“Tuân lệnh chủ nhân!” Đám Yêu Vương Yêu Soái đồng thanh đáp, tại nơi đây có Thiên Dực Hắc Hổ Phong Khắc Nhiên bên cạnh, an toàn của Phân Thân chủ nhân này sẽ không bị uy hiếp, bọn họ chỉ là làm công việc quen thuộc là đi lùng bắt một đám Yêu Soái bên dưới cảnh giới mà thôi.
Ba vị Yêu Vương có chút biệt khuất, bọn họ dù gì cũng là Yêu Vương cường giả, bây giờ lại phải hạ mình đi trảo một đám Yêu Tướng, thấy thế nào cũng không có được tự nhiên, đây là điển hình dùng dao mổ trâu cắt tiết gà, nhưng mà bọn họ chỉ có thể cắm đầu nhận mệnh.
“Ầm ầm! “
“Hai ngươi các ngươi suy nghĩ thế nào, là vẫn như vậy chịu cực hình qua năm này tháng khác, hay là lựa chọn quy thuận? “ Chờ cho đám người kia tản đi, Diệp Tử Phàm dùng Luyện Thần Đỉnh thu sáu mươi km chiều cao Bạch Hàn Tinh Kim pho tượng vào bên trong, cất tiếng hỏi.
“Những lời ngươi nói, là sự thật sao?” Tạm thời được giải trừ đau khổ, Bạch Hàm Khê lên tiếng hỏi.
“Những gì mà ta nói, đương nhiên là sự thật!! Ta cũng không cần lừa dối các ngươi, “ Diệp Tử Phàm gật đầu nói, hắn không có thói quen hành hạ phụ nữ, cho dù đó là một đầu nữ Yêu.
Đáp ứng Bạch Hàm Khê đưa phụ thân của nàng rời đi Thiên Hoang độ Ngũ Giai Lôi Kiếp, đây chỉ là chuyện nhỏ mà thôi, chỉ cần vào bên trong Luyện Thần Đỉnh, bao nhiêu người hắn cũng sẽ đưa đi một cách nhẹ nhàng.
“Được, như vậy ta Bạch Hàm Khê nguyện ý nhận ngươi làm chủ! “ Bạch Hàm Khê nói xong, hóa thành một vị xinh đẹp đến hít thở không thông tuyệt thế Mỹ Phụ.
Nàng ngũ quan đẹp làm cho người ta ngạc thở, làn da trắng mịn như tuyết, đôi mắt phát ra từng tia ma mị, nếu như mà nàng xuất hiện tại Nhân Tộc lãnh địa, chỉ cần một cái liếc mắt cũng sẽ làm cho biết bao nhiêu nam nhân vì nàng điên đảo, thậm chí cho dù là Pháp Thần lão tổ cũng khó tránh thoát được mị lực của nàng, cam tâm làm nô lệ, chỉ mong cầu nụ cười mỹ nhân.
“Cũng không tệ lắm! “Diệp Tử Phàm gật gù nói, từ trên người của Bạch Hàm Khê này hắn phát hiện ra một tia mị lực khiến cho đàn ông không thể cưỡng lại, đây không phải là tự thân bộc phát mà ra, có lẽ nó là trời sinh khí chất thuộc về Yêu Hồ nhất tộc.
Có thể nói đi vào Thiên Hoang mấy năm nay, Bạch Hàm Khê chính là một vị Mỹ Nhân, xinh đẹp nhất mà hắn đã từng gặp được, nhưng mà cũng là không hơn.
Từ khi bị Thiến Thiến vô tình rời bỏ sau, không hiểu sao trong lòng của hắn đối với nữ nhân không có hảo cảm, cho dù Bạch Hàm Khê này có xinh đẹp đến nao lòng, nhưng cũng không thể lay động được tâm tình của hắn.
Bạch Hàm Khê có chút không thoải mái, Đối với nàng mà nói, biến hóa làm Nhân Tộc hình dáng là một chuyện vô cùng đau khổ, tất cả Lục Vĩ Yêu Tộc tại Thiên Hoang này điều căm thù Nhân Tộc, từ khi bị Thiên Hoang Thánh Nhân đưa vào không gian này sau, sự căm thù đó càng lên đến đỉnh điểm.
Cũng chỉ vì Nhân Tộc vị Thánh Nhân kia đã bắt tất cả Bộ Tộc bọn họ đang sống tại tự nhiên Thế Giới vào nơi đây, làm cho vô số cường giả Lục Vĩ Yêu Hồ nhất tộc cũng vì như vậy ngã xuống, tẩm bổ cho Thiên Hoang Đại Lục, bọn họ Hồ Tộc đối với Nhân Tộc có thiện cảm mới là chuyện lạ.
Nhưng mà vì phụ thân, nàng nhất định phải chấp nhận, cho dù có làm điều mà mình không thích.
“Vậy còn ngươi, là theo nữ nhi của ngươi hay là vẫn muốn chống lại?” Nhìn vẫn còn ôm đầu giãy giụa Bạch Thuần Sâm, Diệp Tử Phàm lên tiếng nói.
Đối với nữ nhân, hắn còn có điều giữ lại, nhưng mà đối với nam nhân, hắn là trừng trị không thương tiếc, theo hắn nghĩ nam nhân nên nhận một chút đau khổ cũng không có sao.
“Ta..Ta thần phục! “
Nói ra câu nói kia, Bạch Thuần Sâm như là mất đi hết sức lực một dạng.
“Chủ nhân, cầu xin ngài bỏ qua cho đám Yêu Thú Lục Vĩ Bộ Tộc, Bạch Thuần Sâm ta cho dù đến chết cũng sẽ cúc cung tận tụy với chủ nhân ngài!” Sau khi hóa thành một thân hình cao lớn với mái tóc một màu bạc trắng nhân Tộc hình dạng, Bạch Thuần Sâm quỳ gối trước Diệp Tử Phàm cầu xin nói.
Hắn vừa rồi cũng đã nghe Diệp Tử Phàm ra lệnh cho ba vị Yêu Vương cùng một đám Yêu Soái đi lùng bắt tất cả Yêu Thú xung quanh Lục Vĩ Vương Địa, hắn không cho rằng vị chủ nhân này là bắt bọn nó về chơi cho vui, mà rất có thể là chém tận giết tuyệt, như vậy hắn càng lo cho Lục Vĩ Hồ Tộc của bọn họ nhiều hơn.
“Cầu xin chủ nhân khai ân!” Bạch Hàm Khê cũng là đôi mắt đẫm lệ nói, nàng vừa rồi chỉ suy nghĩ cho phụ thân an nguy, lại quên đi bản thân là chủ của một tộc đàn.
Rõ ràng, làm một người hiếu tử nàng rất là hợp cách, nhưng mà làm Nhất Tộc Chi Chủ, nàng vẫn có điều thiếu sót.
“Các ngươi là uy hiếp ta hay sao?” Diệp Tử Phàm nhíu mày, thân thể phát ra một loại sát khí đặc trưng, giơ tay nhất chân đều có một phong phạm của một thượng vị giả hơi thở.
Vừa rồi hắn chỉ vì cảm phục lòng cam đảm và sự chịu đựng đau khổ của Bạch Hàm Khê cho nên mới khai ra một điều kiện cho Bạch Hàm Khê phụ Tử.
Phải biết không phải ai chịu qua Nô Ấn hành hạ nữa canh giờ thời gian mà còn không rên một tiếng, cho dù là ba tên Yêu Vương kia cũng không được, Bạch Hàm Khê xem như là một ngoại lệ.
Nhưng mà cũng không có nghĩa hắn là nhân từ khoan dung hạng người, nếu không vui, hắn tuyệt đối sẽ đem hai người này cấp thôn phệ mà không nháy mắt một cái.
“Thuộc hạ không dám!” Hai cha con bọn họ trong lòng đánh cái rùng mình, vị chủ nhân trước mắt này tuy chỉ có Tam Giai cảnh giới, nhưng mà trên thân phát ra Hung Sát Chi Khí vô cùng nồng đậm làm cho bọn họ như trụy vào hầm băng.
Để có được một thân sát khí nồng đậm kia, không biết vị chủ nhân này đã diệt đi mất bao nhiêu sinh linh, hai người bọn họ đều làm qua Yêu Vương Chi Vị, đương nhiên sẽ không phải là thiện lương hạng người, số sinh mệnh chết trong tay bọn họ phải dùng hàng trăm vạn để mà tính, trên người cũng bồi dưỡng ra một loại túc sát chi khí, nhưng mà so sánh với vị chủ nhân này thì lại kém quá xa.
“Chỉ có điều, muốn bỏ qua cho bọn họ cũng không phải là không được, các ngươi có thể dùng sinh mệnh của Yêu Thú Tộc Đàn khác để mà trao đổi, tỷ lệ là một so với mười! “ Ngay khi Bạch Thuần Sâm phụ Tử cùng một đám Lục Vĩ Yêu Hồ Bộ Tộc trong mắt hiện ra một vẻ tuyệt vọng chi sắc, thì đột nhiên Diệp Tử Phàm thu lại tự thân sát khí, nhẹ giọng nói.
“Đa tạ chủ nhân khai ân!” Bạch Thuần Sâm phụ tử cùng một đám Yêu Soái Yêu Tướng nghe được lời này giống như nghe thiên âm, tất cả điều quỳ xuống tạ ân, có người còn chảy ra hai dòng lệ nóng.
“Bạch Thuần Sâm phụ tử ở lại, những người khác lui ra đi!” Diệp Tử Phàm phất tay lên nói.
Hắn cảm thấy rất hài lòng về màn thể hiện của mình, để cho người lâm vào thật sâu tuyệt vọng, sau đó lại ban cho ngươi hi vọng, như vậy người khác mới từ bên trong thâm tâm cảm kích ngươi.
Nếu như mà hắn ban đầu nhẹ nhàng bỏ qua cho đám Yêu Thú của Lục Vĩ Bộ Tộc này, trong lòng bọn họ sẽ cho rằng đó là điều đương nhiên phải vậy, trong lòng đối với hắn sẽ không có một tia kính sợ.
Đây là hắn học được tại thế giới bên kia ân uy cùng thi chi sách, hắn cảm thấy bây giờ mình sử dụng càng ngày càng linh hoạt hơn rồi.