Đỉnh Luyện Thần Ma

Chương 396: Chương 396: Ta đi theo ngươi




“Diệp Tiểu Nha hay là cả Diệp Tộc, ngươi tự mình lựa chọn đi!”Vân Án Phương lại bồi thêm một câu.

Tất cả Diệp Tộc tộc nhân, vì lời nói của Vân Án Phương mà rơi vào trầm mặc, cả quảng trường im lặng châm rơi có thể nghe, mọi người dần tránh ra xa Diệp Tiểu Nha vị trí, ánh mắt hiện tại đều tập trung lên người của nàng, mang theo đầy phức tạp cảm, bọn họ không nói ra, nhưng mà những ánh mắt kia tất cả đều đã cho ra đáp án mà thiếu nữ cần biết.

Ngay cả Diệp Hán Lương dù muốn lên tiếng, nhưng sau cùng cũng chỉ thở dài một tiếng, sau đó quay đầu đi nơi khác, vì hắn biết, hắn có làm gì, cũng không thể thay đổi được sự thật.

Tiểu Nha hiện tại, nàng cảm thấy thật cô độc, mặc dù mọi người không có làm vậy, nàng cũng sẽ vì Diệp Tộc mà hi sinh, chỉ là khi thấy tất cả đều bỏ rơi nàng, nàng thật có chút đau lòng.

Không, Diệp Tiểu Nha quay sang nhìn lại, vẫn còn Tử Phàm ca ca không có bỏ rơi nàng, nàng là không biết Tử Phàm ca ca khi nào xuất hiện bên cạnh nàng, còn mỉm cười với nàng, nhưng mà như vậy đã đủ rồi, nàng đã là mãn nguyện rồi.

...

Hạ Cấp Thành Trì, Vi Long Thành, Thành Chủ Phủ nội điện bên trong.

Một thân huyền y trung niên nhân, đang ngồi tại nội điện dưỡng thần, một thân khí tức cực kỳ nội liễm, thi thoảng vô tình tỏa ra một tia Chân Nguyên, làm cho không gian xung quanh vì đó mà rung động, đây rõ ràng là một vị Chân Huyền Cảnh cường giả, còn không phải là bình thường Chân Huyền Cảnh.

Hạ Cấp Thành Trì Vi Long Thành Thành Chủ Hy Hán Châu, Linh Thể Chân Huyền hậu kì đại thành cường giả.

Cho dù tại Bát Hoang Vực Chân Huyền trong, hắn cũng tính toán là một cao thủ đứng đầu, vượt lên trên đại đa số Phàm Thể Chân Huyền Cảnh.

“Thành Chủ, chúng ta không có ra tay hay sao? Nếu như còn chần chừ, Diệp Tộc có thể bị Vân Tộc cấp diệt! “ Một người trung niên râu cá trê, có tu vi Chân Huyền Cảnh trung kỳ viên mãn cường giả tiến lên cung kính bẩm báo.

“Hy Mang! Diệp Thành lần này ta sẽ không có ra tay!” Đang khi dưỡng thần, Hy Hán Châu bỗng nhiên mở mắt ra, đối với trung niên Hy Mang nói.

“Chỉ là Thành Chủ, nếu như chúng ta không ra tay, mặt mũi của Hạ Cấp Thành Trì Hy gia chúng ta còn đâu?” Hy Mang vẫn không buông tha nói.

Tại chi vi mấy ngàn tòa thành xung quanh, ai cũng biết Diệp Tộc chính là một con chó của Hy gia bọn họ, thường nói đánh chó phải xem mặt chủ, Vân Tộc việc làm, thật sự là không để Hy gia của bọn họ vào trong mắt, không trừng phạt Vân Tộc, bọn họ sẽ bị người ta chê cười.

“Hy Mang! Ngươi nên nhớ, Hy gia chúng ta sừng sững tại Vi Long Thành mấy chục vạn năm, không phải là vì mặt mũi, mà là thực lực, chúng ta có thực lực không có người nào dám chống lại chúng ta, những thứ khác, chỉ là phù du, ngươi có hiểu không? “ Hy Hán Châu bỗng nhiên nghiêm khắc nhìn Hy Mang nói.

“Vâng! Thành Chủ, ta đã biết sai!” Hy Mang không dám nói nữa, lên tiếng nhận sai.

“Ngươi biết được là tốt! Diệp Tộc ra một thiên tài là Diệp Tiểu Nha, lại giấu giếm không báo, ý đồ đáng chết, bọn họ có bị diệt tộc cũng đáng!”Thấy lời nói của mình có chút hơi nặng, hắn nhẹ nhàng đi đến bên cạnh Hy Mang, vỗ lên vai của hắn một cái, lên tiếng giải thích một chút.

“Thành Chủ! Là ta nhất thời lỗ mãng! “

Diệp Tộc ra một Diệp Tiểu Nha, hắn đương nhiên cũng biết đến, chỉ là không chịu nỗi vị tiểu thiếp của hắn nài nỉ, cho nên mới đến đây một chuyến mà thôi, còn thành bại hay không, không có tại trong suy nghĩ của hắn.

Một tiểu Bộ Tộc, ngay cả Siêu Phàm Cảnh còn không có, không đáng cho hắn quan tâm.

Đúng lúc này...

“Hy Mang! Ngươi tập trung tất cả những Chân Huyền Cảnh cường giả trong tộc, ta đi mời Lão Tổ xuất quan, chúng ta lập tức đi đến Diệp Thành! “

Bỗng nhiên, Truyền Âm Ngọc Phù của Hy Hán Châu phát sáng lên một cái, đọc được tin tức sau, hắn là sắc mặt biến đổi, lập tức ra lệnh cho Hy Mang.

“Thành Chủ! Cứu Diệp Tộc đám người, chỉ cần một mình ta đi là được rồi, không cần phải đại động can hoa!” Hy Mang thật không cho là đúng nói.

Mặc dù không hiểu tại sao Thành Chủ lại trở mặt như lật sách, nhưng mà Hy Mang lại có chút không tình nguyện, Diệp Tộc hay Vân Tộc, trong mắt hắn toàn là một đám phế vật, không có lấy một cao thủ nào lên được mặt bàn, vì đối phó với Vân Tộc kia, lại huy động toàn bộ lực lượng trong tộc, ngay cả đang bế quan lâu năm Lão Tổ cũng dọn ra, có phải là chuyện bé xé ra to rồi hay không?

“Ngươi không cần nói nhiều! Lần này chúng ta đến, là diệt Diệp Tộc, cũng không phải là cứu Diệp Tộc! “Hy Hán Châu chỉ để lại một câu, sau đó liền rời đi nơi này, dáng vẻ còn rất gấp.

“Không phải cứu Diệp Tộc mà là diệt Diệp Tộc! Đây là có chuyện gì?” Hy Mang càng lúc càng hồ đồ.

Như thế nào mọi chuyện lại càng lúc càng rối, Diệp Tộc có thể nói không cần bọn họ ra tay, cũng sẽ bị Vân Tộc cấp diệt, không đi cứu Diệp Tộc thì thôi, lại đi diệt bọn họ, đây là đạo lý gì?

Với lại có đi diệt Diệp Tộc thì chỉ cần một mình hắn đi là đủ rồi, có cần thiết phải huy sư động chúng hay không? Hay là có chuyện gì mà hắn còn không được biết?

Ân, chắc chắn là như vậy, sau khi Thành Chủ nhận được Truyền Âm Ngọc Phù tin tức, liền lập tức thay đổi thái độ, nhất định là có chuyện gì mà hắn không biết tại đây.

Chỉ là cho dù có chút khó hiểu, nhưng mà hắn cũng không dám vi phạm mệnh lệnh của Hy Hán Châu, lập tức nhanh đi truyền lệnh.

...

Diệp Thành. Thành Chủ Phủ.

Tất cả mọi chuyện đều nằm trong dự tính của Vân Án Phương mà tiến hành, càng ngày càng có nhiều người rời xa Diệp Tiểu Nha vị trí, từ trên xuống dưới, hết thảy Diệp Tộc cao tầng đều trầm mặc, không rên một tiếng, thái độ của bọn họ đã thay cho câu trả lời.

Giữa sinh tử chi gian, nhân tính ích kỷ vì mình diễn ra không một tia bỏ sót, có thể còn sống, hi sinh người khác cũng không có sao, chỉ cần người chết không phải là mình là được rồi.

“Ta đi theo ngươi là được rồi! “Tại vô số người nhìn chằm chằm bên trong, thiếu nữ bỗng nhiên mở miệng nói.

Nàng hiện tại trong lòng chỉ có thể cười khổ, nàng có thể không đáp ứng hay sao? Nàng có quyền không đáp ứng được sao?

Đáp án dĩ nhiên là không thể? Nàng không có cái thực lực kia, cũng không có khả năng kia.

Nàng biết Vân Án Phương làm như vậy, cốt là đánh sập niềm tin của Diệp Tộc mọi người mà thôi, với thực lực cùng ánh mắt của hắn, làm sao đến bây giờ còn không có phát hiện ra nàng được chứ.

Thực lực, chung quy vẫn là thực lực, thực lực của nàng quá kém, cho nên còn không thể nắm giữ được vận mệnh của mình, cũng không thể trách cứ ai.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.