhè nhẹ: “Nguyên nhân dị ứng ở đây, có thể không đỏ sao?”

Giang Mộ Bình mỉm cười, thu tay về. Vì câu “thích” của hắn mà Thành Nham có hơi choáng váng, anh lại giật mình, đột nhiên ngồi bật dậy đứng lên từ trong bồn tắm, vừa nãy đã thẳng thắn với Giang Mộ Bình, quan hệ giữa hai người đã tiến thêm một bước dài, vì vậy trước mặt Giang Mộ Bình, Thành Nham lại càng tùy ý hơn.

Thành Nham bước ra khỏi bồn tắm, trên người vẫn còn nhỏ nước, Giang Mộ Bình sững sờ, vội vàng đứng lên đỡ anh: “Em sao thế?”

Mặc dù trong phòng tắm tràn ngập khí nóng, nhiệt độ cao hơn bên ngoài, nhưng không mặc quần áo vẫn sẽ lạnh, chưa kể trên người Thành Nham còn dính nước.

“Em hơi chóng mặt.” Thành Nham có chút đáng thương nhìn Giang Mộ Bình, muốn tựa vào lồng ngực hắn.

Thật là một đêm tuyệt vời, Thành Nham cảm thấy đời này mình sẽ chẳng bao giờ quên.

Giang Mộ Bình chỉ mặc một cái áo mỏng, quần cũng là quần mặc ở nhà, áo mướt mồ hôi, quần thì bẩn, cơ thể Thành Nham trắng ngần lại sạch sẽ, Giang Mộ Bình vốn lo anh dựa vào sẽ bị quần áo của mình làm bẩn, nhưng lại sợ anh cảm lạnh nên cuối cùng vẫn ôm anh vào trong lòng.

“Có biết người anh bẩn thế nào không hả?” Hắn thấp giọng hỏi.

Cái cằm ướt át của Thành Nham cọ lên vai Giang Mộ Bình, nói: “Lát nữa tắm lại.”

Quần áo Giang Mộ Bình đều bị dính ướt, Thành Nham dựa vào hắn như một đứa trẻ. Thành Nham hiếm khi làm nũng, hắn đành bó tay.

Giang Mộ Bình nói: “Lát nữa chắc trời sáng luôn rồi.”

“Vậy nên để tiết kiệm thời gian, anh có thể tắm cùng em.”

Giang Mộ Bình không nhịn được cười khẽ: “Sao em uống có chút rượu vào lại không cần thể diện như thế, lúc mới gặp em hướng nội lắm mà.”

Thành Nham cãi lại: “Lúc mới gặp anh cũng đâu có không đứng đắn như thế.”

Giang Mộ Bình sờ vào bắp đùi của Thành Nham, thân thể Thành Nham run lên.

Vừa nãy lúc anh bước ra khỏi bồn tắm Giang Mộ Bình đã thấy được hình xăm trên đùi anh, thật ra trước đó lúc ở trong phòng hắn đã thấy, chẳng qua hai người tình đến nồng nơi, Giang Mộ Bình không hơi đâu mà đi để ý cái hình xăm đó.

Hình xăm trên đùi Thành Nham là một con mắt thiếu đuôi, kỹ thuật trúc trắc, đường nét trông không được mượt mà lắm.

“Hình xăm con mắt này là của em à?”

“Anh nhìn ra rồi?”

Giang Mộ Bình ừ, hỏi: “Sao lại xăm ở đó?”

“Bởi vì chỉ có em mới có thể nhìn thấy.” Thành Nham không thích xăm ở chỗ dễ thấy trên cơ thể, năm đó anh cũng khá “trẩu”, tự vẽ nháp con mắt của chính mình, rồi theo đó mà xăm hình xăm đầu tiên trong đời.

Giang Mộ Bình trông chẳng có vẻ gì là say, mà cứ cho say rồi thật thì đến giờ tác dụng của cồn cũng đã tan hết rồi, nhưng hắn lại như uống quá chén mà bất chợt nói lời rất thô tục với Thành Nham nói: “Rất dâm.”

Thành Nham tưởng mình nghe lầm, anh giật mình nhìn lên Giang Mộ Bình.

Nghe người có văn hoá nói tục rất thú vị, đặc biệt là nói ra từ trong miệng Giang Mộ Bình.

“Xin lỗi.” Giang Mộ Bình ra vẻ đạo mạo xin lỗi.

Thành Nham vẫn rất hứng thú, không những không cảm thấy bị xúc phạm mà trong lòng còn đang thầm thấy thú vị. Anh không biết Giang Mộ Bình nói cái “dâm” này là chỉ hình xăm của mình, hay là bản thân mình.

“Anh đang nói em hay hình xăm?”

Giang Mộ Bình không muốn nói dối: “... Cả em và hình xăm.”

Thành Nham cắn nhẹ lên mặt hắn một cái, trên mặt Giang Mộ Bình chẳng có thịt gì mấy nên anh đổi sang dùng đầu lưỡi liếm liếm, “Chẳng phải em xăm chỉ để tự mình coi thôi sao, dâm thế nào được.”

Giang Mộ Bình ôm eo anh, nghiêng đầu hôn lên môi anh, “Xăm ở chỗ thế này mà còn kêu không dâm à? Hơn nữa giờ anh cũng thấy rồi.”

Giang Mộ Bình ôm eo Thành Nham bế anh thẳng vào trong bồn tắm, “Đứng lát nữa thì em cảm mất, em tắm lại đi, anh ra ngoài.”

Hắn đẩy cửa đi ra ngoài, để lại cho Thành Nham một bóng lưng đoan chính.

Mùng hai, Giang Mộ Bình và Thành Nham đi trước một ngày, bọn họ lên thị trấn mua chút đặc sản địa phương, Giang Châu thực ra không có đặc sản gì cho nên sau khi đi dạo nửa ngày bọn họ đành mua một vài đồ lưu niệm tương đối thiết thực. Hơn nữa dì biết làm rất nhiều đồ ăn vặt địa phương, mấy thứ này để qua ngày cũng không hư, trước khi đi bà gói cho bọn họ rất nhiều, bảo bọn họ mang về biếu ông bà thông gia.

Khi rời đi, Triệu Thanh Ngữ đưa cho bọn họ một con búp bê bằng len tự tay cô làm, một chú thỏ nhỏ và một chú sư tử nhỏ, được làm thủ công rất tinh xảo và cực kì đáng yêu.

Học kỳ sau Triệu Thanh Ngữ sẽ thi đại học, Thành Nham không biết lần sau mình đến đây sẽ là lúc nào, trước khi đi anh nói với cô: “Chúc em học kỳ sau thi đại học thuận lợi.”

Triệu Thanh Ngữ hé môi cười: “Dạ, em định thi đại học Bắc Thành, sau này không chừng còn có thể gặp lại ah ở Bắc Thành.”

Thành Nham đáp ừ: “Cố gắng lên, đến lúc đó ăn ngủ anh bao trọn gói hết.”

Vẫn là Triệu Tĩnh đưa bọn họ ra sân bay, ngày họ đến là ngày nắng đẹp, ngày rời đi thời tiết cũng rất tốt. Thành Nham còn nhớ ngày rời Giang Châu nhiều năm trước, trên trời mưa bay lất phất, đó là đặc trưng của mùa đông phương nam.

Trước khi lên máy bay Thành Nham gửi tin nhắn cho Hạ Tuyên.

- Đi đây, anh Tuyên.

- Ừ, lên đường bình an.

Thành Nham tắt máy bỏ điện thoại vào túi, quay đầu nhìn Giang Mộ Bình, Giang Mộ Bình nghiêng đầu dựa vào ghế nhắm mắt nghỉ ngơi, hai ngày nay hắn ngủ không ngon, dưới vành mắt đã xuất hiện quầng thâm nhàn nhạt.

Thành Nham đến gần, nhỏ giọng hỏi: “Có muốn đeo bịt mắt không?”

Giang Mộ Bình mở mắt, khàn giọng ừ một tiếng. Giang Mộ Bình không giống Thành Nham, hắn làm việc và nghỉ ngơi rất có quy luật, mỗi ngày đều sẽ bảo đảm ngủ đủ giấc, thi thoảng ngủ muộn hơn chút thì sẽ không đủ tinh thần.

Thành Nham đeo dây chun bịt mặt lên tai Giang Mộ Bình, ghé sát bên tai hắn nhỏ giọng nói: “Anh xem mắt anh thâm hết rồi này, người không biết còn tưởng đâu hai ngày nay anh với em xảy ra chuyện gì đấy, không chịu nhận mình già là không được đâu nhé, giáo sư Giang.”

Giang Mộ Bình mở mắt ra trước khi Thành Nham đeo bịt mắt cho hắn, “Về nhà rồi em có thể thử xem, xem xem anh có già không.”

Giang Mộ Bình nói xong liền nhắm mắt lại, bày ra vẻ mặt kiểu “ai cũng không yêu“.

Lời này quả thực tràn đầy mị lực nam tính, Thành Nham rất thích. Anh đeo bịt mắt lên cho Giang Mộ Bình, rồi đến gần hôn lên môi hắn giống như Giang Mộ Bình đã làm với anh khi hai người lên máy bay đến đây vậy.

Buổi trưa đã đến Bắc Thành, hai người gọi taxi về nhà.

Dưới sảnh chung cư chồng chát rất nhiều đồ chuyển phát nhanh, lúc đi vào đi vào toà nhà, bảo vệ chung cư còn cố ý nhắc nhở Thành Nham mau lấy đồ chuyển phát nhanh đi.

Thành Nham ở Giang Châu xa tít vẫn không quên đặt đồ trên mạng, hồi ở Giang Châu anh đã gửi mười ngàn tệ tiền lì xì vào Giang Mộ Bình cho anh vào thẻ ngân hàng, Giang Mộ Bình bật cười: “Tiền lì xì anh cho có phải em đã xài hết rồi không?”

“Em có phá của vậy đâu.” Thành Nham lập tức phủ nhận, “Giữ kĩ lắm cơ.”

Giang Mộ Bình bấm thang máy, “Tết nhất mà nhân viên chuyển phát nhanh vẫn còn làm à?”

“Cũng tuỳ công ty.” Thành Nham đẩy vali vào thang máy.

Giang Mộ Bình rất hiếm khi mua đồ online, tủ đồ dưới chung cư trước đây cơ bản đều bỏ không, từ sau khi kết hôn với Thành Nham thì tỷ lệ sử dụng bỗng tăng vọt.

Mấy ngày không về nên trong nhà có mùi lạ, Thành Nham rất mẫn cảm với mùi lạ, vừa vào nhà đã ngửi thấy nên vội đi ra ban công mở cửa sổ thông gió.

“Em xuống lầu lấy đồ.” Thành Nham nói rồi bước ra ngoài.

Giang Mộ Bình kéo tay anh, nói: “Để anh đi cho.”

Giang Mộ Bình đi rồi Thành Nham bắt đầu dọn dẹp nhà cửa, vứt hoa héo trong bình đi, rồi mở vali lấy quần áo dơ ra bỏ vào máy giặt.

Một lúc sau, chuông cửa vang lên. Thành Nham đi tới cửa nhìn qua mắt mèo, ngoài cửa là ba của Giang Mộ Bình, trong tay ông còn cầm một bó hoa nhỏ.

Thành Nham mở cửa ra gọi: “Ba.”

Ba Giang ừ một tiếng, đổi dép lê vào nhà, đưa hoa cho Thành Nham.

Thành Nham nhận hoa, hơi nghi hoặc: “Sao ba lại đột nhiên mua hoa ạ?”

“Quà gặp mặt, không phải mua đâu, ba hái trong vườn nhà mình, nghe mẹ con nói con thích hoa nên ba hái cho con mấy đoá, cắm vào bình đi.”

“Cảm ơn ba.”

“Sao hôm nay ba lại tới đây ạ?”

Nếu như Thành Nham nhớ không lầm, đây cũng là lần đầu tiên ba Giang Mộ Bình tới nhà bọn họ.

“Mẹ con nói hôm nay mấy đứa về, vừa đúng ngay cuối tuần, trong bệnh viện không có việc nên ba tới đây xem.” Ba Giang đivaof phòng khách hỏi Thành Nham: “Mộ Bình đâu?”

“Anh ấy xuống lầu lấy chuyển phát nhanh.”

Thành Nham cầm hoa đi vào bếp, tìm cây kéo định tỉa tót. Đúng lúc này, giọng của ba Giang từ phòng khách truyền tới: “Thành Nham.”

Thành Nham “Dạ” một tiếng, đặt hoa sang một bên, đi ra phòng khách. Anh thấy ba Giang đứng trong phòng khách, nghiêm nghị nhìn bức ảnh treo phía trên TV.

Thành Nham không ngờ đến chuyện này, thấy ba Giang nghiêm mặt không vui, anh chợt thấy hơi chột dạ.

“Đây là ảnh cưới của hai đứa à?” Ba Giang.

Thành Nham dạ.

“Chụp ảnh cưới mà Giang Mộ Bình còn học được hút thuốc sao?” Ba Giang quay đầu nhìn Thành Nham.

Thành Nham vội giải thích: “Không phải, ba, đây đều là tạo dáng cả.”

Chẳng qua là Giang Mộ Bình căn bản không cần học hút thuốc, anh ấy có thiên phú, lần đầu tiên hút đã thành thạo như vậy rồi. Nhưng mà mấy lời này chắc chắn không thể nói với ba Giang được.

“Anh ấy sao lại có thể hút thuốc được ạ.” Thành Nham cười gượng.

Ba Giang cau mày: “Sao hai đứa lại chụp ảnh cưới kiểu này?”

“Là con chọn, ừm... Con thấy rất đẹp ạ.”

“Giới trẻ bây giờ đều chuộng phong cách chụp ảnh cưới thế này ư?”

Thành Nham bật cười: “Tụi con cũng đâu còn trẻ nữa.”

“Mới ba mươi mấy tuổi, đương lúc tráng niên, đương tuổi trẻ.”

Thành Nham cười cười: “Vâng ạ, tâm hồn trẻ nên thích kiểu này ạ.”

Ba Giang trầm ngâm gật đầu, phản ứng của ông bình thản hơn so với Thành Nham dự đoán nhiều, anh hỏi: “Ba không giận ạ?”

Ba Giang buồn bực: “Ba giận cái gì?”

“Ba không giận là được rồi.” Thành Nham thở phào nhẹ nhõm, nói: “Chắc ba vẫn không ăn cơm ạ, ba ở lại ăn cơm nha, con đi nấu.”

Ba Giang xua tay: “Không cần, lát nữa ba về nhà ăn, mẹ con làm rồi, ba ăn không quen cơm người khác nấu.”

“Dạ.”

Thành Nham đi vào bếp cầm hoa tiếp tục tỉa cành, ba Giang đi quanh nhà, sau đi tới nhà bếp, hỏi Thành Nham: “Bình thường ở nhà đều là con nấu cơm sao?”

“Giáo sư cũng sẽ nấu ạ.”

Ba Giang cau mày: “Hai đứa kết hôn bao lâu rồi mà sao con vẫn gọi nó như thế?”

Thành Nham không thể nói là “Con thích” được, vì thế anh đành nói: “Con quen rồi ạ.”

“Bình thường nó cũng nấu cơm?” Ba Giang cười, “Hắn làm cơm cái gì tài nghệ của ta vẫn là biết, ngươi đừng hướng trên mặt hắn thiếp vàng.”

Thành Nham ăn ngay nói thật: “Anh ấy rửa bát nhiều hơn.”

Ba Giang hiếm khi cười ra tiếng, thuận miệng hỏi: “Tình cảm của con và Mộ Bình gần đây thế nào?”

Tình cảm gần đây?

Thành Nham sửng sốt, gật đầu: “Rất tốt ạ...”

Ba Giang nghe câu trả lời có vẻ hơi lấy lệ của anh thì nhíu mày.

Ngoài cửa có tiếng nhập mật mã, hình như là Giang Mộ Bình trở lại, lát sau cửa mở ra Giang Mộ Bình đẩy một cái xe mua sắm chất đầy chuyển phát nhanh đi vào.

Hắn đổi dép lê, ngẩng đầu lên, “Ba? Sao ba lại tới đây?”

Thành Nham hơi ngạc nhiên đi tới, hỏi: “Xe đẩy này ở đâu vậy?”

“Bảo vệ dưới lầu cho anh mượn, lát phải trả cho người ta.”

“Cậu ta còn chuẩn bị tới cái này luôn á?”

“Chắc là đồ chuyên dùng cho người thích mua sắm.” Giang Mộ Bình nói mà ánh mắt ghim trên người Thành Nham. Truyện Full

Ba Giang dù bận nhưng vẫn ung dung đứng trong phòng khách, khuôn mặt giống Giang Mộ Bình đến 70%, cau mày nói: “Sao con mua nhiều đồ thế hả?”

“Ba ơi...” Thành Nham giơ tay lên, “Mấy cái này là con mua.”

“Con mua à?” Ba Giang luôn phân biệt đối xử giữa Giang Mộ Bình và Thành Nham, nếu như hôm nay là Giang Mộ Bình mua những thứ này, chắc có lẽ ông đã càm ràm thêm mấy câu, nhắc nhở hắn không được quá hoang phí.

Nhà họ Giang vốn liếng hùng hậu nhưng kị xa hoa lãng phí, quan niệm tiêu dùng của thế hệ trước khác với thế hệ sau, Thành Nham trước giờ vẫn luôn tiêu tiền như nước, còn ba Giang thường ngày chưa từng mua hàng online, cũng chưa bao giờ chứng kiến một đống hàng hoá to bự như thế.

“Giờ con hút thuốc rồi à?” Ba Giang hỏi Giang Mộ Bình.

“Không có.”

“Ba thấy tư thế trong ảnh cưới cũng khá thành thục đấy.” Ba Giang nhìn Thành Nham: “Sau này con cũng bớt hút thuốc đi.”

Thành Nham mím môi, không dám hó hé.

“Trước khi kết hôn với Mộ Bình, con không liên quan đến nhà họ Giang, ba không có tư cách để quản con, hiện tại con kết hôn với Mộ Bình rồi, con gọi ba một tiếng ba thì chính là con trai của ba, ba yêu cầu ở Mộ Bình thế nào thì cũng sẽ yêu cầu ở con như thế.”

Thành Nham gật đầu liên tục: “Ba cứ việc yêu cầu ạ.”

Vẻ mặt ba Giang nghiêm túc: “Nên cho con xem tiêu bản của mấy lá phối thối đen trong bệnh viện mới được.”

Khi còn bé Giang Mộ Bình đã thấy qua mấy tiêu bản đó, cười nói: “Ba đừng nói nữa, ghê quá, lát nữa còn phải ăn cơm đó.”

Giang Mộ Bình đẩy xe hàng vào phòng khách, Thành Nham lấy đồ trong đó ra.

Ba Giang cũng là người không mua sắm online, ông biết Giang Mộ Bình không có thói quen mua đồ trên mạng, cho nên vừa rồi thấy hắn đẩy một đống chuyển phát nhanh vào còn hơi bất ngờ.

“Ba đi gì tới đây thế?” Giang Mộ Bình hỏi ba Giang, “Ba ở lại ăn cơm không?”

“Đi tàu điện ngầm, giờ ba về.” Ba Giang nói, “Tối về nhà ăn cơm đi, tết vẫn chưa ăn bữa cơm nào ở nhà.”

“Vâng. Con đưa ba về.”

“Không cần, nhà cách đây không xa, lái xe còn không nhanh bằng tàu điện.”

“Vậy ba đi đường cẩn thận.”

Ba Giang đi rồi, Thành Nham đem hoa ông mang đến cắm vào chiếc bình đã đuọc rửa sạch sẽ, Giang Mộ Bình liếc nhìn hoa, hỏi: “Cha anh mang đến à?”

“Ừ, ba anh còn rất lãng mạn.”

Giang Mộ Bình bật cười: “Chắc là hái trong vườn nhà nhỉ?”

Thành Nham cũng cười: “Trước đây ông ấy từng hái rồi à?”

“Từng hái rồi, lúc anh tốt nghiệp, lúc Lý Tư Tri tốt nghiệp.” Giang Mộ Bình liệt kê từng dịp, “Còn có lúc kỉ niệm ngày cưới với mẹ anh.”

“Hoa này đều là tự ba anh trồng, rất quý.”

“Thế thì em vinh hạnh quá luôn.” Thành Nham cười nói.

“Anh với ba vẫn luôn như vậy sao?” Thành Nham lấy ra kiện hàng lớn nhất trong đống chuyển phát nhanh, “Cảm giác khi anh ở với ông ấy, ờm... không hoà hợp như khi ở với mẹ.”

“Quen rồi.” Giang Mộ Bình nói.

Kể từ khi Giang Mộ Bình come out với gia đình trước khi đi du học, chọc ba hắn giận đến mức suýt nhập viện thì mối quan hệ giữa hắn và ba đã trở thành như bây giờ.

Thành Nham ngước nhìn hắn.

Giang Mộ Bình cũng nhìn anh, “Mười năm trước anh chưa từng nghĩ mình sẽ kết hôn với đàn ông.”

“Càng không nghĩ sẽ kết hôn với em.”

Thành Nham hỏi: “Khi đó ba anh không chấp nhận việc anh thích đàn ông à?”

Giang Mộ Bình ừ: “Phản ứng rất kịch liệt, anh come out làm ông ấy tức đến bệnh luôn, sau đó anh ra nước ngoài du học, cả năm trời ông ấy không hề liên lạc với anh.”

“Nhiều năm như vậy, chắc hẳn ông ấy vẫn luôn cố gắng thay đổi.” Thành Nham nói, “Không phải bây giờ anh đã kết hôn với em rồi sao?”

“Anh biết, cho nên có lúc anh rất hối hận, hối hận trước kia đã không chọn cách nhẹ nhàng hơn.”

Khi đó ông cụ quả thật không thể chấp nhận được, bây giờ khó khăn lắm ông mới chấp nhận, thậm chí Giang Mộ Bình đã kết hôn lập gia đình với một người đàn ông rồi mà quan hệ của bọn họ vẫn như trước.

Đã nhiều năm như thế, bọn họ đều đã quen với hình thức chung sống này. Ba của Giang Mộ Bình hoà giải với mọi thứ, chỉ ngoài trừ mình hắn.

Thành Nham kéo tay Giang Mộ Bình, gãi gãi lòng bàn tay hắn.

“Anh thấy ba rất bất công.” Giang Mộ Bình đột nhiên nói.

Thành Nham cười: “Hình như có một chút.”

Giang Mộ Bình vuốt tóc trên trán anh, thấp giọng nói: “Em cũng biết ông ấy thiên vị ai mà.”

Thành Nham tìm con dao, mở chuyển phát nhanh ra nói: “Em mua máy mát xa cho ba mẹ, buổi tối lúc ăn cơm thì đem qua đó luôn. Mang theo cả đồ ăn dì làm cho chúng ta nữa.”

“A Nham — “

“Ơi?”

“Máy mát xa bao nhiêu tiền?”

Thành Nham cúi đầu nghịch máy mát xa, sau đó cầm sách hướng dẫn lên xem, “Em quên rồi, hình như là hơn hai chục ngàn?”

Giang Mộ Bình nâng cằm anh lên, nghiêm túc hỏi anh: “Sao em lại phá của thế hả?”

Thành Nham cười: “Không nuôi nổi em à?”

“Đúng, ai bảo anh nghèo rớt mồng tơi cơ chứ.”

“Không sao, em nuôi anh.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.