Đỉnh Luyện Thần Ma

Chương 142: Chương 142: Rơi vào bể tình




Vì Hóa Thần cảnh giới giới Nguyên Thần đã đi vào một tầng cấp mới, nó có thể dễ dàng áp chế bất kỳ một tu luyện giả nào bên dưới cảnh giới.

Ví dụ hắn có thể dùng Nguyên Thần phong cấm phạm vi vạn dặm không gian, tại không gian kia, hắn chính là chúa tể, nếu như đối thủ không đạt đến Hóa Thần cấp độ là tuyệt đối không thể nào phá đi không gian không cấm của hắn, hơn nữa nếu như mà sử dụng Đoán Binh Thuật, một kích của hắn ít nhất cũng chứa mười ngàn ức long chi lực, đây là tương đương với mới vào Hóa Thần cảnh giới cường giả rồi, chỉ có điều mỗi lần thi triển sẽ làm cho Nguyên Thần của hắn suy yếu một khoảng thời gian.

Nhưng mà đó cũng là điều vô cùng nghịch thiên, phải biết Thông Thần cường giả rất khó có người tại cảnh giới này có mười ngàn ức long lực, huống gì đây lại là vô hình vô sắc công kích, có thể nói nếu như Hóa Thần cảnh không có phòng bị cũng sẽ bị trúng chiêu, chỉ là xác suất có chút “thấp” mà thôi.

“Chủ nhân! Đây là do Khí Đạo cùng Thể Đạo hiện nay của ngài có chút thấp, Nguyên Thần chi cảnh thông thường chỉ cao hơn cảnh giới thực của Tu Luyện Giả cùng lắm một đại cảnh giới, nhưng mà vì ngài có Hỗn Độn Thần Hồn, cộng thêm tu luyện Hỗn Độn Bá Thần Quyết cho nên mới có thể phá vỡ đi thường quy,nhưng mà cao hơn hai đại cảnh giới đã là đỉnh tiêm, ngài muốn Nguyên Thần đột phá chỉ có thể đi vào Pháp Thần cảnh giới mới có khả năng! “Đại Hắc hiện ra trước mặt của hắn nói.

Thật ra có một điều mà hắn còn không nói là cho dù Nguyên Thần của Diệp Tử Phàm có đột phá đến Hóa Thần cấp độ, với Khí Đạo cùng Thể Đạo hiện tại là không thể nào sử dụng, phải biết Hóa Thần cảnh sức mạnh không phải ai cũng có thể khống chế được, nếu như không cẩn thận có thể sẽ làm cho Thức Hải sụp đổ, thân Tử Đạo Tiêu.

“Xem ra tạm thời Hóa Thần cảnh Nguyên Thần là không có hi vọng!” Diệp Tử Phàm thở dài một tiếng, cũng là do hắn quá lòng tham mà thôi, thử hỏi ai tại Chân Huyền cảnh như hắn lại có thể có Nguyên Thần vượt qua Thông Thần cảnh kia chứ.

Nếu như không có Bá Thể chống đỡ, có lẽ bây giờ hắn đã chết rồi.

“Cần phải cố gắng hơn!” Nhìn vào bản thể của mình, Diệp Tử Phàm không ngừng động viên nói.

Một tháng qua tuy là Nguyên Thần không cách nào đột phá, nhưng mà Bá Thể của hắn theo đại lượng Yêu Thú tinh hoa tiến vào đã có bước biến chuyển vượt bậc, Bá Thể chiều cao đã đạt đến sáu trăm mét, có nghĩa là Hỗn Độn Bá Thần Quyết của hắn đã đột phá đến Tam Trọng Đại Thành hậu kỳ, lực phòng ngự cũng đã đạt đến Hạ Phẩm Phòng Ngự Đạo Khí trung cấp, dùng Bá Thể tăng phúc Khí Đạo có thể đạt đến hai mươi sáu lần.

Hiện tại nếu như toàn lực bộc phát có thể đạt được một ngàn hai trăm vạn long lực, loại thực lực này nếu như không tính Đạo Thể phòng ngự cùng với Nguyên Thần công kích, kém nhất Yêu Vương Phong Vũ Xuân cũng bỏ lại hắn mấy con phố, đừng nói đến Yêu Vương hậu kỳ viên mãn như Bạch Thuần Sâm bọn họ.

Thật ra bây giờ hắn còn một quyền lựa chọn nữa đó là sử dụng Linh Mạch Độ Kiếp, đạt đến Tứ Giai Pháp Thần cảnh giới.

Với sự tích lũy hùng hậu, cộng thêm vào Thần Thể, Thần Quyết của hắn, chỉ cần đột phá Tứ Giai cảnh giới, tương đương với tu luyện giả đột phá Thông Thần.

Khi đó Bá Thể tăng phúc, tại Thông Thần cảnh giới sẽ không ai có thể làm đối thủ của hắn được.

Nhưng mà dã tâm của hắn không chỉ là như vậy, hắn phải tích lũy, tích lũy đến khi Hỗn Độn Bá Thần Quyết đột phá đến tam trọng Viên Mãn hậu kỳ cảnh giới, cùng một lúc đột phá Khí Đạo cùng Thể Đạo mới là điều mà hắn mong muốn, vì kế hoạch lớn này, hắn chỉ có thể đè xuống tham niệm đi độ Pháp Thần cảnh Lôi Kiếp.

...

Đại Tấn Đế Quốc, Tấn Thành Vị Tây Sơn.

Nhắc đến Đại Tấn Đế Quốc Tấn Thành, không ai là không biết đến Vị Tây Sơn, nơi đây chính thắng cảnh nổi tiếng nhất của Tấn Thành, chẳng những phong cảnh đẹp, mà còn có một loại hoa vô cùng xinh đẹp nở khắp bốn mùa, tên là Vị Tiên Hoa

Vị Tiên Hoa tuy là không phải Linh Tài Linh Dược gì, nhưng được cái loài hoa này có năm màu sắc sặc sỡ, khi nở lại tỏa ra một làn hương dịu mát làm cho người ta tinh thần trở nên sảng khoái.

Có một lần một vị Chân Huyền Cảnh cường giả tu luyện tẩu hỏa nhập ma, nhưng mà vì đi lầm vào Vị Tây Sơn hít vào loại hương hoa này nên tinh thần trở nên thông suốt, tẩu hỏa nhập ma dấu hiệu cũng là không còn, không những vậy còn đột phá một tiểu cảnh giới.

Không biết chuyện này là thật là giả, nhưng khi thông tin kia bị người phát tán số người đến Vị Tây Sơn ngày một nhiều, Đại Tấn triều đình vì lập các trạm kiểm soát cho nên ngày cũng là hốt một núi bạc, có thể nói Vị Tây Sơn không những làm nên tên tuổi của Tấn Thành, mà còn giúp cho triều đình nơi đây có không nhỏ một bút thu vào.

“Công Chúa, đây là một chiếc vòng tay, ta thấy nó rất là thích hợp với ngươi, cho nên mới mua lấy, mong người nhận cho!” Tại một tòa đình đài nghỉ mát, một chàng thanh niên tầm hai mươi tuổi có tu vi Siêu Phàm cảnh nhất trọng đang cầm một chiếc vòng tay tinh xảo, vẻ mặt không dấu được sự ái mộ nhìn về phía phục sức Công Chúa thiếu nữ nói.

Vòng tay này thi thoảng phát ra một đạo Phù Văn như có như không, nếu như có người biết hàng tại đây có thể phát hiện ra trên vòng tay này có một đạo Nhị Giai Phù Văn trận pháp.

Có thể nói chỉ dựa vào Nhị Giai Phù Văn trận pháp này, chiếc vòng tay này giá trị có thể nói là vô cùng xa xỉ, cho dù Nhị Tinh Thế Lực cũng khó mà bỏ ra nổi con số đó.

Thế nhưng một chiếc vòng tay xa xỉ như vậy lại bị vị Bạch Y Thanh Niên này đưa đi không một chút luyến tiếc, có thể nói hắn yêu vị Công Chúa trước mắt này đến dường nào.

“Thiết Trụ ca, ta đã nói với ngươi nhiều lần rồi, đừng gọi ta là Công Chúa, kêu ta là Nguyệt Nhi là được rồi! “Phục Sức Công Chúa thiếu nữa mỉm cười, đưa thon dài thiên thiên ngọc thủ, rất tự nhiên lấy đi chiếc vòng tay do vị thanh niên kia đưa, vẻ mặt rất là hạnh phúc nói.

Nàng có lồi có lõm dáng người, vô cùng mịn màng Tuyết Bạch khuôn mặt, đủ để mị hoặc chúng sinh hoàn mỹ ngũ quan, cho người ta kinh động như gặp thiên nhân, khuynh quốc khuynh Thành!

Cái này thiếu nữ chính là Cửu Công Chúa của Đại Tấn Đế Quốc Hằng Nguyệt Nhị.

“Nguyệt.. Nguyệt Nhi!” Thanh Niên Thiết Trụ nhìn thấy nụ cười kia của Hằng Nguyệt Nhi, trái tim như là tan chảy, lắp bắp nói.

Không sai, người thanh niên này chính là Thiết Trụ, nếu Diệp Tử Phàm xuất hiện tại đây, không chừng còn không nhận ra được hắn, một thân Bạch Y Thắng Tuyết, khí độ ngời ngời, ai còn có thể nhận ra chỉ hai năm về trước hắn vẫn còn là một tên Diệp Gia Tạp Dịch đệ tử, tu vi chỉ có Võ Mạch nhất trọng đây.

“Vậy thì đúng rồi, Thiết Trụ ca, ngươi bây giờ mới hai mươi tuổi, nhưng mà đã đột phá Siêu Phàm cảnh, tương lai Chân Huyền cảnh là chạy không thoát, không chừng Pháp Thần cũng là có hi vọng, đối với Nguyệt Nhi mà nói Thiết Trụ ca là cái thế cường giả, không chừng tương lai Nguyệt Nhi còn cần Thiết Trụ ca che chở đâu!” Hằng Nguyệt Nhi vẻ mặt vui mừng, cất lên giọng nói êm ái như chim vành khuyên, làm nhân tâm không khỏi mơ màng.

“Nguyệt Nhi, nàng quá khen!”Thiết Trụ lấy tay sờ vào mũi, có chút xấu hổ nói.

Hắn nào phải Thiên Tài, Thiên Kiêu gì, có được hôm nay cũng là do “sư phụ”Diệp Chính Quang tài bồi, nếu như không có công Pháp cộng thêm đan dược, bây giờ hắn cũng chỉ là một tên một hai trọng Võ Mạch bị người khác khi dễ.

Nhất là một năm trước đây, Diệp Chính Quang lại đưa cho hắn một bình đan dược, hắn vui mừng đến cực hạn khi thấy bên trong nằm một trăm hai mươi viên Siêu Phàm Đan, hơn nữa chất lượng còn là thượng thừa, hắn sau khi sử dụng mười viên đã được như ý nguyện đột phá Siêu Phàm cảnh, đây là cảnh giới mà hắn có nằm mơ cũng không nghĩ đến, hiện tại trong nhẫn trữ vật của hắn còn thừa hơn một trăm viên đâu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.