Định Kiến

Chương 97: Chương 97




Cái loại tình cảm không thể khống chế này khiến Hứa Khiêm khó chịu, giống như bị ép lùn đi một đoạn, y không thể bình tĩnh đối mặt với Nghiêm Mạc, dứt khoát vùi đầu đi về phía trước, cố hết sức kéo xa khoảng cách giữa hai người.

Người kia cũng biết mình hơi vượt giới hạn, lúc này không nhanh không chậm đi theo sau, ánh mắt tập trung vào người trước mặt, nhìn sống lưng thẳng đứng vì căng thẳng của người nọ, gáy khẽ run run, cùng với bàn tay hơi bất an cắm trong túi. Hôm nay Hứa Khiêm mặc một bộ đồ đơn giản thoải mái, áo sơmi màu đen phác hoá vòng eo gầy dẻo dai, quần dài bọc lấy đôi chân dài, dưới chân mang một đôi giày leo núi cổ thấp, lão luyện lại đẹp trai.

Một người đàn ông xuất sắc, kiêu ngạo như vậy, vốn hoàn toàn thuộc về mình, nhưng bởi vì sự do dự cùng thành kiến của hắn, cuối cùng đưa đến cục diện như vậy, Nghiêm Mạc vừa phỉ nhổ sự ngu xuẩn của mình, hối hận thành kiến lúc đó, đồng thời cũng không cách nào buông tay.

Hắn phải đoạt lấy Hứa Khiêm về, hắn sẽ làm đối phương một lần nữa tiếp nhận mình... cho dù là dùng bất cứ phương pháp gì đi nữa.

Cứ một trước một sau như vậy đi tới đỉnh núi, Nghiêm Mạc đưa Hứa Khiêm đến nhà hàng nông thôn trong trí nhớ, ở đây không có ghế cao, hai người chân dài ngồi xuống cái ghế đẩu, trước mặt là bàn ăn đầy dầu mỡ, bà chủ đi tới, khua tay đuổi đi mấy con ruồi đang bay lượn, vừa đặt lên cái lót bàn duy nhất trong quán ăn. Ở đây không có thực đơn cụ thể, Nghiêm Mạc căn cứ theo sở thích của Hứa Khiêm gọi vài món ăn, đợi đến khi xoay người xuống nhìn phía bên kia, mới thấy Hứa Khiêm đang mải miết chơi di động, ôn nhú nói: “Hứa ca, uống nước đi.”

Người kia không để ý tới hắn, trái lại chăm chăm nhìn vào mớ ô vuông hỗn loạn trong trò Tetris, chân mày cau lại. Nghiêm Mạc kéo ghế ngồi bên cạnh y, nhìn chằm chằm mấy hình đủ mọi màu sắc trong chốc lát, “Thả đây nè.” Hắn chỉ một vị trí.

Hứa Khiêm liếc nhìn y, ngược lại thật sự thả xuống ô vuong xuống đó, sau mấy hiệp, thấy cục diện GAME OVER từ từ được cứu vãn lại thì sắc mặt của y cũng không còn khó coi vậy nữa, vừa vặn món ăn được đưa lên, Nghiêm Mạc tự mình gắp một đùi gà bỏ vào chén y, Hứa Khiêm cũng không chống lại.

Chờ ăn cơm xong, Nghiêm Mạc lại dẫn người đi đến nhà của một hộ gia đình nông dân gần đó, Hứa Khiêm khăng khăng muốn hai gian phòng, Nghiêm Mạc không lay chuyển được y, đành phải tạm thời thoả hiệp.

Nhưng muốn hắn vì vậy mà không làm gì nữa thì không thể nào, thật vất vả đi ra được một chuyến, lần này sau khi trở về, đối phương không chừng lại sẽ mượn cớ gì đó để rời xa... Hắn tìm bà chủ nói một tiếng, rồi cấp ít tiền, đổi lấy chìa khoá dự bị của gian phòng, thừa dịp người kia đi tắm liền lén vào. Hứa Khiêm khoác khăn lông đi ra, thấy vẻ mặt vô tội của tên đang đứng ở cửa này, vừa định bùng nổ thì nghe đối phương nói, “Hứa ca, bên chỗ tôi không có nước nóng, anh có thể cho tôi ké tắm một chút được không?”

“Chuyện như vậy cậu tìm ông chủ đi, tìm tôi làm gì.” Hứa Khiêm lắc lắc cho nước chảy xuống, đặt mông ngồi trên giường. Nghiêm Mạc nhìn gò má còn dính bọt nước của y, nuốt hầu kết một cái, cũng bình tĩnh tiến tới phía trước, “Hứa ca, tôi giúp anh lau đi.”

Hứa Khiêm không đáp trả, ngược lại cũng không từ chối, Nghiêm Mạc mặt dày cầm lấy khăn lông trong tay y, bọc lấy mái tóc ẩm ướt nhẹ nhàng chà xát, một chân hắn gập lại quỳ trên đệm, hai người rất gần nhau, từ trên nhìn xuống, có thể hoàn toàn nhìn thấy đường cong của thân thể Hứa Khiêm, quai xanh nổi lên cùng bắp thịt thon thả, tuyến nhân ngư chạy dọc theo bụng dưới khuất vào quần lót màu đen, thật khêu gợi chết người. Nghiêm Mạc gần như tham lam nhìn y, nhìn thân thể đã từng ôm ấp và tiến nhập vào, trong nháy mắt đó thậm chí có một ý nghĩ điên cuồng, ham muốn xấu xa và tà ác như thế khiến Nghiêm Mạc giật nảy mình... Hắn hít mạnh một hơi, cúi đầu, ngửi mùi thơm mát nơi tóc đối phượng, nhẹ nhàng xát xát như lông chim quét qua.

Hứa Khiêm lại đọ sức với trò Tetris, đang chơi đến say mê, không chú ý tới mắt hơi đỏ lên của người phía sau, cùng nguyên nhân xúc động của lồng ngực không ngừng phập phồng đó.

Cuối cùng Nghiêm Mạc vẫn được tắm rửa trong phòng Hứa Khiêm như mong muốn, hắn chỉnh nước đến mức thấp nhất, mặc cho nước lạnh tưới ào ào xuống, dập tắt ngọn lửa dục vọng nơi bụng dưới đang lan toả không chịu đi kia.

Tắm xong đi ra, môi Nghiêm Mạc hơi tím lại, người kia đang chơi game ngẩng đầu lên, thấy sắc mặt tái nhợt của hắn liền nhíu mày lại, “Cậu đừng để bị cảm, không thì ngày mai ai lái xe cho tôi.”

Nghiêm Mạc cười cười, “Nghe được những lời này của anh, dù thế nào đi nữa tôi cũng sẽ không bị bệnh.”

Hứa Khiêm hừ một tiếng, “Cậu đừng có bán thảm với tôi, nhanh đi mặc quần áo tử tế vào, nhân khi mặt trời xuống núi đi đến chùa thôi, chiều nay mới vừa nhận được điện thoại là tôi có một hội nghị khẩn cấp, nên sẽ về sớm hơn so với kế hoạch.”

Sau khi hai người sửa soạn xong xuôi thì lúc ra cửa đã hơn 5h, Hứa Khiêm liếc nhìn sắc trời, đúng là còn tối hơn bình thường một chút, Nghiêm Mạc đứng sóng đôi với y nói: “Trước khi tới đây tôi có coi dự báo thời tiết, hai ngày này có thể sẽ có nơi mưa to...”

“Vậy thì nhanh lên, không cần mang dù đâu.”

“Ừ.”

Chùa này không xa lắm, đi bộ mấy phút đã tới. Hứa Khiêm bước trên bậc thềm đầy rêu xanh, đi tới trước cánh cửa đỏ thẫm, nhẹ nhàng gõ gõ nắm cửa bằng đồng màu vàng, không bao lâu, một vị hoà thượng nhỏ tuổi đi dép mộc lạch cà lạch lạch đi tới, mở cửa cho hai người.

“Các vị là ai?”

Hứa Khiêm thấy cậu dáng dấp đáng yêu, giọng nói cũng nhu hoà đi nhiều, “Chúng tôi tới dâng hương, ở chỗ các vị có bề trên không?”

Hoà thượng nhỏ tuổi sờ sờ đầu mình, lui về phía sau hai bước: “Các vị vào đi.” Nói xong quay đầu lại, thét lớn về phía trong phòng: “Sư phụ, có người tới dâng hương ạ.”

Hứa Khiêm và Nghiêm Mạc vào cửa, cảm thấy cái chùa này còn nhỏ hơn so với tưởng tượng, mắt đảo một vòng liền nhìn thấy không sót gì, lò đặt ở sân cắm đầy chân hương, nhưng phần lớn là đốt hết rồi, cộng thêm phản ứng vừa nãy của hoà thượng nhỏ tuổi, đoán chừng bình thường hương khói cũng không quá vượng. Hứa Khiêm vừa ngắm bốn phía vừa đi vào trong, xuyên qua sân viện là đại đường, chính giữa có một pho tượng Phật cao lớn, trên đất bày một cái đệm cói phủ đầy bụi, xem ra cũng đã khá lâu rồi.

Lúc này hoà thượng nhỏ tuổi dẫn sư phụ đến, người kia nhìn thấy khách tới liền chắp hai tay, cúi nhẹ đầu xuống, “A di đà phật, chẳng biết hai vị thí thủ đến thăm có việc gì không?”

Hứa Khiêm dựa theo đó đáp lễ lại, sau đó kể giản lược một lần, sư phụ kia chăm chú nghe, xong rồi phất tay một cái để đồ đệ dẫn bọn họ lấy nhang, từ ngoài đi vào, cuối cùng quỳ rạp xuống trên đệm cói.

Sau khi ra khỏi chùa, Nghiêm Mạc hỏi: “Hứa ca, anh có biết ban nãy tôi tôi cầu nguyện gì không?”

Hắn quỳ gần hai mươi phút ở bên trong, Hứa Khiêm ngồi xổm ở cửa chơi Tetris cũng đã đánh 3 trận, nên có chút mất kiên nhẫn, “Liên quan gì đến tôi.”

“Đương nhiên liên quan đến anh.” Nghiêm Mạc kéo tay y, bất chấp đối phương giãy giụa, ép mười ngón tay đan vào nhau. “Tôi nói với Phật tổ, tôi mong muốn ở cùng anh suốt đời, cho dù phải trả bằng bất cứ giá nào cũng sẽ không tiếc... Hứa ca, nếu ở đây thật có thể linh nghiệm như lời anh nói, nguyện vọng của tôi sẽ thành hiện thực phải không?”

Thanh âm của hắn rất nhẹ, nhưng trong trẻo gần như trong suốt, lập tức đánh trúng đáy lòng Hứa Khiêm.

Ngón tay bị nắm chặt run rẩy, nhưng không giãy giụa nữa, y nhắm mắt lại, thờ ơ nói.

“Cậu hỏi tôi làm gì, hỏi Phật tổ đi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.