An Hạ rất ngạc nhiên. Từ sau bữa ăn đó Thái Dương cứ như gián đập mãi không chết. Theo đuôi cô cả ngày. Trong khi cô thì như gần chết trong đống bài tập, hắn thì nhởn nhơ ăn đồ ăn vặt trước mặt cô! Nào là trà sữa trân châu, pudding, bánh flan, crepe, khoai tây chiên, kem, cheesecake, tiramisu, bánh sừng trâu, bánh su kem! Toàn là món cô thích mới ghê chứ. Nhìn cái mặt hắn ăn mà cô muốn đá hắn một cái để bay về hành tinh của hắn! Thấy cô nhìn Dương lại cứ nhếch mép, rồi hỏi cô ăn không với cái bản mặt khinh người. Hừ, đương nhiên là cô ăn! Chịu đấm ăn xôi mà!
Bên này thì Thái Dương cày đêm kiếm tiền. Dương gọi điện về hỏi ba anh làm cách nào để kiếm tiền. Ba anh lại chỉ cho anh chứng khoáng. Vận may của anh cũng không tệ, kiếm được không ít tiền để mua đồ ăn dụ dỗ An Hạ và hối lộ em họ. Nhưng anh không hiểu tại sao mỗi lần thấy anh là cô như chỉ hận không thể đá anh ra khỏi trái đất. Anh chỉ là đang cố cho cô quen với sự hiện diện của anh thôi mà.
Hai người không phải một cặp đôi nhưng lại nghĩ về nhau cả ngày. Thật là hạnh phúc phải không? Kkk
--- ----ô~la~la---- ------Ngày trôi qua ngày
“Dạo này em có nghe nhạc Việt Nam không?” Gần đây anh cực kỳ chú tâm những thứ hot ở Việt Nam. Nào là điện máy xanh, ờ thì anh không hiểu nó. Còn rồng pikachu nữa, anh nhớ năm nay là gà mà sao lại thành rồng rồi?#teamhãycứurỗigà.
“Có thì sao? Anh định hát nhạc Việt Nam à?” An Hạ liếc mắt nhìn Dương.
“Anh chỉ định lạc trôi thôi mà~” Bài này đối với tiếng Việt kém cỏi của anh nghe không hiểu, nhưng beat rất hay.
“Anh trôi đi đâu thì kệ anh!”
An Hạ vừa nói xong, Thái Dương liền quay đầu đi.
“Anh định trôi thật hả?” Cô giật mình nói.
“Con gái tụi em thiệt khó hiểu! Lúc đứng sát bên thì đuổi như đuổi tà! Không thấy thì hỏi han!” Anh đang định đi mua đồ ăn về dụ dỗ thôi mà.
“Đâu có, em chỉ sợ anh trôi thiệt thì em mang tội gián tiếp giết người thôi mà.”
“Đâu có, theo anh biết thì em đã trực tiếp giết người rồi. Hên là anh không bị bệnh tim, chứ không nãy giờ anh trôi thật rồi.”
“Tuần sau anh phải đi về Đài Loan. Em chăm sóc con chó nhà anh nha. Giống husky, cực kỳ dễ thương luôn. Anh xin phép quản lý ký túc xá cho em luôn rồi.” Leo tao chỉ có thể trông cậy vào mày được thôi! Tao bám theo hơn 1 tháng mà chưa thấy cổ rung rinh gì hết! Giờ tao bị em họ bán đứng, được mommy mua vé máy bay về để được “huấn luyện” lại. Một ăn cả, hai ngã về không. Anh tự nhủ trong lòng.
“Chó hả? Husky luôn à? Thích anh ghê! Em muốn có chó lâu lắm rồi nhưng chưa được nuôi! Nó tên gì?”
Anh không ngờ phản ứng dữ dội vậy. Biết vậy đem nó ra từ đầu có phải tốt không! (Leo: Ông chủ, tôi kiện ông!)
“Nó là Leo, thứ hai anh mang nó với đồ của nó qua cho em!”
Đó là lần đầu tiên trong cuộc đời của Leo được ông chủ chăm sóc cẩn thận, còn mua cả đồ ăn thượng hạng. Cho nó đi xì pa cắt tóc, tút tát nhan sắc. Leo cảm thấy ông chủ đang nuôi Leo cho mập rồi thịt như heo. Á, rợn người quá!
Thứ hai đã tới, Leo đã được dân hiến cho An Hạ. Không quá một giờ sau Leo đã quên ông chủ bội bạc của mình mà cho rằng An Hạ mới là chủ của nó.
“Sao tao thấy càng nhìn mày thấy mày càng giống tên ngố kia nha.” An Hạ bế Leo lên và nghiên cứu.
An Hạ vừa nói xong Leo đã lắc đầu lia lịa. Cô tưởng nó ghét hắn, nhưng sự thật trong lòng Leo nói là tại vì cô chủ thương nhớ ông chủ mới vậy.
“Không có hắn cũng buồn thật.” Tự nhiên trong lòng cô lại nhớ hắn. Vừa nghĩ tới đó cô lại có tin nhắn. Là Thắng!
Ịt: Ê bà nội mi! Sao không có tin tức trai đẹp gì hết trơn vậy!
Ụt: Xin lỗi bà nội, con đã cố gắng hết sức nhưng người ta là trai thẳng. Nhưng xin bà tư vấn cho con vài chuyện.
Ịt: Chuyện gì? Úm ba la giờ lên đồng đã tới~
Ụt: Cho tao hỏi tự nhiên nhớ người mình ghét là sao? Khác giới tính nha.
Ịt: Mày ghét nó cỡ nào?
Ụt: Chỉ là nó bám cả ngày dai quá, nên hơi ghét vậy thôi. Nhưng mà hình như không ghét nó lắm.
Ịt: DM mày! Sao mày không hỏi tao một nam một nữ chui vô hô teo làm gì luôn đi!
Ụt: Tụi nó làm cái gì vậy? Giỡn thôi giỡn thôi. Nói chung là tụi nó làm chuyện không trong sáng! Trả lời câu hỏi của tao cái đã.
Ịt: Một là mày quá ngu, ngu tới nỗi không biết mình thích nó, hai là mày từ ghét chuyển sang thích. Mày đương nhiên thuộc loại một
Ụt: Tao thấy có gì đó sai sai. Hai cái y chang nhau mà.
Ịt: Quéo queo quèo, mày ngu hơn cả dự tính của tao. Nói chung là mày thích thằng đó rồi!
Và sau đó đương nhiên An Hạ đã đơ như cây cơ, cả ngày mơ mơ mộng mộng. Đến cả ngôn tình cũng không muốn đọc. Việc đó cứ tiếp diễn cho đến ngày anh họ của An Hạ nói sẽ qua đón về nhà bác ăn cơm. Thế là Leo cũng được đi ăn ké.
Cô cũng quên hôm đó là ngày Dương về tới. Dương về tới ngay lúc cô và anh họ đang cười nói và bước lên xe, cộng thêm con Leo ngố ngố đang vẫy đuôi không biết chủ nó đang nổi lửa cách đó 15 mét.
Cô được lắm! Anh mới đi một tuần mà có bạn trai luôn rồi, còn con Leo ngu ngốc kia. Bố sẽ thịt từ mày (tra tấn) đến bà chủ tương lai ( ăn sạch sẽ trong tương lai) của mày, còn cái tên phong độ đó nữa (ngộ sẽ nghĩ kế báo chù) . Chung quy bố sẽ thịt tụi bây, nhất là con Leo. Người ta nói chó trung thành với chủ nhất, sao mà mới một tuần thôi mà mày đi vẫy đuôi người ta rồi!