Lần thứ N Jay bước ra từ phòng rửa mặt. Trên mặt Jay vẫn còn những dấu đen loang lổ như một con bò sữa. Dương và An Hạ lại thoải mái mà cười phá lên. Jay “hứ” một tiếng lại dậm chân mà bước vào rửa mặt lại lần nữa. Nhìn lại đồng hồ bây giờ đã gần 10h rồi. Đói chết cô rồi!
“Jay! Cậu ra đây! Tớ make-up che mấy vết đó cho cậu!” Jay ở trong phòng vệ sinh nghe vậy liền nhìn ra với 2 con mắt sáng lấp lánh, như đã thấy được tương lai tươi sáng của mình.
An Hạ tìm sản phẩm make-up, đôi tay liến thoắng đánh phấn nền, kem che, vv.
Jay mới sực nhớ ra gì đó “ Tiểu Hạ? Mấy giờ rồi?”
“11h 20” Dương tốt bụng nhắc nhở. “Áaaaaaa, chết tớ rồi. Cậu làm lẹ lẹ lên! 11h30 tớ có tiết. Là ông thầy khó tính huyền thoại đó! Hôm bữa thằng chả đã trừ của tớ mấy điểm rồi!”
“Rồi, rồi, xong rồi nè. Đi, đi.” Cô vừa buông cây chổi xuống Jay nhanh tay bắt lấy cặp rồi chạy thẳng không quay đầu. Lúc này cô mới nhìn đồng hồ, 10h10 phút. Nhìn sang kẻ tội phạm đang vui vẻ chơi game trên điện thoại.
“Nè, anh cố ý phải không?╮( ̄▽ ̄””)╭”
~im lặng~~ tiếp tục chơi game~
“Nè!”
~im lặng~~ tiếp tục chơi game~~huýt sáo~
“Anh!”
~im lặng~~ tiếp tục chơi game~
Lần này thì An Hạ trực tiếp nhéo tai Dương và la lên “GIỜ ANH THÍCH CHƠI GAME HAY LÀ THÍCH CÚT?”
“Ấy, ấy, bình tĩnh, em ơi, bình tĩnh, thôi chắc em đói rồi. Hay là mình đi ăn ha?” Nghe vậy An Hạ mới bỏ tai Dương ra, trở nên ngoan ngoãn như thường ngày. “Vậy giờ mình đi ha anh? Em thích anh quá cơ!o(≧v≦)o”
!Nhà có mèo phải làm sao? Lúc ghét, lúc thích là thế lào?!
Trên đường đi bộ tới nhà ăn
“Ý, cái vụ Jay hồi nãy là anh cố ý đúng không?” An Hạ mới sực nhớ ra.
“Đâu có, anh là đang giúp nó thì có. Trong vòng vài giây nữa, không chừng nó sẽ chạy về ký túc xá lấy đồ.” Dường như để chứng minh cho An Hạ điều anh nói là sự thật. Một cơn gió chạy ngang qua với tốc độ không phải con người.
“Em muốn ngồi đây coi nó quên cái gì không?” Dương chỉ vào cái ghế gỗ được dựng ngay bên đường. Khoảng vài phút sau, cơn gió lại bay ngang qua với một cái laptop. Uhm, anh em họ nhà này hiểu nhau ghê thật. Nhưng mà giúp cái này hơi...ác. Tính ra thì nãy giờ Jay chỉ mới đi và về lấy đồ khoảng 10 phút. Với tốc độ chạy này thì Jay sẽ đến lớp trong vòng 5 phút. Cũng chỉ mới 15 phút thôi mà!
Tội nghiệp Jay còn chưa được ăn… nhưng mà thôi cũng kệ 3
“À, nó cũng chỉ tốn 15 phút để chạy tới lớp. Hình như anh kêu nó đi hơi sớm rồi. y da, thật có lỗi mà. Xin lỗi em họ ~” Miệng thì nói xin lỗi, nhưng khi nhìn qua thì thấy mặt anh thì không có tí hối lỗi nào cả.
“Thấy cũng tội mà thôi… cũng kệ. Nó ăn trưa với tụi mình thì cũng chỉ làm bóng đèn. Thôi, mình đi ăn đi em.” Dương nắm tay An Hạ như dắt một đứa bé và cuối xuống hôn lên khoé môi cô. Mặt An Hạ lại đỏ như trái cà chua.
Trong phòng ăn khá là đông, vì bây giờ là giờ cao điểm mà. Hầu như mọi người đều chọn được lớp trễ hoặc là cúp học bây giờ mới dậy. Sướng thật! An Hạ cảm thán, cho cô 10 lá gan cô cũng không giám cúp học. Cô là học sinh nhận học bổng mà cúp học nữa là tiêu đời cô rồi. Từng giây từng phút đều là tiền bạc. Tuy một tháng cô có trợ cấp từ bố mẹ nhưng mà cũng chỉ là $200.
Mà $200 thực ra chẳng giúp được gì lắm. Tuy có học bổng nhưng tiền ăn uống, và sách vở là tự túc. Trước đó cô đã mua đồ ăn trưa trong vòng một năm học, chi vị là khoảng $8,000. Hên là cô còn tiền tiêu vặt để dành chống đỡ, không là tiêu cái mạng này của cô rồi.
Nghĩ đi nghĩ lại, tiền trong tài khoản không còn nhiều nữa. Có lẽ cũng chỉ sẽ đủ cho hết năm học này. Cứ một học kỳ thì lại mua hoặc mướn sách. Thì số tiền nằm trong tay cũng dần cạn kiệt. Tốt nhất là cô phải đi làm thêm.
Tự nhủ mình như vậy nhưng tìm được việc là một chuyện. Thôi thì cứ tới đâu tính tới đó.
Đồ ăn trong trường cũng khá là phong phú, nhưng toàn là đồ tây. Tuy cô cũng là con nhà thuộc hạng thượng lưu, nhưng những món này cô...nuốt….không nổi. Vị đồ ăn quá là nhạt nhẽo. Đồ ăn chủ yếu là đồ đông lạnh được hâm lại. Cũng có vài món được làm từ đầu bếp. Nhưng nói chung là vẫn dở như thường.
Cô lấy một dĩa mì Ý, bánh brownie, và một ly nước cam. Cho dù nuốt không nổi nhưng cũng phải ăn, không ăn thì lấy đâu ra sức mà học. Dương lấy bánh burger và khoai tây chiên. Nhìn anh ăn ngon lành mà cô thấy hâm mộ dễ sợ. Tại sao cô lại không thể dễ ăn như anh?
Cảm giác được một ánh mắt hung dữ bắn về mình, Dương ngẩng đầu lên, nhìn sang hướng được bắn tới. An Hạ cũng nhìn theo ánh mắt của anh thì thấy Jay đang mở một bịch snack khoai tây chiên. Bỏ vô miệng, nhai rộp rộp nhìn Dương như muốn ăn tươi nuốt sống.
Jay chỉ cách hai người một cái bàn. Jay đang ngồi trở bàn tròn hai người, đối diện cô là ông thầy “ác quỷ” trong truyền thuyết của Jay. Tám con mắt nhìn nhau “đắm đuối”, Jay vẫn mở miệng to hết cỡ để nhét khoai tây vào.
Bất chợt ông thầy nhìn đối diện thấy Jay đã ăn gần hết bịch snack cỡ lớn, liền không khách khí mà cầm lên giục vào thùng rác cách hai người không xa.
“Ông làm gì vậy? Đây là đồ ăn của tôi mà?!?” Jay liền dời sự chú ý. “Mấy thứ đó không tốt cho sức khỏe đâu, hay là em ăn cơm trưa của tôi?” Để chứng mình, thầy ác quỷ liền mở cặp ăn trưa của mình rồi lấy ra một hộp bento được trang trí tỉ mỉ cũng như nhìn là biết tốt cho sức khỏe.
“Thật?” Jay nhìn hộp ăn trưa với con mắt thèm thuồng. Vốn là cô đã ngủ dậy trễ, chưa kịp ăn gì, còn mắc bẫy của tên kia. Chạy tới lớp chẳng thấy ai, cô lại chạy lên phòng giáo viên, cũng vừa lúc ông thầy ác quỷ đi ăn cơm. Thế là bị ổng lôi theo luôn.
Ông thầy ác quỷ gật đầu, thế là Jay nhào vào đồ ăn như đã bị bỏ đói cả hàng chục năm. Ông thầy ác quỷ nhìn Jay ăn mà khoé miệng cong lên như đắc ý.
An Hạ nhìn lại Dương đang ăn ngon lành mà không chút quan tâm, hỏi.
“Đừng nói anh biết cái gì mà không nói cho em?” Kẻ ngu nhìn cũng biết ông thầy đó có ý gì. “Ừ thì như em thấy đó, có qua có lại. Anh giúp thầy ấy thì cũng được tuyển thẳng vào thực tập văn phòng luật sư có tiếng.”
“...” Vậy nên anh trực tiếp hy sinh em họ của mình?
“Còn tán có đổ hay không thì tuỳ. Anh không liên quan.”
Sau giờ ăn trưa, vì biết An Hạ không ngon miệng. Dương trực tiếp bắt cóc An Hạ về nhà mình mà nấu vài món ăn cho cô. Chào đón 2 người đương nhiên là con huskey ngu si đần độn, Leo. Trong lúc chờ đợi đồ ăn, An Hạ ngồi chơi với Leo mà càng ngày càng cảm thấy sao nó với chủ nó khác nhau thế nhỉ? Chỉ giống nhau khi cười, y như hai tên ngốc.
“Honey, lại đây.” Dương từ trong bếp gọi ra. Nhìn trên bàn có một món mặn, một món rau, và canh. An Hạ nhịn không được mà hôn lên má anh một cái. “Yêu anh quá đi!” Anh lại chỉ lên môi mình. Không như mọi khi, cô sẽ trốn tránh, hôm nay cô liền hôn lên môi anh không suy nghĩ. Một nụ hôn dây dưa không nhanh cũng không chậm.
Ngồi trên bàn nhìn An Hạ ăn đoan trang nhưng tốc độ lại không chậm tí nào, Dương trong lòng cảm ơn mẹ mình cả trăm lần. Anh đã ngộ nhận ra được.
Con đường ngắn nhất để đi đến trái tim phụ nữ là đi qua….dạ dày.