Đỉnh Luyện Thần Ma

Chương 383: Chương 383: Các có tính toán




Ân, ba trăm viên Hạ Phẩm Linh Thạch, đối với một tòa tồi tàn không được phong cấp Thành Trì như Diệp Thành hiện tại, có thể nói là một số tiền lớn, bọn họ xuất ra một lượng lớn tài sản như thế này để mà đuổi mình đi, xem ra cũng là có lòng.

“Diệp Công Tử! Chúng ta đều là người thông minh, ta không cần nói vòng vo, ngươi cũng có thể hiểu được, Diệp Tộc chúng tôi là muốn ngươi cách xa Tiểu Nha Thiếu Chủ!” Nhì thấy Diệp Tử Phàm giả điên giả dại, Diệp Huyền không có cách nào liền nói trắng ra.

Ba trăm viên Hạ Phẩm Linh Thạch, đối với Diệp Tộc hiện tại, cũng là một con số không hề nhỏ với tình hình khó khăn của Diệp Tộc hiện nay.

Nhưng mà vì để cho Diệp Tử Phàm rời xa Diệp Tiểu Nha, Diệp Tộc bọn họ là cũng nhịn đau bỏ ra.

Phải biết năm xưa bọn họ mời một vị Siêu Phàm Cảnh làm khách khanh Trưởng Lão, hàng năm cũng chỉ phải hao tổn năm trăm viên Hạ Phẩm Linh Thạch mà thôi.

Vì chuyện này, bên trong tộc đã nổ ra một trận tranh cải lớn, có người nói vì một tên Võ Mạch hậu kỳ Võ Giả mà phải bỏ ra ba trăm viên Hạ Phẩm Linh Thạch là không đáng, cũng có người muốn âm thầm xử lý cái tên Diệp Tử Phàm này đi, nhưng mà cuối cùng, chính Tộc Trưởng lại dẹp yên chúng nghị, bỏ ra ba trăm Hạ Phẩm Linh Thạch tiễn đưa Diệp Tử Phàm rời đi.

Đạo lý mà Tộc Trưởng đưa ra đó là, Diệp Tử Phàm chính là người có ân cứu mạng Diệp Tiểu Nha, nếu như ra tay sát hại Diệp Tử Phàm, Diệp Tộc chúng ta không khác gì Vân Thành người là bao, đều là một bọn lòng lang dạ sói.

Tộc trưởng tuy là đưa ra lý do quang minh chính đại như vậy, nhưng mà trong tộc nhiều người thầm hiểu là không phải như vậy, sát hại Diệp Tử Phàm là không khó, chỉ là sau này một khi Diệp Tiểu Nha điều tra ra được sự thật, rất có thể sẽ đối với Diệp Tộc bọn họ có ý kiến, mặc dù không có đem Diệp Tộc làm thế nào, nhưng mà lòng trung thành đối với Diệp Tộc sẽ giảm xuống, có khi còn rời bỏ Diệp Tộc mà đi cũng nên, như vậy được không bù mất, vì lý do này, cho nên mọi người mới dừng tại đây, đồng ý với ý kiến của Tộc Trưởng.

“Nếu như ta không đồng ý thì sao?” Diệp Tử Phàm đem cái túi càn khôn trả lại cho Diệp Huyền, dùng giọng trêu tức hỏi.

Trong lòng của hắn hiện tại thở dài, thật là một đám bạch nhãn lang, đã giúp bọn họ không ít chuyện, không nghĩ đến bọn họ lại đánh chủ ý lên người của mình, nếu như không phải là Tiểu Nha, hắn đã đem đám người này diệt mất từ lâu.

“Diệp Công Tử! Ngươi phải suy nghĩ cho kỹ, Tiểu Nha Thiếu Chủ hiện tại cũng không phải là ngươi có thể với cao được, với lại Diệp Tộc chúng tôi cũng không có thiếu Võ Mạch Cửu Trọng cường giả! “ Nhận lại túi Càn Khôn, Diệp Huyền là âm âm nói.

Nhất là Võ Mạch Cửu Trọng, hắn là vô cùng đề cao, chuyện về Diệp Tử Phàm một chiêu diệt sát đi hai mươi mấy đầu Yêu Binh, hắn cũng nghe nói đến, chỉ với thủ đoạn kia, hắn cũng có thể làm được, nếu như Diệp Tử Phàm một mực khư khư cố chấp, hắn cũng không ngại ra tay.

“Lăn!”

“Ầm! Phốc! “

“Đây là lần đâu tiên, cũng là lần cuối cùng, nếu như còn dám uy hiếp ta, không những là ngươi, mà Diệp Tộc các ngươi cũng không cần tồn tại tất yếu! “ Đem tên Diệp Huyền này đánh bay, Diệp Tử Phàm chỉ để lại một câu, cũng không quan tâm đến tên này chết sống, liền đi vào bên trong tiểu viện.

“Hây! Xem ra sau này muốn ăn đồ của Tiểu Nha nấu, cũng không có dễ dàng! “

Đi đến bên chiếc bàn vừa rồi, liếc mắt nhìn một đám chén đĩa kia, Diệp Tử Phàm thở dài nói.

Diệp Tiểu Nha bây giờ chỉ mê mẩn tu luyện, khó khăn lắm mới trở lại một lần, hắn muốn dùng thức ăn do cô bé này nấu, xem ra là không dễ, bây giờ cô bé chỉ là Võ Mạch cảnh mà thôi, một khi đột phá Siêu Phàm, lại càng không có hi vọng cô bé hồi gia...

...

Diệp Thành! Phủ Thành Chủ! Minh Qua Điện.

“Cái gì! Tên Diệp Tử Phàm kia không nhận Linh Thạch! Còn ra tay đánh ngươi bị thương! “

“Thật là không có thiên lý, chúng ta đã tha cho hắn một mạng, vậy mà hắn không biết cám ơn, tên này thật sự đáng chết! “

“Tộc Trưởng! Xin ngài hãy hạ lệnh đi, chúng ta nhất định phải đem tên Diệp Tử Phàm kia vằm làm tám khúc! “

Minh Qua Điện một đám Trưởng Lão, nhìn thấy Diệp Huyền thương thế thảm trọng, tất cả đều nhiệt huyết sôi trào, lời lời tru phạt, dường như chỉ cần Tộc Trưởng Diệp Hán Lương ra lệnh một cái, bọn họ sẽ đem Diệp Tử Phàm tru diệt giống như.

“Ân! Vậy trong các vị, ai sẽ đích thân ra tay trừng phạt cái vị Diệp Tử Phàm kia đây?” Diệp Hán Lương nhìn qua một đám khí thế hung hăng Trưởng Lão, lạnh lùng lên tiếng hỏi.

Chỉ là đang thảo phạt say sưa, nghe đến Diệp Hán Lương nói ai sẽ đi thì lại không ai đứng ra lên tiếng, tất cả Trưởng Lão đám không nhắm mắt lại dưỡng thần, thì cũng là cúi đầu xuống xem nền nhà, không một ai xung phong ra trận.

“Sao lại như vậy? Không phải vừa rồi còn hăng hái lắm sao?” Diệp Hán Lương vô cùng không thích hỏi lại.

“Tộc Trưởng! Chuyện này cần phải bàn bạc kỹ hơn!” Thành Chủ Phủ Tổng Quản Diệp Thượng Tuấn, đồng thời cũng là Diệp Tộc quản gia, lên tiếng nói.

Hắn cũng biết cái khó của đám Trưởng Lão này, đa phần mọi người đều không muốn Diệp Tiểu Nha có quan hệ với một người ngoại tộc, cho dù người đó có mang họ Diệp đi chăng nữa.

Nhất là những tên Trưởng Lão cũng có con em cùng lứa với lại Diệp Tiểu Nha, lại càng không muốn, nguyên nhân cũng là vì trong lòng bọn họ có một loại hi vọng, chỉ cần Diệp Tiểu Nha sau này lớn lên chọn một trong số những con em của mình làm chồng, như vậy bọn họ sẽ liền phát.

Nếu như Diệp Tiểu Nha lựa chọn cái tên Diệp Tử Phàm kia, mọi chuyện đều sẽ chấm hết, chuyện này cũng không phải là không có khả năng, phải biết Diệp Tử Phàm cùng Diệp Tiểu Nha cũng không có quan hệ máu mủ gì.

Diệp Tiểu Nha, mười ba tuổi, Võ Mạch lục trọng thiên cảnh giới, tương lai đột phá Siêu Phàm là chuyện mười đã chắc chín sự tình, đáng sợ hơn là cô bé chỉ dùng mười ngày đột phá năm tiểu cảnh giới, thiên phú như vậy, thế gian hiếm có, đừng nói là Siêu Phàm, Chân Huyền, Pháp Thần hoàn toàn có khả năng, tiềm lực kinh khủng như vậy, cả Diệp Tộc sau này đều phải dựa vào cô ta, thử hỏi làm sao bọn họ có thể để Diệp Tiểu Nha lấy người ngoài Tộc được.

Nhưng mà chính vì như vậy, cho nên cũng không ai muốn trở thành chim đầu đàn, đứng ra ra tay với Diệp Tử Phàm, bọn họ cũng không ngốc, tên Diệp Tử Phàm kia có thể nhẹ nhàng đánh cho Diệp Huyền sống dở chết dở, thực lực tuyệt đối không thấp.

Thực lực của bọn họ cũng ngang ngửa với Diệp Huyền mà thôi, Diệp Tử Phàm có thể nhẹ nhàng đánh bại Diệp Huyền, hắn không phải Siêu Phàm cũng không kém bao nhiêu.

Với lại quan trọng nhất đó là, nếu như may ra bọn họ có thể tiêu diệt Diệp Tử Phàm, một ngày kia Diệp Tiểu Nha đột phá Siêu Phàm, hoặc Chân Huyền, điều tra ra chuyện này là do một người nào đó trong số bọn họ làm, như vậy bọn họ liền thảm.

Nguy cơ thì dành cho mình, nhưng mà cơ hội lại dành cho người khác, chuyện như vậy bọn họ là sẽ không làm.

“Nếu như không ai có ý kiến gì khác, vậy thì lui ra hết đi!” Diệp Hán Lương nhìn dáng vẻ của bọn họ, hắn là sẽ đoán được không một ai chịu đi làm cái công việc này, thở dài một cái, hắn chỉ có thể đuổi bọn họ ra ngoài.

Tặng đậu

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.