“Hàng hóa? Là hàng hóa gì?” Diệp Tử Phàm có chút không hiểu hỏi lại.
Hắn cũng chỉ vừa mới tiếp nhận cái tòa Chí Tôn Thành Trì này không được mấy canh giờ mà thôi, những công việc trước kia hắn là chưa biết nhiều lắm, cũng không có ý định đi quan tâm, thứ hắn quan tâm chỉ có tài nguyên cùng tài nguyên mà thôi.
“Hồi bẩm Chủ Nhân! Là ba tháng một lần chúng ta Vân Quang Thành phải đem mười triệu phàm nhân hiến cho Kiệt Nhĩ Thành a!”
Doãn Thiên cũng hai chân run rẩy, khi hắn nhắc đến hai chữ hàng hóa, tám vị Hóa Thần Chí Tôn còn lại của Vân Quang Thành thi thoảng liếc mắt qua nhìn hắn, bọn họ tuy cúi đầu xuống, nhưng mà thông qua những ánh mắt kia, hắn là cảm nhận đầy đủ sự uy hiếp.
Uy hiếp là cái gì, hắn đương nhiên là hiểu rõ, kia chính là mười triệu tên phàm nhân tại Long Mã Thành vừa bắt về kia.
Thú thật, sau khi tiếp nhận công việc của Tư Mã Lai, hắn cũng biết rất nhiều điều xấu xí mà Vân Quang Thành những vị Chí Tôn kia không muốn cho người khác biết.
Ba tháng một lần đưa một ngàn vạn Nhân Tộc Phàm Nhân đến làm cống phẩm cho Kiệt Nhĩ Thành chính là một trong số đó, cái này cũng làm cho hắn ghê rợn nhất, cho nên, đáng lý phải giao trước một ngày, hắn lại cố ý lùi thời gian lại, đến khi không thể lùi được nữa hắn mới lên đây báo cáo.
Đến đây gặp Diệp Tử Phàm, hắn cũng đem theo một tia hi vọng, hi vọng cái vị Chủ Nhân mới của tòa Vân Quang Thành này sẽ làm khác hơn những vị Chí Tôn đi trước, cho đám Phàm Nhân kia một con đường sống.
Vì cái tia hi vọng mong manh này, hắn ngay cả uy hiếp của những vị Chí Tôn kia cũng có thể bỏ mặc.
Hơn ai hết, hắn biết cái việc làm này là vô cùng tàn độc, đem tộc nhân của mình đưa cho tộc đàn khác làm thức ăn, nghĩ đến đây, hắn cũng thấy ghê rợn.
Nếu như là hắn, hắn thà tử đấu sa trường, cùng Ma Tộc chống lại, cũng sẽ không đem tộc nhân vô tội của mình đi trao đổi lấy cuộc sống bình an tạm bợ.
“Chủ nhân! Chủ nhân, chuyện này Huyền Thiên ta cũng biết! “ Hổ Huyền Thiên nhanh nhẩu chen vào, hắn nhìn đám người Kim Nguyên Chí Tôn bên dưới cười lạnh liên tục.
Dám đem Huyền Thiên đại gia các ngươi ra trút giận, quả báo các ngươi cũng nên nhận.
Sau, hắn đem Vân Quang Thành cùng Kiệt Nhĩ Thành hiệp ước nói ra không một tia bỏ sót, hơn nửa còn thêm mắm dặm muối, ngay cả trẻ con mới sinh hắn cũng đem vào, có thể nói, hắn muốn tô vẽ chuyện này càng bi thương, càng vô nhân đạo một chút.
“A...A..Chủ nhân... Chúng tôi đã biết tội! Cầu ngài khai ân a!”
“A..A..A...Rầm rầm.. Chủ nhân.. Chủ nhân! Chuyện này là do một mình Lê Kim Nguyên, cùng Dư Thừa Diên chủ đạo.... Chúng tôi là vô tội đó Chủ Nhân..! “
“A...A...A...Không sai...Tất cả là do Dư Thừa Diên làm...Không liên quan đến ta đâu...Thưa Chủ Nhân! “
Doãn Thiên nhìn thấy tình cảnh này, không hiểu sao cả người như rơi vào hầm băng, phải là trải qua cực hình khủng bố như thế nào, những vị Chí Tôn đứng trên đỉnh chúng sinh mới bỏ đi thân phận tôn quý nằm lăn xuống bên dưới, kêu la thảm thiết đến như vậy.
Hơn ai hết, hắn cũng là lo lắng cho tương lai của mình, chính hắn là kẻ chủ mưu, đem những chuyện xấu mà những tên chí tôn này bóc ra, một khi bọn họ thu sau tính sổ, hắn bảo đãm mình còn thảm hơn đám người này.
“Hắc hắc! Ta còn tưởng các ngươi có thể thoát khỏi Nô Ấn hành hạ kia chứ!” Nhìn thấy cảnh này, Hổ Huyền Thiên là thật mát lòng mát dạ.
Sau khi đám người này bị hạ Nô Ấn, cũng chưa từng nếm trải Nô Ấn mùi vị, dựa vào cái gì Yêu Tộc bọn họ phải chịu cảnh lên bờ xuống ruộng, trong khi đám người này lại không, là do bọn họ là Nhân Tộc sao? Hắn nhổ vào.
Cũng may, cuối cùng ông trời cũng mở mắt, đám người này cuối cùng cũng gặp tai ương, thật là đại khoái nhân tâm a.
Ân, cũng là do cái tên Nhân Tộc kia đâm ra, xem ra sau này phải chiếu cố hắn nhiều hơn một chút mới được.
Hổ Huyền Thiên nhìn Doãn Thiên, hắn càng nhìn, lại càng thuận mắt.
Chỉ là hắn biết, chuyện này cũng có không ít khó khăn, sau chuyện hôm nay, thù oán của hắn cùng đám Nhân Tộc này là càng ngày càng sâu, nhất là hắn không phải là đối thủ của cái tên Lê Kim Nguyên kia, xem ra phải nghĩ một cách khác mới được.
...
Một khắc sau..
“Đa tạ Chủ Nhân khai ân!”
Tám vị Hóa Thần Chí Tôn, sau một khắc chịu đựng đến quá giới hạn của mình, cuối cùng, cũng xem như được giải thoát, nhìn vào gương mặt điềm tĩnh của Diệp Tử Phàm kia, bọn họ là cảm thấy vô cùng kinh khủng.
“Không có lần sau!”Diệp Tử Phàm khá là âm trầm nói.
Người trong Tu Luyện Giới, khi gặp phải đối thủ mạnh hơn, bản thân lại không có lực phản kháng, hi sinh người khác phục vụ cho bản thân mình cũng không có gì đáng trách, đáng trách là những người này không nên hi sinh phàm nhân tay không tất sắt để mà ép dạ cầu toàn.
Hắn từ khi bước chân vào con đường Tu Luyện đến nay, ngoài những phàm nhân trong lúc vô tình bị hắn diệt ra, hắn là chưa bao giờ sát hại một tên không có tu vi phàm nhân nào, chứ đừng nói đến chuyện đem phàm nhân làm thức ăn đưa đến cho người khác, hành động như thế, hắn cũng là cực kỳ căm ghét.
Với lại nói, đám người này cũng không hoàn toàn là không có một chút lực tự vệ nào, bọn họ có cả một tòa Hộ Thành Phù Trận Cao Cấp mà ngay cả Đạo Thể Hóa Thần cũng có thể sát, cũng còn trong tay Thượng Phẩm Đạo Khí Cao Cấp Vân Quang Kiếm mà bất kỳ một tên Ma Tôn nào cũng không dám ngạnh kháng, như Vân Quang Thành muốn liều mạng, cho dù có là cường đại số một Tốn Ma Vực Kiệt Nhĩ Thành đi chăng nữa, cũng không dám leo lên trên đầu của bọn họ kéo phân a.