Đính Hôn Khi Gặp Tai Nạn

Chương 4: Chương 4




Cô trở mình trong giấc ngủ. Cô cảm thấy ấm áp và an toàn. An toàn hơn những gì cô có thể nhớ. Nhưng cái cảm giác đó không kéo dài lâu! Cô chậm rãi cựa quậy chân và đụng vào chân của người khác! Mắt cô mở to. Cô nhận ra là chiếc đèn ngủ vẫn sáng, nhưng nếu để ý kỹ đến những âm thanh báo động đang kêu ầm ĩ thì rõ ràng là cô không nằm trên giường một mình!

Hai cánh tay đàn ông chắc khỏe đang ôm lấy cô, giữ cô rất gần! Cô nuốt xuống khó khăn, và sau đó cô biết tại sao mình lại cảm thấy ấm áp và thoải mái như vậy: lưng cô đang dựa vào một bộ ngực trần, và cùng lúc đó da anh nóng bừng lên qua lớp vải váy ngủ rất mỏng của cô. Tất cả mọi thứ trong cô náo động dữ dội, ngay lúc đó cô trượt ra khỏi cái ôm của người đàn ông.

Ngay lập tức anh mở mắt, và khi cô, cơ thể cô phản ứng với chuyển động nhanh như vậy, trượt ra khỏi giường, nên anh, ngay lập tức cảnh giác và quan sát cô, ra khỏi giường và với lấy áo choàng.

“Ông là ai?” cô kêu lên, choáng váng khiến cho giọng cô nghe khàn khàn. Sau đó cô nhận ra rằng cho tới một tháng trước đây cô chưa từng nhìn thấy người đàn ông này.

“Em không nhớ sao?” anh hỏi, giọng dịu dàng, đôi mắt lo lắng. Anh trông như thể anh có thể đi về phía cô, nhưng anh không làm thế.

“Đầu tôi vẫn nhớ mà!” cô kêu lên.

“Trí nhớ của em quay lại rồi à?” anh hỏi, và dường như lại muốn tới gần cô để an ủi và trấn an cô, nhưng lại một lần nữa đứng ở chỗ mà anh vẫn đứng. “Em không nhớ anh sao?”

“Tôi nhớ. Có chứ, tôi nhớ.” Cô trả lời.

Cô bắt đầu thoát khỏi cú sốc và nhìn anh, chiếc áo choàng ngắn của anh để lộ ra đôi chân rắn chắc, một phần bộ ngực rộng lộ ra qua lớp vải để mở. Và đó là lúc cô bắt đầu quan tâm là trông cô như thế nào khi đừng đó đối diện với anh. Đột ngột cô sợ hãi nhận ra là cái váy đắt tiền mà cô đang mặc gần như là trong suốt.

Mặt cô ửng dần lên và cô vôi đưa tay lên che trước ngực mình. “Oh!” cô kêu lên, nhưng được giải thoát khỏi sự ngượng ngùng khi Tye, tỉnh táo trước hành động của cô, nhìn vào khuôn mặt đỏ lựng của cô và anh nhận trách nhiệm đó.

“Quay lại phòng em đi,” anh hướng dẫn cô nhẹ nhàng. “Em nhớ nó ở đâu chứ?” anh hỏi, nhăn trán như thể anh đang lo rằng với việc lấy lại trí nhớ trước kia thì dường như cô lại mất đi trí nhớ hiện tại. Cô gật đầu, những vẫn đề quan trọng khác bắt đầu xuất hiện nhiều hơn. “Về phòng và đi ngủ đi. Anh sẽ ngủ cùng em, nghĩa là, anh sẽ đến phòng thăm em - một vài phút nữa.”

Cô không để lỡ giây phút nào. Cô muốn nhìn thấy anh. Những câu hỏi cứ trào dâng như thể pháo hoa trong đầu cô, bắn về mọi hướng. Nhưng chỉ khi đó thì dường như cô thật sự nên mặc thêm quần áo. Với cái đầu vẫn quay cuống, cô đi nhanh về phòng, có lẽ là quá nhanh.

Dù sao chăng nữa, khi cô về đến phòng mình cô nhận ra rằng đầu cô đang bị tấn công dữ dội, những ký ức cứ chợt hiện ra rồi lại biến mất, bị che lấp bởi những ký ức khác, những ý nghĩ buồn bực, cô chẳng còn tâm trí cũng như năng lượng để tìm quần áo sạch. Dù sao giờ cô biết rằng cô sẽ không bao giờ mặc quàn áo mà không đi tắm trước.

Ý nghĩ đó giúp cô thấy nhẹ nhàng hơn. Ý nghĩ đó tạo ra một nhận thức vô cùng tuyệt vời rằng, vâng, cô nhất định đã lấy lại được trí nhớ của mình rồi.

Cảm xúc của cô bắt đầu xáo trộn. Trong khi cô bắt đầu cảm thấy hồ hởi là cô có thể nhớ lại những chuyện nhỏ nhặt kiểu như tắm mỗi buổi sáng, cô cũng bắt đầu sợ rằng trí nhớ của cô có thể ngay lập tức biến mất lần nữa. Cô cố gắng hết sức để không hoảng loạn với ý nghĩ đó khi cô nghe thấy Tye đang đến gần hành lang.

Chú ý lại cái váy mỏng của mình và không có thời gian để mặc quần áo, cô vội vàng trèo lên giường ngay khi vị hôn phu của cô đến cửa phòng. Hôn phu? Về vấn đề này trí nhớ của cô vẫn là một khoảng trống. Cô nhìn nghiêm nghị vào anh khi mà giờ đã mặc quần áo, người đàn ông cao lớn đi tới phía giường và đứng đó nhìn xuống cô.

“Tên anh là gì?” anh hỏi cô, thái đọ khá là nghiêm nghị.

“Tye,” cô trả lời khàn khàn. “Xin hân hạnh được phục vụ Tyerus Kershaw.”

Đôi môi anh bĩu ra giễu cợt với điều cô vừa nói. “Em đã tỉnh táo với khiếu hài hước của mình rồi đấy,” anh nhấn mạnh nhẹ nhàng, nhớ ra là khi cô làm vậy cũng giống như khi anh tự giới thiệu bản thân anh với cô ở bệnh viện Roselands.

“Và tên em là gì?” anh kiểm tra.

Cô không gặp vấn đề gì với câu hỏi đó. “Larch Burton,” cô nói với anh.

“Trí nhớ của em đã quay trở lại rồi à?”

“Hầu như là thế, em nghĩ vậy. Ai là Claire Farley?” Câu hỏi dường như không còn quan trọng nữa khi cô nói ra.

“Em ở quận Farley, và ai đó nghĩ là Claire có vẻ hợp với em,” Tye trả lời, và tiếp tục với cái mà cô cho là thích hợp với anh theo quan điểm của anh. “Em nhớ vụ tai nạn chứ?”

Cô cố gắng hết sức nghĩ ngợi, nhưng chẳng thế nào nhớ ra bất cứ điều gì về vụ tai nạn. Cô lắc đầu, và, cảm thấy bắt đầu hoảng loạn, “Trí nhớ của em có biến mất lần nữa không nhỉ?” cô hỏi giọng nài nỉ.

“Anh không nghĩ thế,” anh trả lời thẳng thắn. “Nhưng, cho đến khi ông ấy có thể đến đây, Mr Phipps muốn em nghỉ ngơi thật yên tĩnh.”

“Anh vẫn giữ liên lạc với Mr Phipps?” cô kêu lên ngạc nhiên.

“Ông ấy đang trên đường tới đây.”

“Từ Luân Đôn ư?” cô hổn hển hỏi, cảm thấy ngạc nhiên tột độ.

“Ông ấy sống cách đây khoảng 10 dặm.”

“Chắc chắn là anh đã lôi ông ấy ra khỏi giường!”

“Ông ấy là bác sĩ nên ông ấy quen với việc đó rồi.” Tye cười với cô. “Anh sẽ kiếm cho em cái gì đó để uống...”

Cô không muốn thế. “Đừng đi!” cô hét lên, thêm vào kha khá liều lĩnh, “Trong trường hợp em mất trí nhớ lần nữa, em sống trong một ngôi làng tên là Warren End; nó ở gần High Wycombe ở Buckinghamshire.”

“Em không sống ở Luân Đôn à?” Tye hỏi, đi đến ngồi lên một bên giường cô.

Cô lắc đầu, di chuyển chân để giúp anh có thêm khoảng trống. “Đó là nơi em đang ở khi vụ tai nạn xảy ra phải không?”

Anh gật đầu. “Em có nhớ tại sao mình lại ở Luân Đôn không?”

“Em...” Đó là một câu hỏi mà cô không muốn trả lời. Nó mang lại cho cô những ký ức về một thứ mà cô không muốn nhớ lại. “Không” cô bướng bỉnh trả lời.

Nếu Tye nghi ngờ còn nhiều thứ hơn thế thì anh cũng không hề tỏ dấu hiệu nào, nhưng thay đổi cách đặt câu hỏi, như thể câu hỏi đó còn quan trọng hơn, “Em đã kết hôn chưa? Một vài người phụ nữ đã kết hôn không thích đeo nhẫn đính hôn.”

“Chưa hề kết hôn,” cô trả lời, nhắc nhở trí nhớ rằng cô đang đeo chiếc nhẫn đính hôn của người đàn ông này. “Tại sao-” cô bắt đầu, nhưng anh gạt phăng nó đi với những cau hỏi quan trọng khác của anh.

“Em có sống với một người đàn ông nào đó không? Em có người bạn trai nào đặc biệt không?”

“Em sống với chị gái em và chồng của chị ấy,” cô lẩm bẩm. “Tại sao em lại đeo nhẫn đính hôn của anh? Chúng ta không thể nào đã đính hôn được hoặc là anh không cần phải hỏi về những người đàn ông khác trong cuộc sống của em.”

“Em yêu, em đã tỉnh táo sắc bén thật đấy,” Tye bình phẩm, nhưng nói khá nghiêm túc, “Anh không nên hỏi em như thế. Chúng ta sẽ bỏ qua nó cho đến khi Miles đã khám cho em xong được không?”

“Miles?” cô thắc mắc, những câu hỏi về vấn đề đính hôn tạm thời được cất vào một góc trong đàu cô.

“Miles Phipps,” Tye trả lời. “Anh cùng cha khác mẹ của anh.”

“Mr Phipps là...?” Larch đoán rằng hôm nay có lẽ là một ngày đầy những ngạc nhiên của cô.

“Em đang làm cho anh gặp rắc rối nghiêm trọng rồi đấy,” Tye ngắt lời cô. “Anh cho là nên để cho em được bình tĩnh.” Anh mỉm cười khuyến khích. “Chúng ta sẽ nói chuyện sau. Giờ thì em nên nghỉ ngơi trong khi chúng ta đợi Miles tới.”

Từ những gì cô thấy thì Larch không thể nào nhận ra bất cứ lí do nào khiến cho Tye nhờ anh cùng cha khác mẹ của mình vội vàng đến Shipton Ash để khám cho cô. “Nhưng...” cô bắt đầu phản đối, nhưng bất kỳ điều gì sâu hơn mà cô có thể hỏi anh đều bị tắc lại trong cổ họng cô trước cái nhìn nghiêm khắc của Tye.

“Em có tin anh không?” Anh hỏi thẳng thừng.

Cô không thể nào thích giọng nói của anh được. “Làm sao mà em có thể không tin được chứ?” Cô kêu lên giọng gây gổ. “Em vừa mới trải qua nửa đêm ở trên giường anh mà chẳng để làm gì sao!”

Anh cười, và cô nhận ra là cô thích nụ cười đó của anh. Nó ngay lập tức xua đi cái cảm giác chua chát mới xuất hiện trong cô. “Em có thể đã chết ngay tại chỗ nếu như anh cố thử làm gì đó,” anh trêu chọc cô, và nhắc nhở cô, “Em biết rõ là anh đã hứa với Miles rằng anh sẽ không đụng một ngón tay nào lên người em còn gì.”

Larch nhận ra là cả người cô đã ửng đỏ hết cả, nhưng khám phá ra là cô không phải là người thoái lui một cách vội vã. “Luôn luôn là những cô phù dâu!” cô thở dài, nhưng mỉm cười. “Tất cả những thứ đó khiến cho anh giống như một người tốt.”

“Ồ, để đeo những cái kính màu hồng,” anh nói. “Giờ em cảm thấy thế nào rồi?”

“Có thể kiểm soát bản thân khá hơn trước đó, nhưng em vẫn rất phấn khích vì trí nhớ của em hay là hầu hết trí nhớ của em dường như đã quay trở lại.” Một cái nhìn nhẹ nhõm xuất hiện trên mặt cô. “Em có một người chị gái. Tên chị ấy là Hazel, và chị ấy là một người rất dễ thương, và-”

“Và không có gì nữa cả,” Tye cắt ngang. “Hoặc là em sẽ giữ im lặng và nghỉ ngơi hoặc là anh sẽ để em lại một mình.”

Larch nhìn anh chằm chằm, trái tim cô bắt đầu run rẩy một chút. “Em sẽ ngoan ngoãn,” cô hứa. “Chỉ là có quá nhiều câu hỏi...”

“Anh biết,” anh đồng ý với cô, nhưng bắt đầu đứng lên khi anh nói tiếp, “Có lẽ sẽ là lịch sự, nếu xem xét tới việc anh đã dựng Miles dậy khỏi giường của anh ấy, nếu như anh đi và mở cổng cho anh ấy. Em sẽ ổn chứ?”

“Đương nhiên là ổn,” cô trả lời, nhưng vào cái giây phút anh đi ra ngoài cô nhận ra là mình không thể nằm yên trên giường. Cô tìm chiếc áo choàng rồi đi đến ngồi trên ghế cạnh cửa sổ.

Từ chỗ đó cô thấy Tye hiện ra và hướng đến con đường vào nhà. Trời chỉ mới vừa bắt đầu hửng sáng, và Tye tiến đến chiếc cổng sắt, vì thế cô có thể nhìn thấy ánh đèn ô tô xuất hiện. Tye mở cổng và ngồi vào ghế hành khách. Không mất thêm thời gian, cô đoán là anh đang đưa người anh cùng cha khác mẹ của anh vào trong nhà vì họ đang lái xe dọc con đường hướng đến ngôi nhà.

Cô quay trở lại giường, hy vọng với cả trái tim mình là Tye bỏ qua chuyện cô đã ra khỏi phòng mình vào lúc nửa đêm và tự chui vào giường anh. Liệu cô có thật sự đã làm thế hay không? Trong ánh sáng lạnh lẽo của ngày mới dường như không thể tin được là cô đã làm một việc như thế.

Cô đang ngồi trên giường, chăn phủ lên tận cằm thì Tye đưa người anh cùng cha khác mẹ của anh vào phòng. “Tôi nghe nói là cô không quan tâm tới cái tên mà chúng tôi đã gọi cô,” là lời chào hỏi vui nhộn của Miles Phipps.

“Tôi sẽ đi lấy một chút cà phê,” Tye tuyên bố, và lịch sự để họ lại với nhau.

Cả thảy thì Miles Phipps ở với cô khoảng hai mươi phút, nhưng Larch cho là ông đã kiểm tra, nghe ngóng và lấy tất cả những gì ông cần chỉ trong vòng có năm phút đầu tiên trong chuyến viếng thăm của mình.

Ông là một người đàn ông thông minh và dành phần lớn thời gian trong chuyến viếng thăm của mình dường như chỉ là nói chuyện thông thường nhưng qua đó, từ những phản ứng đáp lại của cô, cô nhận ra, ông chắc chắn có thể đảm bảo những đánh giá của ông.

Cô cũng nhận ra là ông còn hơn là một Miles Phipps, một người anh cùng cha khác mẹ với Tye, rằng buổi sáng đó, hơn là Mr Phipps, một chuyên gia lỗi lạc, khi ông bỏ qua phong thái bên giường của mình, và gợi ý là cô nên gọi ông là Miles, và hỏi xem cô thấy cuộc sống ở Grove House như thế nào.

“Tôi thực sự được chăm sóc hoàn toàn chu đáo ở đây,” cô đáp lời.

“”Trông cô khá hơn rất nhiều so với trước đây,” ông quan sát cô. “Khi Tye đề nghị là cô nên tới đây, tôi đã nghĩ là sự yên bình và tĩnh lặng ở đây có thể trợ giúp cho cô phục hồi tốt hơn,” ông tiết lộ.

“Ở đây thực sự rất tuyệt với,” cô đồng ý với ông.

“Cô có biết là tôi không ủng hộ việc cô tới đây với Tye nếu tôi không chắc chắn cậu ấy là một người chính trực đáng tin cậy không?

“Tôi biết là anh ấy rất chính trực.” Cô mỉm cười, và hy vọng là trông cô không quá ửng hồng như cô cảm thấy thế khi cô nhớ lại việc cô đã vào phòng anh như thế nào và hỏi là liệu cô có thể ngủ với anh được không. Ngón tay duy nhất anh đặt lên người cô là một cái chạm nhẹ dỗ dành.

Miles Phipps đã sẵn sàng rời đi. “Bất cứ mảnh ký ức nào bị mất sẽ gần như là quay trở lại trong những ngày tới,” ông khuyên nhủ. “Và khi cơn sửng sốt đầu tiên khi nhận biết là cô đang quay trở lại là Larch Burton dần qua đi, cô có thể sẽ bắt đầu cảm thấy chậm lại một chút. Tôi không thể đoán trước bất cứ vấn đề nghiêm trọng nào,” ông đảm bảo với cô. “Mặc dù tôi vẫn muốn kiểm tra cô lần nữa, có thể là trong khoảng tháng tới. Trong thời gian đó, nếu cô có bất cứ lo lắng nào, đừng lo ngại mà liên lạc với tôi.”

Cô cám ơn ông rất nhiều, và cảm thấy hơi hơi lừa đảo khi ông đã đi là Tye đã dựng ông dậy khỏi giường vì cô. Nhưng cô cho là cô vẫn sẽ cảm thấy một chút phởn phơ là ý nghĩ của cô gần như ngay lập tức chạy đi đây đó.

Đoán là Tye không thể gặp anh cùng cha khác mẹ của mình trên đường đi mà không có cà phê như anh đã nhắc tới trước đó, Larch quyết định là cô có thời gian để tắm qua và thay quần áo. Giờ cô cảm thấy khỏe hơn rất nhiều so với hai ngày trước đây, nhưng vẫn chưa sẵn sàng mạo hiểm tắm táp mà không có Jane bên cạnh giúp đỡ.

Larch đang lựa một bộ đồ lót sạch thì đột nhiên nhận ra là không còn băn khoăn gì vì quần áo của cô trông vẫn còn mới. Tất cả chúng đều còn mới! Chưa hề được mặc qua. Ôi lạy Chúa! Cô đã giả định, chấp nhận là bởi vì Tye đã nói là họ sống cùng nhau anh đã chỉ đóng gói những bộ quần áo mới nhất của cô vào cái ngày anh mang vali của cô tới bệnh viện. Nhưng anh không phải chỉ mang chúng tới, anh đã mua chúng, trả tiền tất cả số đó.

Anh đã mua chúng bởi vì cô chưa hề sống chung với anh, và bộ quần áo duy nhất mà cô có là bộ cô mặc và bị cắt ra ở bệnh viện!

Larch đang tắm dưới vòi sen khi một ý nhỏ mà Miles Phipps nhắc đến xuất hiện trong đầu cô, sớm hơn cô hy vọng. Đột ngột nó táng thẳng vào cô rằng, vì cô không phải đang sống tại Luân Đôn với Tye, vì cô hoàn toàn chẳng là gì với Tye, và thực tế chắc chắn là một người hoàn toàn xa lạ với anh, cô chẳng có quyền ở lại Grove House này!

Cô không có tí ý tưởng nào về việc chiếc nhẫn đính hôn lại ở trên tay cô là gì, nhưng điều cô biết là cô không có quyền ở lại đây, chấp nhận sự mến khách của anh. Ngay lập tức mọi thứ trở nên đơn giản là sớm thôi - hôm nay, rõ ràng là cô phải rời đi.

Cô không muốn đi. Cô muốn ở đây với Tye. Cô... Bất ngờ cô xóa ngay ý nghĩ đó và vội vàng bước ra khỏi vòi nước.

Cô đang lau khô chân trái khi cô chú ý tới vết sẹo tinh xảo một lần nữa. Một nụ cười nở ra trên khuôn miệng nghiêm nghị của cô. Cô biết là giờ thì vết sẹo đó là tất cả những gì còn lại. Nụ cười của cô nhạt dần khi cô nhớ lại cha mẹ mình. Thật lâu trước khi mẹ cô bị bệnh, bố mẹ đã đưa cô và Hazel đi nghỉ ở bờ biển. Kỳ nghỉ đó bao gồm cả một chuyến viếng thăm bệnh viện khi Larch lỡ bị đứt chân vì một mảnh kính vỡ một người vô ý nào đó đã để lại trên bãi biển. Hazel đã rất buồn và đã cõng cô tới chỗ cha mẹ.

Larch đang ở trong phòng, mặc quần áo và chuẩn bị đối mặt với những gì cô phải đối mặt, khi Tye mở cửa đi vào. Vì anh đã quan sát thấy rằng cô đã tắm và thay quần áo, Larch nhận ra anh cũng đã tắm, vì giờ trông anh đã cạo râu.

“Anh nghĩ là em đã quay trở lại với bản tính láu cá của mình,” anh bình luận khô khan với quyết định không chờ đợi sự giúp đỡ tắm rửa của mình. “Anh đã pha cà phê mới. Em muốn uống ở đây hay xuống dưới lầu?”

Họ rõ ràng là phải nói chuyện với nhau. Cũng như cô rõ ràng là phải trả lại chiếc nhẫn cho anh. “Dưới lầu,” cô chọn, nhưng nhận ra là cô đã sử dụng khá nhiều nỗ lực thể chất, và rằng nhắc tới chuyện đi xuống lầu cô có rất ít năng lượng để đi nhanh.

Tye không ngỏ ý muốn bế cô, và vì thế cô lại thấy vui lòng. Anh giữ những bước chậm rãi bên cạnh cô, hỏi han khi họ đi xuống, “Mọi thứ đã ổn hơn chút nào chưa?”

“Em đang vượt qua cú sốc đầu tiên, và thật lòng cám ơn vì đã nhớ lại,” cô đáp lời anh. Tye hộ tống cô xuống phòng vẽ và để cô lại một lúc trong khi anh đi lấy cà phê trong bếp. Khi anh quay lại anh đợi cho đến khi cô ngồi trên chiếc ghế sofa, một chiếc bàn thấp ở trước mặt cô, anh mới đưa cho cô cốc cà phê và ngồi xuống một chiếc ghế bên cạnh bàn.

“Em - um - Em sẽ rời đi, đương nhiên là thế,” Larch nhận ra cô đang thốt ra. “Thật tốt...”

“Rời đi?” Tye dường như hoàn toàn sửng sốt, và đặt cốc cà phê và cái đĩa của anh xuống mặt bàn. “Ồ, anh không biết là anh có thể cho phép điều đó đấy,” anh dễ chịu thông báo cho cô.

“Anh không thể cho phép?” Có lẽ bởi vì cô không muốn đi, Larch buộc phải bắt bản thân trở nên hung hăng. “Anh không thể ngăn cản em được đâu!”

Cô nhìn gay gắt vào đôi mắt xám kiên định rõ ràng chỉ ra cho cô thấy là anh có thể ngăn cản cô nếu anh muốn thế. Nhưng khi cô tràn trề hy vọng một sự mến khách từ anh - và cô khó có thể đổ lỗi cho anh sau cái cách anh đã đưa cô về nhà và xem xét đến từng nhu cầu của cô anh bình thản nhấc cốc cà phê của anh lên. “Anh biết đây chắc chắn không phải là những ngày dễ chịu nhất trong cuộc đời của em,” anh nhấn mạnh, “nhưng anh thật sự không nghĩ là em đã thật sự khỏe để có thể đi bất cứ đâu.” Một cách ngang bướng cô không trả lời, và anh tiếp tục, “Chẳng lẽ em thật sự thấy kinh khủng khi phải ở lại đây?”

Ngay lập tức cô đầu hàng “Ồ, Tye, anh biết là lí do không phải là anh hay căn nhà dễ thương này mà. Anh biết là em có một vài giây phút kinh khủng ở đây, anh cũng biết em đã được chăm sóc tốt như thế nào mà. Và em thật sự cảm kích điều đó. Chỉ là em không có quyền gì mà ở lại đây. Không có quyền xâm phạm ngôi nhà của anh, xâm phạm công việc của anh, xâm-” cô ngừng lại và nhận ra cô đang nhìn chằm chằm vào tay trái của mình, nhìn vào chiếc nhẫn đính hôn tuyệt đẹp. Cảm thấy vì một lí do với vẩn nào đó cực kỳ miễn cưỡng, cô chậm rãi kéo chiếc nhẫn ra khỏi ngón tay. “Em không có tý ý tưởng nào về việc tại sao em lại đeo chiếc nhẫn này, nhưng giờ em biết là em hoàn toàn không có quyền đeo nó.” Cô dang rộng cánh tay và đặt chiếc nhẫn xuống mặt bàn giữa họ. Ngón tay đeo nhẫn của cô có cảm giác trống trải khi không còn nó nữa. “Vẫn còn những khoảng trống trong trí nhớ của em, nhưng chúng ta chưa bao giờ đính hôn phải không?”

Tye im lặng một vài phút trước đó, không làm bất cứ động thái nào để nhặt chiếc nhẫn lên, anh trả lời cô, “Không, chúng ta chưa bao giờ đính hôn.”

“Và em chắc chắn là em sẽ nhớ nếu như chúng ta đã từng sống chung với nhau.” Cô tiếp tục, và mặt cô đột nhiên nóng như lửa, “Em không thể tin là em đã thật sự đến phòng anh tối hôm qua và hỏi liệu em có thể ngủ cùng anh không,” cô lắp bắp ngượng ngùng.

“Đừng nghĩ về chuyện đó nữa. Em đang có một khoảng thời gian nồng nhiệt trong khoảng không tối tăm không ngừng đó,” Tye nói, và anh mỉm cười khi anh đổi giọng. “Anh hoàn toàn chắc chắn là em không có ý định nào với cơ thể anh.”

Cô thở dài khi anh nở nụ cười ấn tượng đó.

Ngay lập tức cô quay lại với ý tưởng của mình. “Em đang đi quá xa vấn đề rồi; có quá nhiều thứ trong đầu em,” cô phàn nàn. “Em không biết bắt đầu từ đâu trước.”

“Để anh giúp em,” anh ngỏ ý giúp đỡ, và ngay lập tức cô bắt đầu cảm thấy mình ích kỷ.

“Anh đã làm nhiều hơn là cần thiết cho em rồi,” cô đáp lời anh. “Em đã làm phiền công việc của anh đủ lâu rồi. Anh chắc chắn là muốn đến văn phòng làm việc và...”

“Anh không định đến Luân Đôn hôm nay.”

“Anh không đi sao?”

“Không.” Biểu hiện bắt nạt mà cô biết rất rõ bắt đầu xuất hiện trên mặt anh.

“Em đã quên rồi,” anh buộc tội cô. “Hôm nay chúng ta định đi dạo bên ngoài.” Ồ, Tye. Ngay khi cô không thể nghĩ ra bất cứ lý do nhỏ xíu nào tại sao cô lại không muốn rời đi. “Nhưng hãy lấy một vài thứ ưu tiên trước. Bệnh viện đã liên lạc với cảnh sát cùng với những mô tả về em trong trường hợp ai đó có thể báo cáo em mất tích - những thông tin chi tiết của em sẽ được lan truyền đi. Cho tới giờ chưa có ai tới tìm em cả. Nhưng giờ em đã nhớ ra là em sống cùng với chị gái và chồng chị ấy, có lẽ chúng ta có thể gọi cho họ để cho họ biết em vẫn an toàn.” Biểu hiện của anh cho thấy anh không biết tại sao họ nên thấy phiền nếu như chị gái cô không thể tự xoay xở để báo cáo là cô đã bị mất tích. Nhưng anh đã nhắc đến việc giải quyết mọi việc theo thứ tự ưu tiên trước.

“Hazel đi xa một vài tuần...” Larch dừng lại để làm một phép toán đơn giản “... nhưng chị ấy sẽ quay về nhà vào - er - tối nay, em nghĩ thế. Chị ấy đang đi công tác mở rộng công ty trong khi đào tạo một khóa nghiên cứu ở Đan Mạch. Hazel là một kế toán cho một hãng kiểm toán đang định mở rộng thị trường tại đó,” Larch giải thích. Cô rất tự hào về chị gái mình với bản năng tự nhiên và làm việc chăm chỉ đã làm rất tốt công việc của mình.

“Chị gái em cũng nghiên cứu sâu hơn những kiến thức về Châu Âu vào cuối tuần ư?” Tye hỏi.

Larch không chắc là cô đã không bực bội với kết luận của anh là Hazel thích ở Đan Mạch vào cuối tuần hay là cô không quan tâm, khi cô trở về nhà ở Anh vào dịp cuối tuần, mà Larch không có ở đó.

“Hazel đã gọi-” cô ngừng lại, cơn buồn nôn bắt đầu dâng lên trong cô khi cô nhớ ra.

“Có chuyện gì vậy?”

“Không có gì,” cô nhanh chóng phủ nhận, và chỉ có thể cho là những cảm giác của cô về nỗi khiếp sợ đã hiện lên trên mặt. Vội vàng cô tự lấy lại bình tĩnh và giải thích, “Hazel đã gọi vào cái ngày em đến Luân Đôn.” Larch biết thật rõ ràng!

Đó chính là ngày định mệnh mà cô gặp tai nạn. Cô không nói chuyện với Hazel Neville. “Hazel đã gọi để nói rằng chị ấy có một buổi hội thảo cần đến dự vào ngày hôm sau, thứ bảy, và chị còn một đống không dứt những thứ cần phải nghiên cứu để bắt kịp tiến độ. Chị ấy muốn biết là liệu mọi người có phiền không nếu như chị không thể về nhà vào cuối tuần đó.” Neville đã phiền lòng hết sức, anh ấy thật sự phiền lòng! Anh đã cố gắng bỏ qua sự thất vọng với chị ấy. Dù sao đi nữa,” Larch tiếp tục, cố gắng xóa bỏ cảnh tượng tiếp theo ra khỏi đầu, “Hazel phải quyết định ở lại Đan Mạch cho tới khi tất cả công việc và việc nghiên cứu của chị ấy đã hoàn thành. Nhưng...” Đột nhiên mọi chuyện thật rõ ràng trong Larch là nếu Hazel đã ở nhà vào tháng trước thì chắc chắn phải có lý do đặc biệt nào đó thì chị ấy mới không báo việc cô mất tích.

“Anh có ph - phiền không nếu em gọi điện về nhà trong trường hợp Hazel có ở nhà?”

Chẳng nói lời nào Tye bỏ đi và đem đến cho cô một chiếc điện thoại. Số điện thoại nhà Hazel đã xuất hiện trong đầu cô và cô quay số, hy vọng là Hazel không có ở nhà. Cô không thể chịu nổi ý nghĩ là chị gái yêu quý của cô có thể đã trải qua một tháng gần như là trọc đầu vì lo lắng cho cô. Nếu Hazel không có ở nhà, thì, Larch nghĩ là, chỉ trong trường hợp hôm nay chị gái cô đã về nhà trước, chị ấy có thể để lại một lời nhắn trên máy trả lời tự động nói rằng chị sẽ về nhà một lúc nào đó trong ngày.

Tiếng chuông điện thoại ngừng lại. Nhưng, trái với sự băn khoăncủa Larch, không phải Hazel là người trả lời điện thoại mà là Neville, chồng Hazel. Larch cố vượt qua cảm giác ác cảm khi nói chuyện với người đàn ông này để hỏi, “Hazel có ở nhà không?”

“Ồ, ồ,” Neville cười khinh bỉ, rõ ràng là đã nhận ra giọng cô, “nếu đó không phải là cô giúp việc lang thang của tôi.” Và giọng của hắn ta thay đổi, “Đừng có phiền với việc quay lại đây - cô đã bị sa thải!” hắn ta nói với giọng kinh tởm.

Như thể cô lại muốn làm việc cho hắn ta lắm vậy! Dù thế, trong khi muốn cảm ơn hắn vì tin tức tốt lành đó, Larch còn có những chuyện quan trọng hơn trong đầu. “Anh sẽ chuyển một lời nhắn của tôi cho Hazel chứ?”

“Nếu tôi còn gặp lại cô ấy lần nữa! Cô ta dường như đã bắt rễ ở Đan Mạch rồi. Tất cả với một từ mĩ miều là mở rộng tầm hiểu biết!” hắn ta thêm vào vẻ hằn học.

“Hazel vẫn chưa trở về nhà kể từ khi -?”

“Không kể từ khi cô chuồn đi và ở với bà đỡ đầu của mẹ cô, bỏ lại tôi và cái văn phòng của tôi cao ngất và khô khốc với công việc đang dang dở!”

Cô không thích ở trong văn phòng của anh ta; anh ta bóc lột nhân viên của mình không thương tiếc, và, cho là cô không hoàn toàn chắc chắn là làm cách nào cô có thể giải thích với Hazel lý do cô đã bỏ việc, Larch vẫn rất hài lòng là cô không phải quay trở lại làm việc cùng anh ta nữa.

“Dù thế thì chị ấy cũng gọi điện chứ?”

“Một lần! Và khi đó chỉ để hỏi số điện thoại của Ellen Styles hình như số điện thoại của bà đỡ đầu của cô không có trong danh bạ. Thật đáng tiếc là tôi không thể tìm thấy quyển sổ địa chỉ của vợ tôi,” anh ta nói mỉa mai, khiến cho Larch biết là anh ta không buồn tìm kiếm quyển sổ đó. “Tôi cho là Hazel đã không cố gắng để gọi cho cô?”

Larch đã biết là những mâu thuẫn giữa Hazel và chồng chị đã trải qua một giai đoạn tồi tệ, nhưng có vẻ như mọi chuyện đã đột ngột trở nên tồi tệ hơn rất nhiều. Hazel đã từng nghĩ anh ta là một người tuyệt vời, và có lẽ là nếu bở qua sự bất hòa hiện tại của họ thì có vẻ vẫn là như thế.

“Anh có phiền chuyển cho Hazel một lời nhắn nếu chị ấy về nhà trước tôi ngày hôm nay...” Larch bắt đầu nói.

“Cô tự đi mà nói với cô ấy! Cô ấy sẽ không về nhà cho tới tận thứ Ba!” Neville Dawson vặn lại, và dập điện thoại xuống - và Larch bắt đầu hốt hoảng. Đó là cho tới khi giọng nói của Tye phá vớ những ý nghĩ của cô, khiến cho cô buộc phải đấu tranh để lấy lại bình tĩnh

“Chị gái em không có ở nhà à?” anh hỏi bình thản.

“Chị ấy sẽ không về nhà cho tới tận thứ Ba,” Larch nói mà không kịp suy nghĩ.

“Em sống cùng với gia đình của chị gái em, anh nghĩ là em đã nói thế?”

Larch không thật sự nói thế, nhưng thực tế là một nửa ngôi nhà thuộc về cô, cô và Hazel đã cùng thừa hưởng ngôi nhà từ cha mẹ họ, thật sự là một vấn đề, Larch cảm thấy thế. “Chỉ có ba người bọn em thôi,” cô đồng ý, nhưng cố hết sức để kể cho Tye, “Em phải nói với Neville, chồng của Hazel là em định ở với mẹ đỡ đầu của mẹ em trong một thời gian. Có một vài khoảng trống trong trí nhớ của em,” cô giải thích, ước rằng cô có thể quên đi vụ hành hung của Neville đối với cô và không bao giờ còn nhớ về nó nữa. “Nhưng thực tế là vụ tai nạn của em xảy ra ở Luân đôn dường như gợi nhớ là em đang trên đường đi để trải qua một thời gian với bà Ellen của em.” Larch không có tí ký ức nào về việc bắt tàu tới Luân đôn. Nhưng một ký ức khác lướt qua đầu cô. “Bà Ellen đã nài nỉ tại đám tang của mẹ em là em đến sống với dì bất cứ khi nào mọi thứ trở nên quá sức chịu đựng đối với em.”

“Mẹ em mất rồi sao?” Tye hỏi lại nhẹ nhàng. “Cả bố và mẹ em,” Larch trả lời.

“Ồ, em yêu,” Tye lẩm bẩm, và, như thể anh không thể chịu đựng được chuyện đó, anh đi đến ghế sofa cô đang ngồi, nắm lấy tay cô, ngồi xuống bên cạnh cô. “Em bao nhiêu tuổi rồi?” anh hỏi, mặc dù nghĩ là cô là còn trẻ mà đã phải chịu đựng một sự mất mát như vậy.

“Hai mươi ba,” cô đáp lại, nhưng cảm thấy đột ngột muốn khóc và thật sự không nên nghĩ về cha mẹ cô nữa. “Vì bà Ellen rõ ràng là đã không giữ liên lạc với Neville, em chỉ có thể cho là em định gọi cho bà khi em đã đến Luân đôn hoặc là em đã gọi cho bà nhưng bà không ở nhà tất cả là một khoảng trống,” cô kết thúc một cách khập khiễng. “Em nhớ là đã rời nhà mình, và”

“Và giờ em đang làm cho anh khó chịu bằng việc gợi ý là em muốn rời khỏi nhà anh,” Tye nói nhanh.

“Khiến anh khó chịu...” cô bị làm cho kinh ngạc. “Tye, em không muốn làm cho anh khó chịu! Anh phải biết rằng em không muốn chút nào!” cô kêu lên ngay lập tức. “Nhưng anh không phải chịu trách nhiệm vể em - không ai phải chịu trách nhiệm về vấn đề đó dù có chuyện gì đi chăng nữa. Nhưng”

“Nói cho anh biết,” Tye cắt ngang, “chồng của chị gái em có làm việc không?”

Larch chẳng có tí ý tưởng nào về việc Tye đang đề cập đến hiện giờ, nhưng không thấy có lí do nào để không trả lời. “Có, anh ta có làm việc.”

“Ở nhà à?”

“Không, anh ta có một văn phòng. Em không biết hôm nay anh ta đang làm gì ở nhà. Có lẽ anh ta quên cái gì đó và về nhà để lấy. Anh ta có một công ty sản xuất ở...”

“Vậy nếu anh đưa em về nhà hôm nay em sẽ ở nhà một mình suốt cả ngày, chẳng có ai ở đó để chăm sóc cho em?”

“Em...” Oh lạy Chúa! Chỉ đến lúc đó thì mọi chuyện mới sáng sủa trong đầu óc cô rằng với việc Hazel ở Đan Mạch cho tới tận thứ Ba, chẳng có ai ở nhà ngoài cô và ông anh rể kinh khủng của cô. Cô cảm thấy muốn ốm ngay với ý nghĩ đó, và không chắc cô đã mất một số màu sắc trên mặt nhưng cảm thấy buộc phải chỉ ra rằng, “N-Neville thường không làm việc vào cuối tuần. Anh ta có thể ở nhà vào ngày mai và Chủ nhật.”

“Nhưng không phải là hết ngày hôm nay hay thứ Hai và thứ Ba phải không?” Tye ngừng lại, sau đó nói, “Không phải, phải không nào, Larch? Thành thật bây giờ đi nào,” anh nhấn mạnh khi cô không trả lời. “Nhìn vào em đi,” anh tiếp tục. “Giờ em trông có vẻ kiệt sức. Em đang định không làm theo tất cả những việc làm tốt đẹp của Miles phải không? Công việc của những y tá, không quên cả Jane luôn làm việc rất chăm chỉ để giúp em khỏe trở lại? Sẽ không có ai ở nhà em để có thể giúp em nhiều như là mang cho em một tách trà.”

Trong khi Larch hoàn toàn chắc chắn là cô có thể tự mình pha trà, cô cũng chắc chắn là Neville có thể để mặc cô chết đói trước khi anh ta nghĩ đến việc nấu một bữa ăn. “Em sẽ ổn thôi,” cô phản đối.

“Em vẫn định đi ư?”

Không có Hazel ở nhà, Larch có một sự ác cảm to lớn với việc lại vào ngôi nhà mà cô đã chạy trốn khỏi nó trong hoảng loạn. Lựa chọn duy nhất là đến sông với bà Ellen mà Larch cảm thấy, đột ngột cảm thấy cũng kiệt sức như Tye đã gợi ý là cô trông như thế, thật sự là không công bằng. Đến và đặt bản thân đang dần hồi phục của cô cho một người già cả yếu ớt... “Em không thể nhận thêm sự hiếu khách của anh thêm nữa,” Larch tuyên bố một cách ngang bướng.

“Vậy là vì cái tính kiêu hãnh ngang bướng của mình em sẽ bỏ đi?”

“Nhưng tại sao anh muốn em ở lại? Cho tới một tháng trước đây anh còn chẳng hề nhìn thấy em. Chúng ta đâu có đính hôn em không có ràng buộc gì với anh cả.”

“Có, em có!” anh vặn lại lời cô.

Trái tim cô đột ngột đập điên cuồng trong lồng ngực. “Em có ư?” cô hỏi yếu ớt.

Anh cúi xuống để nhặt chiếc nhẫn đính hôn, những biểu hiện trên mặt anh kín bưng, và cô quan sát khi anh trượt cái nhẫn vào trong túi áo khoác của mình. Sau đó anh nhìn vào cô và nói, “Anh bắt đầu thích em, thích em ở lại đây,” tiếp tục một cách có lý hơn, “Em không có ai ở nhà mình cả trong khi ở đây em có Jane, và em có anh nữa.” Cái miệng đẹp trai của anh nhếch lên ở góc. “Và bà anh cũng muốn em ở lại.”

Larch mỉm cười với điều đó, và có thể cảm thấy bản thân cô đang mềm yếu dần. Thật không đúng đắn khi cứ nhận lấy sự hiếu khách của anh, và cô biết thế. Nhưng Tye đã nói rằng anh thích cô và rằng anh thích cô ở đây ở Grove House. Thất vọng cô nghĩ đến lựa chọn khác: quay trở về để trải qua cuối tuần một mình trong cùng một mái nhà với ông anh rể đang ghét của cô. Ôi, cô không thể. Cô chỉ là không thể làm được!

Cô nhìn nghiêm trọng vào đôi mắt xám kiên định vẫn đang im lặng quan sát cô. “Hãy nói là em sẽ ở lại chứ?” anh thúc giục cô nhẹ nhàng.

Cô mở miệng để nói không với anh. “Tye...” cô lưỡng lự - và nhận ra là cô đang hỏi, “L - Liệu em có thể ở lại cho tới thứ Ba không?”

Anh mỉm cười môt nụ cười có sức tàn phá. “Anh sẽ chuẩn bị cho chúng ta bữa sáng,” anh nói.

Theo lời Tye, cô cần thời gian và không gian để điều chỉnh để phục hồi lại trí nhớ của cô. Với điều đó trong tâm trí, sau bữa sáng anh gợi ý là cô nên trở lại phòng vẽ và nghỉ ngơi một lúc trên ghế sofa.

Dù lời gợi ý này xuất phát từ anh hay anh của anh, cô không biết, nhưng trong khi thật sự là đầu óc cô vẫn lộn xộn, cô cảm thấy cô đã nghỉ ngơi còn hơn là đủ nữa. Cô dự định nói nhiều hơn cho tới khi cô nhận ra Tye có thể có việc cần làm trong thư viện mà có lẽ anh không bận tâm tiếp tục.

“Anh có muốn đi giải quyết một vài công việc của mình không?” cô hỏi.

Anh trông như thể anh sẽ từ chối bất kỳ gợi ý nào như thế. Nhưng, như thể đọc được ý nghĩ của cô, “Anh có thể dành thời gian cho em nếu em thích,” anh trả lời. Chính là điều đó. “Em sẽ ở trong phòng vẽ nếu anh cần em,” cô tuyên bố và thích thú vì anh cười.

Tye chiếm khá nhiều ý nghĩ của cô buổi sáng đó. Dù vậy, thỉnh thoảng, cô nhớ ra những khoảng thời gian hạnh phúc, những lúc buồn bực, và những khoảng thời gian mà cô thà quên đi còn hơn. Cô cho rằng thật tự nhiên khi cuộc chạm trán lần trước với ông anh rể kinh khủng có lẽ là ký ức đáng nhớ nhất.

Mãi cho tới khi cô được mười lăm tuổi, tuổi thơ của cô đã luôn thiếu sự bình yên. Sau đó mẹ cô bị bệnh, lời dự đoán đã phá hỏng thế giới của họ. Chỉ trong vòng một năm mẹ cô đã bị dính chặt với xe lăn. Cùng lúc đó Hazel đã làm hoàn toàn xuất sắc sự nghiệp của mình và, trong khi không thể nghĩ được là mẹ họ có thể nhờ những người lạ chăm sóc, nó cũng khá là không thể nghĩ đến việc, vì tất cả những gì Hazel đã cố gắng nài nỉ, chị sẽ bỏ việc để chăm sóc cho mẹ họ và gia đình.

Giải pháp rõ ràng là để Larch đảm trách nhiệm vụ đó. “Con sẽ có cơ hội của mình sau,” người cha đang quẫn trí của cô đã hứa với cô khi Larch sẵn sàng bỏ học vào tuổi mười sáu. Cô không muốn nghĩ về việc sau đó mẹ cô đã được thêm hai năm tuổi thọ.

Vì mọi việc đã xảy ra, mẹ cô đã sống thêm bảy năm nữa. Larch băn khoăn là liệu bà có chết khi đó nếu cha cô không vướng vào một vụ tai nạn đã giết chết ông.

Vì đã nghĩ là mẹ cô sẽ chết trước, nên đó thật sự là một cú sốc khủng khiếp khi chín tháng trước họ phải tham dự đám tang của cha họ. Một tháng sau đó, mẹ họ đã từ bỏ mọi nỗ lực của bà.

Larch bị mất mát nhiều thứ. Hazel cũng vậy. Hazel không còn sống ở nhà nữa, đã gặp và kết hôn với Neville Dawson. Nhưng Hazel đã về nhà để sống với Larch một vài ngày sau đám tang của mẹ họ và, còn có đầu óc kinh doanh hơn Larch, đã đảm trách nhiệm vụ xem xét các khoản tài chính của gia đình.

Chính Hazel đã tìm ra di chúc của cha họ và giải quyết bất kỳ rắc rối nào có liên quan tới việc ông để lại mọi thứ cho mẹ họ, nhưng trong trường hợp mẹ họ chết trước ông thì mọi thứ sẽ được chia làm đôi cho hai con gái của họ.

Như Hazel đã biết từ trước, Hazel hoàn toàn trung thực và công bằng, nài nỉ là chị đã đọc mọi thứ và hiểu hết. Điều Larch không biết cho tới khi Hazel thổ lộ là công ty của Neville Dawson đang gặp rắc rối và cần thêm vốn.

“Neville gợi ý là chúng ta bán chỗ này đi,” Hazel tiếp tục. “Nhưng, bỏ qua thực tế là chị chưa hề mơ tưởng đến việc gian lận với một quyết định to lớn như thế vào thời điểm này, phải mất một khoảng thời gian cho tới khi tài sản của cha mẹ mới được sắp xếp xong. Điều này có nghĩa là chúng ta không thể bán ngay. Những gì mà chị gợi ý, xét theo mọi góc độ là Neville và chị sẽ bán căn hộ của bọn chị và chỉ là nếu như em đồng ý, đương nhiên là bọn chị sẽ chuyển đến sống với em. Em nghĩ sao?”

“Em thích thế!” Larch nhảy tưng lên với lời gợi ý đó. Cô đã cảm thấy chênh vênh khủng khiếp vì không có cha mẹ, và cảm thấy đau lòng vì đã mất họ. Có Hazel ở nhà thật là vui. Larch có rất ít thứ để làm với Neville, vì thế cũng không hiểu anh ta lắm. Cô cho là, vì Hazel là một người rất tuyệt vời, nên anh ta cũng là một người tuyệt vời. Sai lầm!

Căn hộ của họ nằm trong khu vực được săn lùng mua cao nên nó được bán rất nhanh. Hazel, có lẽ giờ đã nhận ra em gái mình đã cảm thấy mất mát thế nào, đã sắp xếp để chuyển đến ngay lập tức. Sau đó chị chuyển sự chú ý sang Larch. “Khi tài sản đã được sắp xếp xong xuôi em sẽ có đủ tiền để có thể đi học để kiếm một việc làm. Có thứ gì mà em đặc biệt muốn làm không?” chị hỏi.

Mặc dù đã làm rất tốt những bài kiểm tra ở trường bảy năm trước, tất cả kinh nghiệm gần đây của Larch chỉ là chú ý đến mẹ co và làm việc nhà. “Em chắc là em muốn làm gì đó, nhưng cha và mẹ -” cô ngừng lại để kiểm tra lại cảm giác của mình. “Thật đột ngột nên em không thể nghĩ về tương lai.”

Và đó là khi Hazel nói với cô là Neville vẫn luôn tìm một nhân viên văn phòng, và cô sẽ thấy thế nào nếu làm một phần việc tạm thời trong một trong những văn phòng của anh ta để xem liệu không khí văn phòng có hợp với cô hay không?

Larch sẵn sàng thử bất cứ thứ gì, và ngay lập tức bắt tay vào làm việc. Cô nhanh chóng nắm bắt nội dung công việc, nhưng ngay sau đó cô phát hiện ra ngay lý do tại sao Neville Dawson lại suốt ngày tuyển nhân viên. Anh ta là một kẻ vắt kiệt sức lao động của nhân viên!

Lúc đầu cô vui lòng với việc bận rộn. Bận rộn đủ để có thể đẩy những ý nghĩ buồn bã về bố mẹ cô sâu trong một góc tâm trí trong một khoảng thời gian. Nhưng cô không thể ngủ ngon được. Không có thời gian nghỉ ngơi, và khi một người đưa cho cô những hướng dẫn về công việc trong một ngày đã nổ tung với áp lực và xin nghỉ và không có ai thế chỗ - Larch nhận ra là cô đang làm công việc của hai người.

Cô bắt đầu cảm thấy stress, và muốn rời công ty, nhưng trong khoảng thời gian đó Hazel về nhà với tin tức hồ hởi là chị đã được chỉ định cho đi học nâng cao, bao gồm một công việc ba tháng, tập huấn và nghiên cứu ở Đan Mạch. Cho tới lúc đó Larch đã nhận ra là cuộc hôn nhân của chị gái mình không phải lúc nào cũng ngọt ngào và tươi sáng như là chị đã để cho mọi người tin như thế. Larch không có ước muốn gây ra một vụ xích mích hơn nữa giữa vợ chồng chị bằng việc bỏ công ty. Và cho tới lúc ấy cô chắc chắn là, biết nhiều hơn về người chồng của chị gái mình, là anh ta có thể tiếp tục và tiếp tục không ngừng nghỉ với cơ hội mà anh ta đã cho cô và chờ đợi những lời cảm ơn mà anh ta đã nhận. Larch giữ im lặng và công việc tạm thời của cô giờ biến thành lâu dài.

Sau đó, trong tuần Hazel bay tới Đan Mạch, một nhân viên khác bỏ việc, và nhiều việc hơn lại đổ lên đầu Larch. Cô không thể cáng đáng được nữa. Cô bắt đầu mang việc về nhà làm. Cô làm việc muộn và ngủ rất ít, và bắt đầu cảm thấy cực kỳ mệt mỏi. Cô không biết là cô còn có thể chịu đựng được bao lâu nữa.

Những vấn đề đã lên tới đỉnh điểm hai tuần sau đó. Hôm đó là thứ Sáu cô dã chạy ra khỏi nhà, hướng đến, cô nghĩ, ngôi nhà của bà dì Ellen ở Luân Đôn. Cả tuần đó thật sự là khủng hoảng đối với Larch. Và vào ngày thứ Sáu không còn có thể dịu lại được nữa. Cô đã mang việc về nhà làm, biết rằng Neville Dawson đã chống đối với chị em nhà Burton vì một vài lý do, nhưng cô vẫn cảm thấy vui mừng vì Hazel có thể về nhà vào cuối tuần sau đêm đó.

Larch đã làm cho Neville bữa tối mà anh ta muốn và sau đó giam mình trong phòng ngủ. Cô chỉ vừa mới bắt đầu công việc mà cô đã mang về để hoàn thành khi cô nghĩ là cô nghe thấy tiếng điện thoại đổ chuông. Cô đã nửa ngồi dậy khỏi ghế khi, biết rằng Neville có thể trả lời điện thoại, nên cô lại ngồi xuống. Cái cách mà anh ta bắt đầu thỉnh thoảng nhìn cô đã khiến cho sởn gai ốc, và cô không muốn liên hệ với anh ta nhiều hơn những gì cô phải làm.

Sau đó cửa phòng cô bị trượt mở mạnh. Cô nhảy ra khỏi ghế ngồi vì ngạc nhiên và sợ hãi khi Neville đi vào, đôi mắt anh ta mở to khi anh ta nôn ra kết quả cuộc điện thoại của Hazel. Điên tiết anh ta tuôn ra lý do tại sao Hazel không về nhà cuối tuần đó - và chẳng phải là họ đã may mắn vì họ không gặp lại chị cho tới khi chị ấy đã hoàn thành công việc ở Đan Mạch hay sao? Và chẳng phải là anh ta cũng may mắn vì anh ta đã là người trả lời điện thoại hay sao? Chị gái cô không phải muốn nói chuyện với anh ta mà là với cô!

Với mỗi một từ thốt ra anh ta càng điên tiết, và Larch bắt đầu cảm thấy cảnh giác với biểu hiện trên khuôn mặt anh ta khi anh ta tiến tới càng ngày càng gần hơn, phun ra bài chỉ trích của anh. Nhưng cô bắt đầu cảm thấy hãi hùng khi, đã ở gần đến mức gây sợ hãi, anh ta nắm lấy vai cô và bắt đầu phun ra những từ ngữ nói rằng nếu anh ta không có Hazel thì em gái cô sẽ là một sự thay thế lý tưởng. Với điều đó anh ta kéo cô đứng dậy, miệng anh kẹp chặt miệng cô khiến cho cô muốn thở gấp, sức nặng cuả anh ta buộc cô nằm lên giường.

Cô đã quờ quạng rời khỏi giường ba lần liền, và cả ba lần anh ta đều buộc cô quay trở lại đó. Điên tiết cô đánh anh và bằng cách nào đó-cô không nhớ là bằng cách nào-cô thoát khỏi anh ta với nỗ lực lần thứ bốn. Cô không có tý ký ức nào về việc nhặt túi khoác lên vai, nhưng vì nó đã ở cùng cô lúc xảy ra tai nạn nên cô nghĩ là cô đã cầm nó theo. Những gì cô nhớ là những loạt cầu thang xuống dưới nhà, tiếng rầm của cửa trước khi cô đóng nó lại phía sau lưng cô. Cô nhớ là cô bị ngã khi hấp tấp chạy trốn, nhớ là đã phải dừng lại vài lần để đứng dậy nhưng vẫn chạy như thể cuộc sống của cô phụ thuộc vào đôi chân, và sau đó là chạy, chạy, chạy... Và sau đó chẳng còn gì cho tới khi cô thức dậy trong một bệnh viện ở Luân Đôn.

Một cơn rùng mình quét qua cô, và cô bị nhấn sâu trong cái ký ức kinh khủng về việc Neville Dawson cố gắng xâm phạm cô đến nỗi cô không biết là cánh cửa phòng vẽ đã được mở ra lặng lẽ. Không cho tới khi, “Em yêu!” Tye kêu lên, “Cái gì thế?” và nhanh chóng đi đến chỗ cô.

Hơi thở của cô nghẹn lại, và cô chỉ có thể tưởng tượng rằng nỗi sợ hãi về cái ký ức đó chắc hẳn đã hiện lên trên mặt cô. “Không có gì đâu,” cô phủ nhận ngay lập tức. Bên cạnh sự trung thành với Hazel, cô cảm thấy hoàn toàn không thể chia sẻ ký ức đó với bất kỳ ai.

Dường như Tye không chuẩn bị để bị bỏ qua như thế, vì anh đã chỉ ra, “Em nhớ chuyện gì đó rất tệ phải không?”

“Không phải tất cả những ký ức đều hạnh phúc,” cô bướng bỉnh trả lời, và đã chịu đựng hết nổi với sự cưng chiều quá mức, ngay cả bằng cách nào đó cô không chống đối với việc khỏe khoắn trở lại, “Nếu anh thích em sẽ làm sandwich cho bữa trưa,” cô gợi ý.

Anh quan sát cô với cái dáng cao lừng lững của mình. Nhưng khi theo bản cô có cảm giác Tye không phải là người thay đổi khi tìm kiếm những gì anh muốn biết, có thể là vì anh đang đánh giá rằng ngày hôm nay có thể khiến cô đủ căng thẳng rồi, nên anh không bắt buộc cô phải nói cho anh vấn đề kinh khủng mà cô đã nhớ lại được.

“Jane đang đến để nấu bữa tối và một bữa ăn trưa nhẹ. Nếu em muốn chúng ta có thể đi dạo xuống đường.”

Larch đứng đậy ngay lập tức, đi từ phòng vẽ ra đại sảnh với anh và nhận ra anh đã lên lầu lấy một chiếc áo len dầy.

“Bên ngoài trời khá lạnh,” anh nói, đưa chiếc áo len rất to cho cô ở chỗ tay vịn cầu thang.

“Cho em ư?”

“Trông em sẽ vô cùng lộng lẫy,” anh hứa, và cười toe toét, và trái tim cô dường như thắt lại. “Nắm lấy tay anh,” Tye hướng dẫn cô khi họ rời nhà và đi bên cạnh những khóm hồng.

Cô nhận ra cô có một tính nết trái ngược và cô không muốn nắm lấy tay anh nữa. Dù nó có trái ngược hay cô đột nhiên ngại ngùng với việc nắm lấy cánh tay anh? Đáng buồn thay, một người đàn bà-cô đã ngủ với một người đàn ông!

“Ở nhà, cha em thích hoa hồng,” cô nói vội vàng, sau đó hít một hơi lấy bình tĩnh và đặt tay cô vào trong khuỷu tay Tye. Đã đủ vui rồi, cô nhận ra là ở đó khá thoải mái.

“Em đã mất ông bao lâu rồi?” Tye hỏi.

“Chín tháng trước giờ là mười tháng trước, có lẽ thế,” cô trả lời, nhận ra là cô đã nằm viện trong một tháng. Dường như đối với cô có lẽ đó là khoảng thời gian cô tự khám phá bản thân mình. Sau tất cả Tye không cần phải đưa cô về nhà và chăm sóc cô tỉ mỉ như thế. Cô không thể chịu được khi nghĩ đến việc cô sẽ phải đối mặt thế nào nếu cô bị bỏ mặc lại tự xoay sở khi cô xuất viện, cô có thể đi đâu, cô sống như thế nào. “Mẹ em ốm liên miên,” Larch tự nói tiếp. “Ch-chúng em không bao giờ ngờ lại chúng em lại mất cha trước.”

“Mẹ em mới mất à?”

“Một tháng sau cái chết của cha em.”

Bàn tay Tye nắm lấy tay cô trong sự thông cảm. “Em sống với cha mẹ em phải không?”

Cô gật đầu, cảm thấy hơi tức thở, nhưng vượt qua nó để kể cho anh, “Đó là một khoảng thời gian khá là kinh khủng, vì thế Hazel gợi ý là em làm một công việc tạm thời trong công ty của chồng chị ấy trong khi em xác định tư tưởng xem em muốn học cái gì. Khá trễ để bắt đầu học, em biết thế.”

Tye nhanh chóng sắp xếp những điều cô nói cho tới lúc đó. “Trước đó em đã ở nhà để chăm sóc cho mẹ em?” anh hỏi.

“Em thấy quý khoảng thời gian em được ở bên bà,” cô lặng lẽ trả lời, sau đó cô ho khàn khàn trong cổ họng và tấn công anh. “Anh không biết em làm việc cho anh rể em khi anh nói với em là em ‘đang làm việc’ khi em em hỏi anh phải không?”

Anh gọn gàng lờ đi cuộc tấn công của cô. “Em không định quay trở lại với công việc tạm thời của em”. Đó dường như là một lời tuyên bố hơn là một câu hỏi.

“Không,” cô trả lời.

“Em đã quyết định em muốn học cái gì chưa?” anh hỏi, dừng lại ngay trước những cái cổng ở cuối con đường.

“Vẫn chưa. Nhưng em phát hiện ra là em khá nhanh nhạy với những con số, vì thế có lẽ em sẽ theo Hazel trong ngành kế toán. Em cũng khá thành thạo vi tính,” cô thông báo cho anh biết, đôi mắt sáng lên.

Anh nhìn xuống cô, và có lẽ nhớ lại hai ngày trước đây cô đã hỏi là liệu cô có kinh nghệm gì về máy tính không. “Hôm nay như thế là đủ rồi,” anh quyết định, quay trở lại. “Em thấy thế nào?”

“Tuyệt vời!” cô trả lời, và mỉm cười rạng rỡ.

Họ quay trở lại ngôi nhà và câu hỏi đã thiêu đốt cổ họng cô lại ở đó - làm cách nào chiếc nhẫn đính hôn lại nằm trên ngón tay cô? Nhưng cô đột nhiên nhận ra những gì Tye đã làm cho cô, và theo đó cô đã làm phiền công việc của anh nhiều đến đâu. Và cô trở nên ngại với việc làm phiền anh hơn nữa.

“Cám ơn anh vì đã cho em mượn áo len,” cô cám ơn anh một cách lịch sự.

“Cứ cầm lấy cái áo; dần dần em có thể sẽ muốn ra ngoài,” anh gợi ý.

“Gặp anh sau,” cô nói, không muốn trì hoãn anh lâu hơn nữa. Mặc dù cô vẫn cảm thấy anh đứng đó nhìn cô khi cô đi về phía phòng vẽ.

Khi Jane đến và biết là Larch đã nhớ lại, nó đã diễn ra bởi vì khả năng trí nhớ của cô quay lại khi Tye không ở đó, anh đã nói cho Jane vị trí chính xác mối quan hệ của họ.

“Điều này thật tuyệt vời!” Jane cười tươi, và không thể ngừng việc ôm Larch ngay cả khi bà cảnh cáo cô, “Giờ, cô không được xúc động mạnh. Cô vẫn cần phải làm cho mọi thứ thật thoải mái.”

Đã quen với việc luôn bận rộn, Larch bắt đầu nhận ra là cô đã không làm gì rất lâu rồi. Một cái thở dài, cô nhận ra là cô đang khỏe lên từng giờ. Nhưng cô có những mối quan tâm còn lớn hơn là cái trạng thái nghỉ ngơi ép buộc hiện tại của cô. Bên cạnh việc phải nói cho Hazel biết là cô không định quay lại làm việc với chồng chị ấy, làm thế nào cô nói cho Hazel là cô muốn ra khỏi nhà và kiếm một chỗ cho riêng mình?

Cái ý tưởng phải quay trở lại ngôi nhà đáng yêu của cô khi Neville Dawson giờ vẫn đang sống ở đó khiến cô buồn nôn. Cô không muốn làm thế. Với việc Hazel đang làm rất tốt với công việc của chị ấy, được cất nhắc lên một vị trí mở rộng thị trường ở Châu Âu, có thể là sẽ có khả năng chị sẽ thường xuyên đi công tác xa nhà.

Cái ý tưởng ở nhà một mình cùng với Neville Dawson là thứ mà Larch không thể chịu nổi. Đúng vậy, vì anh ta là chồng của chị gái cô, và Hazel yêu anh ta, hoàn toàn không có cách nào cô có thể nói cho Hazel biết việc anh ta tấn công cô.

Tye làm việc qua bữa trưa và Larch có một bữa ăn trưa nhẹ cùng với Jane trong bếp. Jane cho phép cô giúp bà với việc rửa bát đĩa sau khi ăn xong, nhưng vẫn cẩn thận quan sát cô, gợi ý, “Nếu cô đang hy vọng xuống nhà ăn tối, có thể sẽ là một ý hay nếu cô nghỉ ngơi vào buổi chiều.” Larch nghĩ về khoảng thời gian cô dừng lại cuộc sống bị sa thải của mình, nhưng trước khi cô có thể đề nghị giúp đỡ một chút Jane lại tiếp tục, “Bà Lewis ở trong làng đang đến để làm việc dọn dẹp,” và Larch nhận ra là cô đang làm cản trở họ.

“Cháu sẽ lên phòng,” cô nói với Jane, và đi lên lầu, những ký ức trước đây về cuộc sống của cô ở nhà lại xoẹt qua đầu cô.

Sau đó trong một lúc, khi cô ngồi ở nơi giờ đây là chỗ ngồi ưa thích nhất của cô gần cửa sổ, cô nhận ra là cô đang nhớ những khoảng đời của mình sau khi cô đã chạy trốn, sợ hãi, khỏi nhà cô. Nhớ lại và đặt những câu hỏi.

Rõ ràng là bây giờ cô có thể nhớ ra Tye ngồi lặng lẽ bên cô trong bệnh viện, yên lặng ngắm cô và lặng lẽ nói chuyện với cô. Cô nhớ ra anh đã thận trọng với cô như thế nào. Và anh lại còn không hề biết cô nữa!

Tại sao, khi cô là một người hoàn toàn xa lạ với anh, mà anh lại nói rằng họ đã chung sống với nhau trong ngôi nhà của anh ở Luân Đôn? Larch bị rối trí với điều đó trong nhiều phút, trước khi đột ngột nhận ra là Tye chưa bao giờ thật sự nói rằng họ sống cùng nhau. Chính cô mới là người đặt câu hỏi, “Chúng ta sống chung phải không?” Ôi, thật tệ, giờ thì cô nhớ ra rồi. Cô đã tiếp tục với ý nghĩ đó với câu hỏi, “Chúng ta có ngủ với nhau không?” Ôi, anh thật đáng thương, anh chắc chắn là ngượng muốn chết!

Larch ở trong phòng nghỉ ngơi, nhưng đầu óc cô cứ đuổi theo hết suy nghĩ ngày tới cái khác. Cô đã mất trí nhớ trong một tai nạn và đã giả định là Tye đã nghe thấy vụ tai nạn và đến tìm cô. Nhưng chắc chắn là không phải thế, vì khi đó Tye còn không hề biết đến cô. Vậy thì làm thế nào, nếu cô không thể nói cho họ biết, mà họ lại tìm thấy được vị hôn phu của cô?

Họ đã tin rằng Tye là hôn phu của cô vậy thì làm thế nào mọi chuyện lại như thế? Cô không biết. Tuy nhiên điều mà cô biết là khi cô sợ hãi chạy trốn khỏi nhà vào tối thứ Sáu đó cô không hề đeo một chiếc nhẫn đính hôn. Và khi cô tỉnh lại trong bệnh viện, một thời gian sau đó, chắc chắn là có một chiếc nhẫn nằm trên ngón tay cô.

Cô thà nghĩ đó là lúc cô bắt đầu hỏi những câu hỏi thẳng thắn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.