Định Kiến

Chương 53: Chương 53




Hai người tới nhà hàng, Hứa Khiêm đỗ xe xong liền cùng Nghiêm Mạc cười cười nói nói đi vào gian phòng.

Phòng VIP rất lớn, bên trong có đặt ghế salon TV và vân vân, cộng thêm một cửa sổ sát đất vừa lớn vừa sang trọng. Trong lòng Hứa Khiêm thấy hài lòng liền gọi người phục vụ tới kêu một bình Mao Đài, tự mình rót đầy cho hai người.

Nghiêm Mạc không muốn uống rượu lắm nhưng cũng không tiện thẳng thừng dập tắt hào hứng của đối phương nên cũng không nói gì.

Chờ dọn thức ăn lên, Hứa Khiêm bắt đầu hỏi dò: “Tôi nhớ cậu không ăn cay, cũng không ăn thức ăn cay... Cậu xem thử có thích không.” Nói xong tự tay múc cho hắn một chén canh.

Nghiêm Mạc hơi ngượng ngùng nhận lấy, kết quả cả bữa cơm đều là Hứa Khiêm ân cần gắp thức ăn thay hắn, rút cuộc chất thành một núi nhỏ trong chén, đến cuối cùng thật sự ăn không hết thì Hứa Khiêm mới dừng lại, qua loa bới hai miếng cho mình.

Nghiêm Mạc cảm thấy hôm nay thái độ của y đặc biệt kỳ quái, liền hỏi làm sao vậy.

Thiếu chút nữa Hứa Khiêm buột miệng nói là tôi muốn theo đuổi cậu, về sau suy nghĩ lại sợ hù người kia chạy mất rồi trằn trọc cả buổi mới mở miệng: “Việc kia... lần trước cậu nói tin tưởng lời của tôi có phải là thật không?”

Khi đó Nghiêm Mạc uống rượu, lại đúng lúc tâm trạng sụp đổ nhất, Hứa Khiêm hỏi như vậy là muốn xác định một chút, nếu như tiểu tử này dám nuốt lời, y liền...

Được rồi, y cũng không thể làm gì, đơn giản chỉ là càng khó theo đuổi hơn một chút.

Nếu như còn chưa nếm thử đã buông tay thì thật sự không phải là tác phong của mình.

Bên này Hứa Khiêm đang suy nghĩ miên man nên không chú ý tới ánh mắt hơi ngưng trọng của Nghiêm Mạc, hắn trầm mặc vài giây rồi mở miệng nói: “Đương nhiên là thật, tôi sẽ không lừa gạt người khác.”

Nghe vậy, Hứa Khiêm lập tức nở nụ cười, thả sự thấp thỏm trong lòng kia về chỗ cũ, y nâng thẳng ly rượu trên bàn lên, nghiêm túc chân thành nói: “Cậu tin tưởng tôi, tôi cũng sẽ không để cậu thất vọng. Như vậy đi Nghiêm Mạc, tôi đáp ứng với cậu rằng sau này khi đến những chỗ đó sẽ báo trước với cậu, cũng sẽ cố gắng tránh đi những nơi đó, có thể chạy sẽ bỏ chạy.”

Cam kết xong, Hứa Khiêm nâng ly uống một hơi.

Nghiêm Mạc nhìn thấy ánh mắt trịnh trọng của y, mơ hồ chạm đến cái gì đó trong lòng, nhưng chỉ thốt ra một từ “được.”

Xong bữa cơm, rượu cạn một nửa, Nghiêm Mạc hầu như không đụng tới, hình như tâm tình của Hứa Khiêm khá tốt nên uống đến mặt mày đều ửng hồng cả lên, thế nhưng không say, một đôi mắt sáng lấp lánh, rất tỉnh táo...

Y cảm thấy giữa y và Nghiêm Mạc cũng có hy vọng —— ít nhất đối phương chịu tin y không phải sao? Cho dù... cho dù tạm thời không quên được Văn Bân cũng không quan trọng, ngày tháng còn dài, mình nên phải có chút kiên nhẫn này...

Nhưng con người của Nghiêm Mạc y chang một hoà thượng, không hút thuốc không uống rượu, trong việc tình ái đa số đều do y chủ động, đều nói tặng quà phải chiều theo sở thích, Hứa Khiêm suy nghĩ hồi lâu liền nhờ người ở nước ngoài mua trọn bộ dụng cụ vẽ tranh rồi nhờ người ta gởi về.

Từ sau khi Nghiêm Mạc tốt nghiệp rất ít khi động tới tranh sơn dầu, hơn nữa đa phần dụng cụ của hắn đều để ở quê nhà, không có bao nhiêu trong nhà hai người ở chung, hơn nữa cửa phòng vẽ tranh cho tới bây giờ vẫn khoá chặt, Hứa Khiêm chỉ đi vào một lần chính là lần trước y đưa Nghiêm Mạc say rượu về nhà rồi thay hắn đóng cửa sổ lại.

Mấy ngày sau đã được đưa tới, Hứa Khiêm xã giao ở bên ngoài, lúc trở về liền thấy Nghiêm Mạc ngồi trên ghế salon xem tivi, tất cả bao bì lớn nhỏ xếp đống ở trong góc, mở cũng chưa mở. Y xoa xoa huyệt thái dương, mới vừa muốn nói chuyện đã thấy người kia quay đầu lại hỏi y: “Anh muốn học vẽ tranh sơn dầu?”

Hứa Khiêm sửng sốt một chút, câu “đây là mua tặng cậu” nghẹn trong cổ họng, hồi lâu không nói ra lời.

Y đành phải hỏi: “Làm sao cậu biết?”

Nghiêm Mạc chỉ bên ngoài bưu kiện: “Viết ở trên đơn chuyển phát nhanh... Trước kia tôi qua nhà anh vừa vặn gặp được Tiểu Giang đang thu dọn bản vẽ của anh...”

Trong mắt Hứa Khiêm thoáng loé lên một tâm tình phức tạp rồi lập tức cười nói: “Thế mà bị cậu phát hiện ra rồi.”

Y cúi người xuống, cầm dao rọc giấy trên bàn trà mở từng lớp trên gói hàng, lộ ra dụng cụ được gói kín ở bên trong, thuốc màu hơi vẩy ra làm bẩn y phục của Hứa Khiêm, xanh xanh đỏ đỏ.

Nghiêm Mạc có chút không nhìn được nữa, đứng dậy nói: “Để tôi giúp anh.”

Hứa Khiêm xua xua tay với hắn, vén tay áo lên lau mồ hôi trên mặt, cười nói: “Nếu cậu thật muốn giúp tôi thì dạy tôi vẽ tranh đi.”

Y vốn chỉ là thuận miệng nói thế thôi nhưng lại thấy Nghiêm Mạc rất nghiêm túc chăm chú nhìn y: “Anh thật sự muốn học? Anh muốn học thì tôi có thể dạy anh, nhưng mà dù sao chuyện như vậy cũng không thể làm được trong một sớm một chiều... Này! Anh đừng đột nhiên nhào lên thế!”

Hứa Khiêm quệt hết số phẩm màu trên tay lên áo ở nhà của hắn, vừa lau vừa cười hết ga, về sau Nghiêm Mạc bị y chọc đến hơi nổi giận, vừa định đẩy ra lại bị ôm chặt lấy.

“Cảm ơn cậu.”

Thanh âm của y rất nhẹ, không thấy nửa phần cân nhắc của ngày thường nhưng nghiêm túc chân thành tới cực điểm. Nghiêm Mạc ngẩn người, trên mặt bỗng nhiên mát lạnh, giơ tay lên vuốt thì ra là một mảng màu tím.

“Con người anh sao ấu trĩ thế!”

Hứa Khiêm cười ha hả hôn hắn một cái: “Là cậu quá nghiêm túc thôi, thảo nào có tên gọi như thế... Ai ya tôi nói nè, hai ngày nữa chúng ta ra ngoài chơi đi, cậu xem một chàng trai mới hơn hai mươi như cậu mà cả ngày ngoại trừ làm việc chính là làm việc thế thì giống cái dạng gì chứ? Quá nhàm chán mà...”

Nghiêm Mạc ra sức lau thuốc màu trên mặt, nhìn y chằm chằm: “Đoạn thời gian trước không phải mới đi triển lãm tranh sao?”

Hứa Khiêm chớp mắt vài cái: “Triển lãm tranh là nơi nghiêm túc như vậy mà có thể gọi là chơi đùa sao? Ý của tôi là đi... nơi giải trí...”

“Tôi sẽ không đi quán bar.”

Lòng Hứa Khiêm nói dù cậu muốn tôi cũng không cho cậu đi, y ho nhẹ hai tiếng, từ trong túi lấy ra hai vé suối nước nóng ở làng du lịch: “Cái này, gần đây công ty định tổ chức ra ngoài chơi tập thể, cậu tới không?”

Mắt thấy sắp đến Trung Thu, thời tiết từ từ chuyển lạnh, công ty định cho mọi người nghỉ ngơi một chút, thuận tiện cùng ra ngoài vui chơi một chuyến và vân vân, coi như là an ủi công nhân viên.

Nghiêm Mạc nhíu mày: “Tôi lại không phải là người của công ty các anh...”

Lòng Hứa Khiêm nói dĩ nhiên cậu không phải rồi, lại nói: “Cậu coi như làm việc cho tôi, cậu muốn tới thì sẽ không có ai nói gì đâu.”

Y lại suy nghĩ thêm một chút, nói bổ sung: “Tôi đã đặt vé máy bay và khách sạn rồi, nếu cậu không đi... tôi sẽ...”

“Sẽ gì?”

“... Tôi cũng không đi.”

“Vì sao?”

Hứa Khiêm không nhịn được nói: “Cậu làm gì nghiêm túc quá vậy? Mười vạn cho một chữ “vì sao” hả, cho một lời chắc chắn, có đi hay không?”

Nghiêm Mạc suy nghĩ một hồi, nhớ tới năm nay người nhà ăn tết ở nước ngoài, hắn trở về cũng không để làm gì, dứt khoát gật đầu: “Vậy thì đi.”

Nhận được câu trả lời, Hứa Khiêm rất vui vẻ, hung hăng hôn hắn hai cái: “Vậy ngày mai cậu phải theo tôi ra ngoài mua quần áo, mua ít đồ bơi quần bơi này nọ... Hì hì.”

“... Tôi có quần áo rồi.”

“Tôi mặc kệ, tôi muốn cậu mặc đồ do tôi mua!”

“Vì...”

“Nếu cậu còn dám hỏi vì sao thì có tin tôi thượng cậu ngay bây giờ hay không?”

Nghiêm Mạc thở dài, thoả hiệp nói: “Được rồi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.