Sau cuộc nói chuyện vui vẻ, cô gái đưa Hạo lên tầng phía trên để mướn phòng nghĩ ngơi.
Thân hình cao lớn của Hạo khiến cô gái rất khó khăn trong khi dìu anh đi, anh đi mà miệng không ngừng hát rồi cười cứ như kẻ điên.
Cô gái nhăn mặt đỡ Hạo, hết té lên rồi ngã xuống đi đến được căn phòng đúng là một kỳ tích.
Phong bước theo phía sau, khi thấy hai người đó đã đi vào phòng, anh mở cửa căn phòng cạnh bên rồi bước vào.
Thẩy chìa khóa lên trên bàn, Phong cởi chiếc áo ra, để lộ thân hình vạm vỡ và vết sẹo lớn đắng phía sau lưng.
Mở rèm cửa sổ ra, ánh đèn của thành phố về đêm rất đẹp, tên khốn kiếp kia đang ở phía bên cạnh, hắn ta tự tiện liếc mắt đưa tình với một đứa con gái khác ngay khi Yên mất chưa bao lâu.
-Tiểu Yên, ở nơi đó, nếu em thấy như thế, em có hối hận với sự chọn lựa của em, ta không xứng với em hơn tên đó?, vì vậy em chọn hắn chứ không chọn ta. – Mắt Phong hằn lên những sự tiếc nuối thay cho số phận hẩm hiu của Yên.
Cô gái sau khi đặt Hạo lên giường cô xoay xoay cái vai đang đau nhứt, đúng thật đàn ông lúc nào cũng bê tha khi say như thế, thật mệt chết đi được.
-Tiểu Yên… Tiểu Yên…. – Hạo trong mơ màng không ngừng lắc lắc cái đầu qua lại gọi tên Yên.
-Nếu đã có người yêu tại sao lại đến nơi này, lại dễ dàng kết thân với người con gái khác…. Đúng là đàn ông… - cô gái lắc đầu khoanh tay đứng nhìn Hạo với một cách chán nản.
Chợt nhớ ra chuyện mà Lãnh tổng giao cho, cô ngồi xuống bên mép giường, bàn tay gỡ từng nút áo của Hạo ra.
Bàn tay Hạo bất chợt nắm chặt lấy tay cô.
-Yên… em đừng đi…
-Nói em biết, ngày đó đã xảy ra chuyện gì? – cô gái ngưng động tác, kê sát mặt mình với Hạo nói thì thầm bên tai.
-Là Minh Hà….chị ấy ép anh, là số phận… em không nên là em gái của anh, tại sao lại là em gái anh, Tiểu Yên, không thể được. – Mắt Hạo vẫn nhắm rất chặt, từng lời nói phát ra đều là chân thật, khi say người ta thường không biết nói dối.
-Ngày đó, Hải Minh đưa em trốn đi khỏi đó… anh không ngờ chị ấy… lại giở trò ngay trên xe của Hải Minh… khiến hai người… anh không hề biết… anh xin lỗi.. về bên anh… anh đáng chết… chứ không phải em và Hải Minh. – Hạo nói trong khi tâm trí tràn ngập hình ảnh Yên đang ở gần anh.
Cô gái phủi tay đứng dậy, nhiệm vụ đã xong, anh hết giá trị lợi dụng.
Cô xoay bước ra khỏi căn phòng, và bước vào căn phòng kế bên, vào đến phòng cô cúi đầu chào Phong sau đó thuật lại tất cả sự việc.
Phong nghe thấy những lời nói đó, thì ra sự thật không phải như Hạo nói, chính là do Minh Hà hại chết Yên.
Choang…
Phong ném chiếc ly đang cầm trên tay xuống đất, mảnh ly nằm la liệt khắp nơi trên sàn nhà, màu đỏ như máu của thứ chất lỏng lan ra, nhìn rất nhứt mắt.
Cô gái run sợ, khi thấy khí chất phát ra từ người Phong, cô có giác không an toàn, chân dần dần mềm nhũng ra.
Phong rất ghét ai lừa dối anh, nhất là chuyện về Yên, chỉ vì Hạo yêu Yên, nhưng Yên chính là em gái ruột của Hạo mà Minh Hà ratay tàn độc như thế, anh không thể nào chấp nhận được.
-Đi – tiếng Phong ra lệnh dứt khoát.
Cô gái nghe thấy như được ban ân xá, cô mừng rỡ cúi đầu chào nhanh chóng rời khỏi.
Hai tay Phong nắm thành quyền, đôi mắt chim ưng đỏ lên, sắp tới đây, chính anh sẽ khiêu chiến với Trương thị, dám đụng tới Yên, hãm hại công ty anh, kẻ đó cho dù là ai anh cũng sẽ sang bằng tất cả mọi thứ.
……………..
Mạc Vũ sau khi thực hiện vụ nổ bom, ông đứng ngồi không yên, khi Yên thoát ra khỏi đó, ông không còn nhận được tín hiệu gì từ con bé, ông đã cố gắng xác định vị trí của con bé thông qua chiếc bông tai định vị, nó chỉ hiển thị ở một nơi xa lạ, theo ông biết, Yên chưa từng đến nơi này, vậy ai đã cứu Yên.
Mạc Vũ đi vào phòng của Hải Minh, ông xem xét tất cả mọi máy móc coi chúng có hoạt động bình thường hay không, khi đã chắc chắn tất cả không vấn đề gì, ông kéo ghế ngồi bên cạnh Hải Minh.
Những nếp nhăn trên trán theo thời gian xuất hiện nhiều trên gương mặt trải nhiều giông tố như Mạc Vũ, kể từ khi giúp Yên thực hiện những kế hoạch nếp nhăn của ông càng hằn rõ hơn.
Ông lo cho con bé, ông cũng lo cho Hải Minh, thời gian ở cạnh nhau cũng đã lâu, con người cho dù có sắt đá đến như thế nào thì khi ở chung lâu ngày cũng dần phát sinh tình cảm thân thiết với nhau, huống chi đây là người đã không màn mạng sống cứu Yên chứng tỏ cậu ấy là người tốt.
-Hải Minh, ta không biết là cậu có nghe thấy không, nhưng hằng ngày con bé vẫn nuôi hy vọng, vẫn trò chuyện với cậu, hôm qua nó đã đột nhập biệt thự của Hạo… - Mạc Vũ ngưng lại, ông hít một hơi sâu vào cố gắng để nói tiếp.
-Con bé đã bị phát hiện, ta linh cảm nó đã có chuyện chẳng lành, ta chưa bao giờ đánh giá thấp Minh Hà, thông qua những thông tin ta hiểu về cô ta là không ít, nhưng con bé chưa hề nghe lời khuyên của ta, nếu như cậu có thể tỉnh lại, ta tin con bé sẽ nghe lời của cậu… ta rất lo cho con bé… nó quá mỏng manh, số phận nó chịu quá nhiều đau khổ… hãy mau tỉnh lại… con bé nó cần có chúng ta… Hải Minh, con bé cần cậu. – Mạc Vũ nhìn Hải Minh với ánh mắt cầu khẩn.
Đáp lại Mạc Vũ chỉ là im lặng, không một ai đáp lại ông, nuôi hy vọng mỏng manh ngay trên một cái xác như thế này đó không phải ý kiến hay, nhưng Yên rất cứng đầu, nó đã yêu quý ai thì thà nó chịu khổ, đưa người ra hứng chịu chứ cũng không muốn người mình yêu thương chịu thương tổn.
Yên, con bé vẫn còn ám ảnh về chuyện của 7 năm trước, nó không thể bảo vệ người bà mà nó yêu thương nhất, nó đã rất đau khổ tự trách bản thân mình quá nhu nhược khiến bà chịu nhiều đau đớn, rồi nay lại đến Hải Minh.
Con bé cố gắng vắt kiệt sức lực như thế chỉ vì nỗi ảm ánh đó cứ đeo bám nó không buông.
Mạc Vũ thở ra một cách nặng nề, ông vỗ vỗ vào tay Hải Minh lắc đầu rồi đứng dậy bước đi.
Bàn tay Hải Minh chợt cử động, hơi thở anh thở ra một hơi mạnh, nhưng cánh cửa đã đóng Mạc Vũ không hề hay biết, rất gần nữa thôi….Hải Minh đã nghe được những lời khi nãy ông nói, nhưng muốn mở mắt ra, đó còn là điều rất khó khăn.
………………………
Yên mở mắt ra, xung quanh mọi thứ quá đỗi xa lạ với cô, Yên chống tay muốn ngồi dậy, nhưng vai trái truyền tới cảm giác đau đớn, Yên nhăn mặt, nằm lại xuống giường một cách nhẹ nhàng.
Cô đảo mắt xung quanh phòng, trong phòng tông màu trắng nhẹ nhàng, lại được gắn rất nhiều hình ảnh, một cô gái với nét tinh nghịch trong sáng, nụ cười không vướng bẩn bụi trần được treo phía trên tường đối diện giường Yên nằm.
Yên nhìn bức ảnh rất lâu, là cô gái đã cứu cô tối hôm qua, cô ấy…. thật đẹp.
Tiểu Khả bưng khay có đựng tô cháo vào, thấy Yên đã tỉnh thì không khỏi vui mừng.
-Cô đã tỉnh sao?, cô cứ mê man rồi cứ hét lên trong mơ, khiến cả đêm tôi không ngũ được ấy. – Tiểu Khả vờ như trách móc.
Yên không nói gì chỉ đưa mắt nhìn Tiểu Khả.
Tiểu Khả đặt cái khay lên bàn, kéo ghế ngồi xuống cạnh Yên, cô nhận thấy ánh mắt của Yên nhìn cô như muốn hỏi điều gì đó, nhưng lại không muốn mở miệng.
-Thắc mắc vì sao tôi cứu cô? – Tiểu Khả hỏi.
Yên hơi bất ngờ, tại sao Tiểu Khả lại hiểu được ý của cô, Yên gật nhẹ đầu thay cho lời nói.
-Tôi cũng không hiểu vì sao lúc đó tôi cứu cô nữa, nhưng thấy cô như thế, tôi không cứu thì rất có lỗi với bản thân… mặc dù cô đã uy hiếp và làm tôi sợ.
-Xin… lỗi…. – giọng nói trong veo phát ra từ miệng Yên.
Tiểu Khả cười trừ, thật cô gái này rất xinh đẹp, nét đẹp trong sáng đến nổi cô cho dù là con gái cũng bị say mê huống gì là Lãnh tổng.
Tiểu Khả đưa mắt nhìn xuống phía dưới giường, cô nhìn thấy chân trái Yên bị sưng tấy lên, hình như hôm qua cô chỉ lo cho vết thương trên vai mà không hề để ý thấy vết thương dưới chân.
Chân bị trật khớp thì phải, Tiểu Khả đưa tay ấn nhẹ xuống, Yên khẽ kêu một tiếng khi lại cảm giác đau đớn truyền lên tới não.
-Thì ra là bị trật khớp, xin lỗi hôm qua tôi không nhìn thấy, cố chịu đau chút sẽ hết thôi. – Tiểu Khả nói an ủi phân tán tư tưởng của Yên rồi với động tác chớp nhoáng cô bẻ chân Yên cho vào lại khớp.
-A … - Yên nhăn mặt đau đớn.
-Xong rồi. – Tiểu Khả phủi tay, mỉm cười quay sang yên.
Đúng thật là đã hết cảm giác đau, nó dễ chịu hơn rất nhiều rồi. Yên đưa ánh mắt biết ơn về phía Tiểu Khả… “ cám ơn…”
Tiểu Khả xua tay ý muốn nói không cần khách sáo quá làm gì, cô cầm chén cháo lên sau khi thổi cho nguội thì đưa về phía Yên.
Yên tránh đi không muốn ăn.
-Với tư cách là ân nhân cứu mạng cô, tôi muốn cô phải ăn hết chén cháo này. – Tiểu Khả nói lớn ý ra lệnh.
Yên nhìn qua thấy rằng nơi Tiểu Khả không có sự nguy hiểm mà chỉ thấy toàn sự chân thành trong đó, Yên nuốt khan sau đó há miệng để cô ấy đút cho mình.
Sau khi ăn xong, Tiểu Khả đưa tay lên trán Yên xem ra cơn sốt đã hạ, bây giờ cơ thể đã có thể nói là bình thường được một phần nào.
-Chút nữa cô khỏe, mớ thuốc này cô tự uống nha, tôi còn có việc, balo của cô khi tối tôi để phía bên kia, mọi vật dụng đều trong đó, duy chỉ có bộ đồ nó dính máu nhiều quá nên tôi đã đem đi giặt, nghĩ ngơi đi. – Tiểu Khả nói xong thì khép cánh cửa lại cho Yên nghĩ ngơi.
Yên thở dài, vai cô giờ không tiện đi lại, cô cố trườn người qua lấy chiếc balo, lục trong đó ra chiếc điện thoại, Yên mở nguồn máy lên.
Mạc Vũ đang ngồi trong phòng khách thì nhìn thấy điện thoại hiển thị lên số máy của Yên, ông nhanh chóng bắt máy.
-Alo , Tiểu Yên, cháu sao rồi, bây giờ đang ở đâu?, có phải cháu bị thương rồi không?.- nhiều câu hỏi Mạc Vũ nói nhanh chóng nhất để mong Yên trả lời cho ông có thể an tâm.
-Cháu không sao, chỉ là bị thương ở vai thôi, chú à, hôm qua cháu… xin lỗi… - giọng Yên trầm xuống khi nghe thấy từng lời hỏi thăm của Mạc Vũ, nếu như hôm qua cô chịu ở nhà chắc có lẽ không vướng vào cái bẫy mà Minh Hà giăng ra.
-Đừng nói như thế nữa, bây giờ ta đi rước cháu có được không? – Mạc Vũ nôn nóng muốn biết rõ Yên bị thương như thế nào.
-Không, cháu sẽ tự về, có lẽ xe cháu đã bị chúng phát hiện, chú cứ ở yên trong nhà, mạng lưới của căn nhà sẽ bảo vệ chú và anh Hải Minh, nếu giờ chú xuất hiện chẳng khác nào bứt dây động rừng, chú yên tâm, cháu sẽ trở về, nhanh thôi. – Yên nhắm mắt lại thở dài nói, cô cũng không biết nói nhanh vậy thôi chứ sức khỏe bây giờ cô không thể tự đi lại được.
-Được, cháu nhớ cẩn thận.
-Vâng. – Yên nói xong thì cúp máy.
Yên đưa tay ra sau lưng, vết thương này khá sâu, bây giờ nếu muốn thoát khỏi đây, đúng rồi P56.
Cô lục trong balo nhưng không tìm thấy, cô quên mất, những lúc đi thực hiện kế hoạch rất ít khi nào cô mang thuốc theo, nếu bây giờ có thuốc thì tốt biết mấy, nó sẽ gây mất cảm giác, từ đó cô có thể rời khỏi đây.
Yên nằm bất lực xuống, mắt hướng trần nhà, bây giờ cô đã bị phát hiện, những bước kế tiếp không thể thực hiện có sơ hở như hôm qua, phải chắc chắn tất cả nếu không sẽ bỏ mạng một cách uổng phí.
Taynắm chặt sợi dây trên cổ, nó đã nhuốm theo máu tươi, là máu của… Yên.
……………………….
Tiểu Khả lái xe đến một quán cafe quen thuộc mà cô hay thường gặp Ba ở đây, không hiểu sao hôm nay Ba lại muốn cô đi dự tiệc cùng Ba, buổi tiệc của Ba cô không thể xềnh xoàng được, nên cô đã trang điểm khá tỉ mỉ và ăn mặc thật nghiêm chỉnh, cô không muốn làm ông thất vọng.
Bước chân người đàn ông trung niên đi vào, cho dù đã có tuồi, nhưng người ta nhìn vào chỉ nghĩ ông ngoài 30, khí chất hiên ngang khiến ai cũng phải nể, ông bước đến chiếc bàn Tiểu Khả đang ngồi.
-Tiểu Khả. – Lạc Thiên Huy đứng phía sau gọi.
-Ba, - Tiểu Khả quay ra phía sau nhìn thấy ông cô lập tức đứng dậy chạy đến ôm ông thật chặt.
-Đã lâu không gặp, con gái Ba quả là càng ngày càng xinh đẹp hẳn ra. – Lạc Thiên Huy vuốt tóc đứa con gái được ông mang về từ cô nhi viện, từ nhỏ ông đã dành rất nhiều tình thương cho đứa con gái nhỏ này.
Ngày trước ông vào cô nhi viện chỉ muốn tìm tung tích của con bé kia, nhưng ở nơi góc khuất ông nhìn thấy có một bé gái rất xinh đẹp, tuy là lem luốc nhưng làn da trắng đôi mắt to tròn co người khóc thúc thích khiến ông bỗng động lòng.
Ông ngồi xuống làm quen với cô bé, sau đó đưa cho nó thanh kẹo, nó rất mừng ôm chằm lấy ông, nói ông tốt như Ba của nó, ông nghe thấy từ Ba, lòng dâng lên một cảm xúc khó tả, ông đã không do dự mà đón nó về và lo lắng cho nó chẳng khác nào đứa con gái ruột của mình.
Tiểu Khả cũng rất ngoan, nó rất nghe lời và thông minh, nó chăm chỉ học hành giành những thành tích xuất sắc nhất về chỉ mong ông vui khi nhìn thấy, đứa con gái này đã tạo thêm màu sắc cho cuộc đời nhuốm toàn màu đen của ông.
-Hôm nay ta muốn đưa con đi gặp một người, con gái cũng đã lớn, có phải cũng đã đến lúc thành gia lập thất?. – Ông mỉm cười hiền từ nhìn tiểu Khả.
-Ư… Ba, con còn nhỏ lắm, chỉ muốn được sống như thế này với Ba là con vui lắm rồi. – Tiểu Khả dụi dụi đầu vào lòng của ông.
-Thật là muốn bên cạnh Ba?, vậy tại sao lại dọn ra ngoài? – Lạc Thiên Huy đẩy cô ra, ý trách móc nói.
-Đó chỉ là… con muốn tập sống tự lập thôi, không phải con vẫn hay về với Ba hay sao? – Tiểu Khả cười.
-Thật biết nịnh nọt. – Lạc Thiên Huy nắm tay đứa con gái cưng trở về bàn ngồi.
Hai người đã lâu không gặp nên có rất nhiều chuyện để nói với nhau, qua ô cửa kính, những tia nắng của ngày tươi đẹp chiếu vào hai con người đang nói chuyện hạnh phúc với nhau.
Nụ cười luôn hiện diện trên môi của hai người, người ta nhìn vào cứ nghĩ đó chính là Ba con ruột chứ họ không thể nghĩ rằng người Ba nuôi ấy lại tốt với đứa con gái nuôi như vậy, ông cưng cô như một bảo bối trong tay.
………………..
Reng…reng….reng…
Hạo khó chịu khi bị đánh thức bởi tiếng chuông điện thoại, mới sáng sớm, đầu còn đau, anh quơ tay xung quanh tìm chiếc điện thoại.
-Alo… - Hạo lười biếng nhấc máy.
-Đang ở đâu? – giọng Minh Hà vang lên bên kia đầu dây.
-Không biết – Hạo ngáp một cái đáp.
-Anh có còn biết hôm nay chúng ta còn có hẹn, nữa tiếng nữa nếu không về đến nhà, đừng trách tôi…. – Minh Hà nói xong thì cúp máy không đợi Hạo trả lời.
Hạo đưa điện thoại ra phía trước mắt nhìn, màn hình đã tắt cuộc trò chuyện kết thúc, anh quăng điện thoại qua phía bên cạnh.
Uể oải chống người ngồi dậy, anh đập tay vào đầu cho bớt cơn chóng mặt.
Nhìn xung quanh đây chẳng lẽ là khách sạn?, hôm qua anh nhớ đã trò chuyện với một người nhưng đó là ai thì anh không nhớ rõ.
Nhìn lên đồng hồ đã hơn 10h, Minh Hà cho anh nữa tiếng, có lẽ phải đi chuẩn bị để còn về nhà, anh không thích nghe chị ấy lằng nhằng thêm nữa.
Đúng nữa tiếng sau Hạo có mặt tại biệt thự Trương gia.
Minh Hà ngồi trong phòng khách với dáng vẻ khó chịu.
-Tại sao hôm qua lại để Tiểu Khả về một mình?. – Minh Hà nói mắt không thèm nhìn đến Hạo.
Hạo không đáp chỉ đứng đó, hai tay đút vào túi.
Minh Hà cũng không còn hứng nói chuyện với Hạo, nên kêu anh mau lên phòng tắm rồi thay đồ lại, trên người Hạo toàn là mùi của rượu, có lẽ hôm qua không về nhà là lại đến mấy quán bar uống say bí tỉ đến không biết đường về.
Như chỉ cần nghe đến có thế, Hạo xoay bước đi lên lầu.
Sau khi Hạo đã chỉnh tề, hai người rồi khỏi nhà, ngồi cùng một chiếc xe, dù cho là chị em, nhưng khoảng cách giữa hai người vốn dĩ là rất cách xa, trên xe im lặng đến đáng sợ, Minh Hà chỉ chăm chú xem lại những thông tin về công ty, còn Hạo thì ngữa cổ ra nhắm mắt lại cố ngũ thêm một chút nữa.
Đến nơi, là một nhà hàng sang trọng, Minh Hà đi trước, Hạo bước theo phía sau đi đến căn phòng Vip, phục vụ cung kính mở cửa cho hai người bước vào.
Bên trong là Lạc Thiên Huy và Tiểu Khả.
-Chào ngài Lạc, đã lâu không gặp, ông càng ngày càng phong độ ra. – Minh Hà đưa tay ra chào.
-Cô quả là rất khéo ăn nói, rất cám ơn, còn đây có lẽ là Trương tổng, đúng là hiên ngang mang khí chất của một người lãnh đạo lớn.- Lạc Thiên Huy bắt tay với Minh Hà cười, mắt hướng qua nhìn Hạo thì vô cùng hài lòng.
-Tiểu Khả, em cũng đến sao?, hôm qua thật xin lỗi em, Hạo nó thật làm em buồn rồi. – Minh Hà vừa nói vừa kéo ghế ngồi xuống.
-Dạ không, là hôm qua em không khỏe nên em muốn về trước, chị đừng trách anh ấy. – Tiểu Khả rất bất ngờ khi người khách quan trọng lại là Minh Hà và Hạo, mặt cô hơi ửng đỏ khi nhìn thấy Hạo.
Từ khi bước vào đến giờ Hạo chỉ trầm mặt không nói một lời nào, anh cứ như cái máy có ai hỏi đến thì mới ép buộc bản thân trả lời, còn không thì anh chỉ im lặng như tờ.
-Hạo, có lẽ em cũng biết Tiểu Khả đây chính là thiên kim đại tiểu thư của ngài Lạc, có lẽ sau này chúng ta sẽ là người nhà của nhau. – Minh Hà giả vờ quan tâm và nói những việc sau này cho Hạo biết.
Nghe đến đây Hạo mở to mắt nhìn qua Minh Hà, anh định kháng cự lời nói này, sao có thể nói ra một cách tùy tiện, vốn dĩ anh không hề có cảm giác với Tiểu Khả, nếu như sau này thật như lời của Minh Hà thì có phải anh sẽ làm khổ Tiểu Khả hay không?
Minh Hà biết rõ nhất cử nhất động của Hạo, khi thấy anh muốn phản đối, bàn tay cô đưa qua nắm chặt lấy tay Hạo ý nhầm anh hãy biết tình thế mà giữ im lặng, nếu không hậu quả anh sẽ không thể gánh.
-Ồ, được làm người một nhà với Trương gia thì điều đó còn gì tuyệt vời hơn… đúng không Tiểu Khả. – Lạc Thiên Huy cười xoay qua nhìn Tiểu Khả.
-Dạ…dạ…- Tiểu Khả cúi gầm mặt, cô len lén nhìn biểu hiện của Hạo, anh không biết rằng, khi nghe mình sẽ là người một nhà với anh, cô đã vui sướng như thế nào đâu, cô yêu anh, điều đó anh biết rõ.
-Trông kìa con bé đang mắc cỡ đấy… haha… - Lạc Thiên Huy vỗ vỗ vào tay Tiểu Khả ra ý hài lòng.
Trong phòng ăn chỉ có cuộc trò chuyện của Minh Hà cùng Lạc Thiên Huy trao đổi với nhau, lâu lâu thì Tiểu Khả cũng góp ý của mình vào, còn Hạo thì không nói một tiếng nào, suốt buổi anh chỉ trầm mặt mặc cho những thứ xung quanh có gì chăng nữa anh cũng không muốn quan tâm, lòng anh đang rất rối.
-Là….con gái? – mắt Yên mở to, không ngờ Tiểu Khả lại chính là con gái của Lạc Thiên Huy, điều đó….chính cô ấy đã cứu cô, nay chính cô ấy lại là con gái của người cô đang âm mưu hại…trái đất quả nhiên rất tròn, vòng vây số mệnh chỉ lẩn quẩn những con người này.
Yên thở ra một hơi mạnh, cô bứt tay nghe ra khỏi người, chân chạm xuống đất, chân trái đã được Tiểu Khả chỉnh lại nên bây giờ cô có thể đi, nhưng chỉ đi chậm không đi nhanh được.
Cô bước ra khỏi phòng, lần sang những ngóc cạnh của căn nhà, không có một ai, hình như căn nhà này chỉ một mình Tiểu Khả sống, xem ra Lạc Thiên Huy rất thương đứa con gái này, tất cả nội thất trong nhà đều là loại cao cấp nhất.
Yên bước chân khập khiễng sang cái bàn phía gần cửa sổ, trên bàn là những khung hình của Tiểu Khả cùng với Lạc Thiên Huy, nhìn họ cười tươi hạnh phúc trong hình, khiến trái tim Yên bỗng se lại.
Cái tình thương của một người Ba, từnhỏ Yên chưa từng biết, chưa từng được nếm qua, nó ra sao? Có phải là rất hạnh phúc nên họ mới cười tươi như thế?.
Yên đặt khung ảnh xuống, cô mở tiếp những ngăn tủ tìm kiếm tiếp những thứ có liên quan đến Lạc Thiên Huy, cô biết vào nhà ân nhân lại lục đồ của nhà họ, đó không phải việc tốt, nhưng cô đành phải có lỗi với Tiểu Khả vậy.