Ngày hôm sau, Lâm Ngữ Khê ở nước ngoài gọi điện thoại đến, nói hạng mục trong tay tốt nhất nên đích thân ra mặt, đổi thành lúc trước Hứa Khiêm có thể mượn cớ để từ chối, hôm nay không nói hai lời đã bay qua làm Lâm Ngự Khê giật nảy mình, mang người đến sân bay đón y.
Tâm tư của con gái bao giờ cũng tinh thế hơn, Lâm Ngữ Khê thấy sắc mặt của Hứa Khiêm không được tốt lắm, sau khi kết thúc công việc, cẩn thận dè chừng hỏi y có khó khăn gì trong sinh hoạt hay không.
Hứa Khiêm không có ý kể chuyện này nên chỉ hời hợt bâng quơ lướt qua.
Trước khi y lên máy bay có nhắn WeChat cho Nghiêm Mạc, nói đi công tác, thực tế là cảm thấy hai người đều cần bình tĩnh lại. Tối qua ngoại trừ yếu tố cồn rượu làm mất khống chế ra, những thứ kia căn bản vẫn luôn tồn tại nhưng đều bị coi nhẹ để rồi cùng bộc phát một lần, Hứa Khiêm cảm thấy mình cực kỳ thảm hại, đặc biệt không ngóc đầu nổi, ném sạch thể diện.
Vì vậy y mượn danh nghĩa đi công tác chạy đến đây điều chỉnh tâm tính, y muốn dùng một phong thái thật hoàn mỹ đi chạm trán với chuyện này, y thu lại nỗi đau và sự ngã lòng của mình, giống như năm đó nhặt tôn nghiêm lên vậy, giấu trong một góc mà không ai nhìn thấy được.
Y đã không phải là đứa trẻ thê thảm kia nữa, y sẽ không bởi vì một chuyện gì đó mà suy sụp mấy ngày, cũng sẽ không bởi vì bị đả kích mà không gượng dậy nổi, mặc kệ đời người thế nào, còn sống thì phải tiếp tục, y không có quá nhiều thời gian đứng tại chỗ bi thương qua xuân thu*, bởi vì có quá nhiều người muốn đạp y xuống.
(*Xuân thu (春秋): chỉ thời gian qua mau)
Công việc tiến hành rất suôn sẻ, ký hạng mục thuận lợi, người hai phía ăn một bữa cơm, người hợp tác muốn uống rượu, dĩ nhiên Hứa Khiêm không thể để một cô gái trẻ nhỏ tuổi như Lâm Ngữ Khê gánh vác, chủ động ôm đồm phần lớn chén tạc chén thù.
Kết quả là vừa vào khách sạn đã ôm bồn cầu ói đến không biết trời đất, Lâm Ngữ Khê vội vàng yêu cầu người khác mua thuốc giải rượu đưa tới, còn không quên đau lòng cho y mà vỗ lưng: “Thật ra anh không cần uống nhiều như vậy...”
Thứ gì trong dạ dày đều đã nôn sạch sẽ, Hứa Khiêm thoải mái hơn một chút, nhận lấy nước ấm mà đối phương đưa tới rồi súc miệng: “Bọn họ xông tới chỗ cô, tôi sao có thể đẩy cô ra tiếp chứ?”
Lâm Ngữ Khê nói: “Hứa ca, anh cũng đâu lớn hơn em mấy tuổi...”
Hứa Khiêm khẽ khều lướt qua mũi cô, giọng nói hơi khàn nhưng rất ôn nhu: “Cô ở trong mắt tôi vẫn còn là một cô gái nhỏ tuổi, loại vĩnh viễn ở tuổi mười tám.”
“Mấy ngày này cô vất vả rồi, sau này loại chuyện này để Tiểu Giang làm đi, một cô gái ở bên ngoài dễ bị thua thiệt.”
Mắt Lâm Ngữ Khê đỏ lên nở nụ cười: “Hứa ca, đây là anh muốn bao dưỡng em ư?”
Nói rồi, cô đặc biệt nghiêm túc đếm ngón tay: “Anh xem anh đi, có xe có nhà, dáng dấp còn rất soái, nếu ai gả cho anh thật là hưởng phúc.”
Hứa Khiêm cũng cười theo: “Vậy thì tiếc rồi, tôi không dự định kết hôn, qua vài năm nữa có thể... có thể nghĩ đến con cái, không nói chính xác được.”
Lâm Ngữ Khê gật đầu: “Vậy tôi muốn làm mẹ nuôi của đứa bé.”
“Không thành vấn đề...”
Lại một lát sau, thuốc mua về tới, Hứa Khiêm uống thuốc xong liền nằm xuống, ngủ một giấc đến giữa trưa ngày hôm sau.
Đầu này không thấy bóng dáng y đâu, Nghiêm Mạc ở bên kia cũng không nhàn rỗi, mắt thấy nhà bên này đã gần xong, bạn bè lại giới thiệu một đơn hàng nhỏ, giá thị trường, yêu cầu không coi là quá nhiều. Nghiêm Mạc vẫn luôn làm một mình, cũng không lập phòng làm việc gì gì đó, hắn mới 24 tuổi nên muốn thừa dịp còn trẻ học hỏi thêm kinh nghiệm, tích luỹ chút kinh nghiệm.
Vì vậy sau đó lúc đi giám sát, hắn liền mang theo bản thảo của mình, mấy ngày kế tiếp vẽ không ít bản vẽ phác thảo, gởi qua bưu phẩm để hộ khách chọn lựa, đợi đáp trả cho bước tiếp theo.
Đi làm, tan giờ, phòng mới phòng cũ tuy hai nơi mà chung một lối*, Hứa Khiêm không ở đây, hắn không có người nói chuyện, dĩ nhiên sẽ hơi không quen, đặc biệt đôi lúc thấy Mễ Tô nằm ở huyền quan như có vẻ chờ người, trong lòng càng giống như là thiếu một miếng thịt.
Hứa Khiêm là người hắn chưa bao giờ muốn tiếp xúc, hôm nay trời đất xui khiến lăn đến cùng một chỗ, cũng không biết là tốt hay xấu.
Nghiêm Mạc thừa nhận rằng đối phương mang đến cho hắn kích thích và cảm giác mới mẻ không có gì sánh kịp, thế nhưng kích tình cuối cùng sẽ qua đi, thời gian ở chung với nhau càng dài, có ít thứ suy cho cùng sẽ hiện rõ ra —— tam quan, thói quen, thân thế khác nhau quyết định tính cách còn hơn so với quá khứ không thể nghịch chuyển kia, nên buông tay hay vẫn tiếp tục chung đụng?
Nghiêm Mạc không dám suy nghĩ quá nhiều, giống như đó là một ngòi nổ vừa chạm vào sẽ nổ tung, không cẩn thận sẽ thịt nát xương tan.
Mấy ngày ngắn ngủi cứ trôi qua như vậy, đảo mắt đã đến tiệc trăm ngày của Văn Xảo Xảo, Nghiêm Mạc hiếm khi ăn diện một phen, chải kiểu tóc thật đẹp mắt, xịt nước hoa lên —— hắn cảm giác như mình giống như một chiến sĩ thất bại, mang theo cả người ỉu xìu đầy vết sẹo đi tham gia tiệc mừng của quân địch, nhưng vẫn không lộ ra một tí đau lòng nào.
Mỉm cười, phải mỉm cười —— tuyệt đối không thể để Văn Bân nhìn ra gì, hắn đã đủ thảm rồi, không thể cũng thua sạch sẽ cả sự tôn nghiêm cuối cùng.
Mang theo tâm tình như vậy, Nghiêm Mạc cầm lấy thiệp mời đỏ thắm đi tới hội trường.
Bởi vì tổ chức tiệc trăm ngày và đầy tháng cùng một lần, trong nhà Văn Bân bao hơn nửa khách sạn năm sao, mời hơn chục bàn cho người nhà cùng bạn bè, náo nhiệt còn hơn đám cưới. Sau khi vào bàn, Nghiêm Mạc không dám trực tiếp đối diện với Văn Bân, tìm vị trí ngồi xuống trước, vừa uống trà vừa ngẩn người ra.
Ngồi một lát, đám người bỗng nhiên náo loạn lên, dõi mắt nhìn chính là Hứa Khiêm dắt cánh tay của Lâm Ngữ Khê vào hội trường, Văn Bân nghênh đón rồi hai người ôm một cái.
Hầu kết Nghiêm Mạc lăn lên lộn xuống, chỉ cảm thấy cái ôm này nhìn thế nào cũng chướng mắt.
Cách cả tá người, Hứa Khiêm cũng không chú ý tới hắn, mà cười cười tách ra khỏi Văn Bân, lại tự mình đeo một cái khoá trường mệnh(1) mới mua cho con gái nuôi... Cái khoá bằng vàng kia là y đặc biệt tìm người làm, mặt trên khắc ngày sinh tháng đẻ của Văn Xảo Xảo, kiểu dáng trang nhã hoa lệ, vừa nhìn liền biết nhất định tốn một số tiền lớn.
Đứa trẻ được bọc trong tã lót, mềm mại giống như một cục bông, Hứa Khiêm tò mò chọc chọc bàn tay nho nhỏ kia, cho dù nắm lên cũng chỉ bắt được một ngón tay của y, yếu đuối đến khó tin.
Mặt của Văn Bân đỏ ửng, mắt sáng lên, sự hạnh phúc trong con ngươi cũng sắp trào ra: “Chờ vài năm nữa, để bé gọi anh là cha nuôi.”
Hứa Khiêm cũng cười theo: “Vậy anh chờ đấy.”
Giao con cho vợ ôm, Văn Bân nhìn sang Lâm Ngữ Khê ở một bên, nhỏ giọng hỏi y: “Ban nãy là chị dâu sao? Dáng dấp thật xinh đẹp, rất xứng đôi với anh.”
“Đây là em gái họ của anh, cùng đi theo anh mà thôi.” Hứa Khiêm vỗ cậu một cái, lại đĩnh đĩnh đạc đạc quàng bả vai: “Em nha, đừng lo lắng cho anh nữa, anh hiện tại rất tốt, ăn uống không thiếu... Aiz, anh nghe nói em sắp mở một triển lãm tranh hả? Có gì cần trợ giúp không...”
Hai người cười cười nói đi xa, Nghiêm Mạc mới hồi phục tinh thần lại, cúi đầu nhấp nước trà.
Trà đã nguội, vị đắng chát lan tràn trong khoang miệng, theo yết hầu trượt xuống, từng chút một xông vào trong tim.
———————–
(1) Khoá trường mệnh (长命锁): quà thường được tặng cho em bé vào dịp đầy tháng. Mọi người cho rằng, chỉ cần đeo vật trang sức này thì có thể trừ được tai hoạ, “khoá” được sinh mệnh. Cho nên nhiều em bé từ khi sinh ra đã đeo “trường mệnh toả” mãi cho đến lúc trưởng thành.