“Trường tồn trăm năm, ta nghĩ Mã gia các người không có cơ hội đó!” Diệp Tử Phàm âm thanh từ xa truyền đến. Trên đường đi đến nơi đây, hắn gặp vài sóng người, nhưng cao nhất cũng chỉ có lục trọng Võ Mạch.
Những người này không ngoại lệ đều đi vào Luyện Thần không gian “dưỡng lão “.
Khi hắn nghe Mã Nguyên nói Diệp Tử Long đột phá đến thất trọng, hắn cũng có chút kinh ngạc.
Nhưng chỉ là kinh ngạc một chút mà thôi, cho dù Diệp Tử Long đột phá đến cửu trọng hắn cũng chỉ có con đường chết.
“Người là người phương nào? Tại sao có thể xuất hiện tại đây? “
Ngồi bên trái của Mã Tùng Bách, Mã Hướng Lai lập tức quát.
Trong lòng của hắn cũng là nghi hoặc, chẳng lẽ gia tộc thị vệ đã đi chơi hết rồi sao, sao lại để một tên xa lạ tiến vào.
Không được, gia tộc hộ vệ nhất định phải trừng phạt răn đe, bổng lộc vẫn nhận thế nhưng làm việc thật thất trách.
“Người tựa hồ là Mã gia Mã Tùng Bách a!”
Diệp Tử Phàm không trả lời câu hỏi của Mã Hướng Lai, mà nhìn vào vị trí trung tâm.
“Không sai! Ta chính là Mã Tùng Bách, các hạ lại là ai. Ta Mã Tùng Bách không quen biết các hạ. Không biết các hạ đến Mã gia có chuyện gì? “
Mã Tùng Bách nhíu mày, hắn không nhìn thấy được tu vi chân thật của Diệp Tử Phàm, cho nên dù Diệp Tử Phàm trước đó vô lễ, hắn mới khách khí hỏi một câu.
“Người không cần biết ta là ai, người chỉ cần biết hôm nay chính là ngày Mã gia diệt vong là được rồi! “ Diệp Tử Phàm lãnh đạm nói.
Diệp Tử Phàm cũng không muốn nói nhiều, hắn mục đích là đến diệt Mã gia, cũng không phải cùng Mã gia ôn chuyện.
“Cuồng vọng, người sẽ vì lời nói của mình mà phải trả giá thật đắt! “ Không chờ Mã Tùng Bách nói chuyện, ngồi tại bên trái Mã Hướng Lai lập tức quát.
Võ Mạch bát trọng khí thế trào ra ép Hướng Diệp Tử Phàm.
“Hừ! Sâu kiến! “
Diệp Tử Phàm, phất tay khí thế mà Mã Hướng Vũ thả ra tan thành mây khói.
“Người! A..phốc! “
Dư lại lực lượng đánh về phía hắn, làm cho hắn bay ra khỏi bàn tiệc, trên miệng máu tươi trào ra.
Ánh mắt kinh hãi mà nhìn Diệp Tử Phàm.
Không chỉ là hắn, Mã Tùng Bách và còn lại trưởng lão cũng tràn ngập khiếp sợ.
Bọn họ trong này thực lực cao nhất là Mã Tùng Bách, tuy có thể đánh bại Mã Hướng Lai.
Nhưng mà tuyệt đối cũng không có nhẹ nhàng như vậy a.
Người này thực lực quá đáng sợ, có lẽ hắn nói muốn tiêu diệt Mã gia cũng không phải là không được.
“Các hạ là ai? Ta Mã gia dường như không có đắc tội với các hạ thì phải? Có phải có hiểu lầm gì hay không? “ Mã Tùng Bách thấy Diệp Tử Phàm xuất thủ. Liền biết không xong.
Cho dù toàn thịnh của hắn cũng chưa chắc là đối thủ, cho nên mới hỏi cho rõ ràng.
Liệu có hiểu lầm gì không. Mã gia bọn hắn khi nào đắc tội với cường giả đáng sợ như vậy.
“Mã gia các người, không có đắc tội ta. Có trách cũng chỉ trách Mã Nguyên. Nếu không phải hắn ta cũng sẽ không đến đây! “ Diệp Tử Phàm ánh mắt nhìn về phía Mã Nguyên, lãnh khốc nói.
“Cái gì? Ta khi nào thì đắc tội qua người chứ! “Mã Nguyên nghe đến Diệp Tử Phàm nhắc đến mình, vừa kinh vừa giận nói.
Sau đó hẳn quay sang phía Mã Tùng Bách:“Gia gia! Ngài phải tin tưởng ta, ta chưa gặp hắn dù chỉ một lần, làm sao có thể đắc tội hắn được chứ! “ Mã Nguyên khóc lóc kể lể, hắn rất oan a, hắn thường ngày tuy có chút kho nam bá nữ, nhưng chỉ một chút Võ Mạch một hai trọng.
Còn cường giả như tên hắc y nhân trước mặt, tránh hắn tránh còn không kịp. Làm sao dám đắc tội chứ.
“Đúng vậy các hạ. Mã Nguyên tên tiểu tử này ta vẫn là hiểu rõ, hắn tuyệt đối không có lá gan trêu chọc ngài đâu, ta nghĩ có thể hiểu lầm!” Nghe Mã Nguyên nói, Mã Tùng Bách hoàn toàn không hề nghi ngờ.
Mã Nguyên có mấy cân lượng, hắn cũng biết, ức hiếp kẻ yếu thì hắn lành nghề nếu bảo hắn đắc tội cường giả đánh chết hắn cũng không tin.
“Có phải hay không, các người xuống dưới hỏi diêm vương đi!” Cũng không muốn giải thích gì nữa.
Diệp Tử Phàm lập tức xuất thủ.
Tám vạn sáu ngàn cân lực lượng, hóa thành chân khí đại thủ ấn, cường hoành chân khí lập tức thổi quét, dùng thế sét đánh không kịp bưng tai, từ trên trời xuất hiện, ép về phía đại đình.
Trong không khí, một hồi chấn động.
Cái này nói rõ một chưởng này, cường hãn, ngoài dự đoán của mọi người.
“Không! Lực lượng này..! “
“Cửu trọng Võ Mạch! “
“Người là võ mạch cửu trọng cường giả?”
Mã Tùng Bách ánh mắt kinh dị, những người khác không biết cổ lực lượng này cường đại.
Nhưng hắn là Cửu trọng Võ Mạch, đối với lực lượng này không thể nào quen thuộc hơn.
Từ khi nào, Mã gia bọn họ lại đắc tội với một gã Cửu trọng cường giả thần bí này chứ.
“Cái gì? Hắn là Cửu Trọng Võ Mạch! “
“Chạy mau a! Ta không muốn chết! “
“Vị đại nhân này tha mạng, tha mạng a!”
Khi nghe Mã Tùng Bách xác nhận, Diệp Tử Phàm là Cửu trọng cường giả, trên đình viện tràn ngập tiếng kinh hô.
Mã lão gia Tử tuy cũng là Cửu trọng cường giả, nhưng bây giờ đã thành phế nhân, thực lượng không còn bằng lúc trước.
Vừa rồi bọn họ vuốt mông ngựa cũng chỉ là nói cho vui mà thôi, Mã Tùng Bách bây giờ tuyệt đối không có khả năng đánh lại cường giả Cửu trọng.
Bọn họ tuy là còn có bốn tên bát trọng, bảy tên thất trọng, nhưng mà muốn đối phó với Cửu trọng cường giả đó là không có khả năng.
“Ầm ầm ầm Ầm ầm! “
Cảnh giới thực lực chênh lệch, lại để cho bọn họ không cách nào phản kháng.
Bọn hắn trừ Mã Tùng Bách ra, đều bay ra ngoài, đụng phải vô số giả sơn, tất cả đều phun máu tươi.
“Rắc rắc! “
Mã Tùng Bách tuy vẫn còn ở lại,nhưng chiếc ghế mà hắn ngồi lại không chịu nổi lực lượng này, phát ra từng tiếng gãy giòn.
Đây cũng là Diệp Tử Phàm nương tay, không có sử dụng Bá thể tăng phúc, nếu không, không ai có thể còn sống.
“Các hạ! Hôm nay là Mã gia thua, nhưng mà trước khi chết, hi vọng người có thể cho ta một cái minh bạch. Mã gia khi nào đã đắc tội qua người?” Mã Tùng Bách không có ghế dựa, ngã nằm xuống đất, miệng lại rỉ máu tươi.
Hiển nhiên, vừa rồi một đòn, hắn bị thương cũng không có nhẹ.
Hắn biết hôm nay Mã gia khó thoát tai kiếp, nên cũng không xin tha, chỉ muốn được chết một cách minh bạch.
Diệp Tử Phàm đi đến trước mặt của hắn:“Nhìn người có thể chống lại ta một chưởng phân thượng, ta sẽ nói cho người biết. “ Dừng lại một chút hắn lại quay qua nhìn Mã Nguyên.
Tuy được Mã Tùng Bách dùng chân khí thủ vệ, nhưng mà Mã Nguyên cũng là đang thoi thóp. Nghe vậy hắn cũng cố ngửa mặt lên nhìn.
“Các hạ, con người của Mã Nguyên ta biết. Không cần lấy cớ này để gạt ta.” Mã Tùng Bách nói, hắn lúc sắp chết cũng không muốn nghe lời nói không thật từ đối phương.
“Người suy nghĩ nhiều, ta cũng không có gạt ngươi!!” Nói xong, Diệp Tử Phàm lấy đấu bồng ra.
Khi nhìn thấy gương mặt thật của hắn, cả hai như là gặp quỷ.
“ Sao có thể! Sao có thể! “Mã Tùng Bách không thể tin nhìn vào gương mặt trẻ đến thái quá của Diệp Tử Phàm.
Hắn mới bao nhiêu tuổi chứ, cho dù tu luyện từ trong bụng mẹ, cũng chỉ khoảng mười bảy năm mà thôi.
Làm sao có thể đột phá Võ Mạch Cửu trọng được.
“Không! Không thể là ngươi, tuyệt đối không phải là ngươi!!” Mã Nguyên cuồng loạn kêu lên.
Tuy là Diệp Tử Phàm trải qua thoát thai hoán cốt. Gương mặt trở nên dị thường tuấn tú, nhưng mà Mã Nguyên đã hành hạ hắn suốt một năm trời.
Cho dù biến thành tro hắn cũng nhận ra.
Chính vì nhận ra nên hắn mới cuồng loạn.
“Nguyên nhi! Có chuyện gì? Người nhận ra hắn? “ Thấy Mã Nguyên như vậy, Mã Tùng Bách tâm như chìm đáy cốc.
Hắn biết chuyện này cùng Mã Nguyên có quan hệ, có lẽ Mã gia diệt tộc cũng là do hắn gây ra.
“Tại sao lại là người? Tại sao có thể là người chứ?” Mã Nguyên không quan tâm gia gia của hắn nói, chỉ nhìn chằm chằm vào Diệp Tử Phàm lẩm bẩm.
“Xem ra người đã nhận ra ta! Không sai, là ta!” Thấy hắn đã nhận ra, Diệp Tử Phàm cũng không phủ nhận, trực tiếp nói.
“Mã Nguyên! Người này, ngươi quen sao?” Dù là biết chuyện muốn tao, nhưng Mã Tùng Bách vẫn hỏi.
“Gia gia! Đâu phải chỉ là quen! Ta chính là ức hiếp hắn suốt một năm qua...ha ha. không nghĩ đến, ngươi lại ẩn giấu sâu đến như vậy!” hắn ngừng cười, quay lại nhìn Mã Tùng Bách nói:“Gia gia, nói ra ngài cũng không tin,hắn chính là Diệp gia tam thiếu gia, là đứa con thứ ba của Diệp gia chủ. Mọi người thường nói hắn là Diệp phế vật a...ha ha”
“Cái gì? Hắn chính là Diệp gia nghiệt chủng kia. Không phải nói hắn chỉ có võ Mạch nhất trọng sao?” Lần này nói chuyện không phải là Mã Tùng Bách, mà là phụ thân của hắn Mã Hướng Lai, hắn cũng đã tỉnh lại.
“Đúng vậy, phụ thân, chính là hắn. Con của tỳ nữ sở sinh, tu luyện mười năm cũng chỉ có Võ Mạch nhất trọng.. Ha ha..nhất trọng a!”Mã Nguyên châm chọc nói.
“Không nghĩ ra, thật không nghĩ ra a!”Mã Tùng Bách lẩm nhẩm, hắn biết mười sáu tuổi Cửu trọng cường giả đại biểu cho cái gì.
Đó là tương lai có hi vọng trở thành Pháp Thần a.
Trong Bát đại Pháp Thần của Thiên Hoang Đại Lục, người trở thành Cửu trọng võ giả sớm nhất cũng là mười tám tuổi. Đó là Đấu Chiến Pháp Thần
Mã gia bọn họ lại đắc tội với cường giả tương lai trở thành Pháp Thần tồn tại, bị diệt cũng không oan.
“Nếu tất cả đều đã minh bạch, vậy ta cũng không muốn nói nhiều. Tất cả các người đều vào đi!”
Diệp Tử Phàm tế ra Luyện Thần Đỉnh, cuốn tất cả bọn họ vào trong.
Luồn hấp lực này xuất hiện, những người này không có tia phản kháng đã bị đưa đi.
“Xem ra phải vào Mã gia khố phòng xem một chuyến! “Diệp Tử Phàm tự nói.
Tuy là hắn phát hiện Mã Tùng Bách trên tay có nhẫn trừ vật, nhưng mà gia tộc khố phòng mới là một gia tộc căn bản, theo hắn biết hiện nay trên Đại Lục lưu hành nhẫn trử vật chỉ là hạ đẳng, không gian những chiếc nhẫn này cũng chỉ có một mét vuông mà thôi.
Một mét vuông không gian không thể nào chứa hết đồ vật quan trọng được.
...
Mã gia khố phòng.
Nơi đây ẩn sâu trong nội viện của Mã gia, hắn phải mất một ít thời gian mới đến được nơi đây.
Ở đây hắn thấy từng rương chứa lít nha lít nhít đựng đông đảo dược liệu.
Và đại lượng kim tệ, tính lên cũng sẽ không kém hơn ba, bốn trăm vạn.
Đây là nhiều năm tích lũy của Mã gia, nếu Mã Tùng Bách không tiếc tốn hao mấy ngàn vạn kim để mua sắm Siêu Phàm đan, kim tệ số lượng sẽ còn nhiều hơn gấp mấy lần.
Mã gia chủ yếu buôn bán và trồng trọt dược thảo, cho nên tại khố phòng này chất đầy dược thảo cũng không hiếm lạ.
Tại ngoại vi Mạc thành có một mảnh hơn ngàn mẫu dược điền, chính là của Mã gia. Hàng năm cung cấp cho gia tộc hơn hai trăm vạn kim tệ. Những thảo dược này sẽ chuyển đến Linh Dược các, hoặc là Đa Bảo các bán ra, sau đó sẽ đổi thành đan dược cung gia tộc sử dụng.
Trong các gia tộc phụ thuộc của Diệp gia, bàn về tài sản Mã gia có thể tiến vào tiền tam vị.