“ hết tháng này con sẽ xuất ngoại thưa ba! “
──────────────────────────────
Tử Hy trở Mộc Tinh về kí túc xá, dẫn cô nàng đến tận phòng, bế kiểu công chúa đem cô đặt lên giường tháo giày đắp chăn xong xui thì mới an tâm lái xe về nhà.
Tử Hy đã âm thầm rèn luyện cơ thể giống kiếp trước, thể lực của cô phục hồi khá tốt.
Trời cũng sập tối, màn đêm bao phủ không gian, dù vậy dòng xe vẫn tấp nập chạy qua lại, đèn đường và các toà nhà đều bừng sáng lên, trên một chiếc xe Ferrari có một cô gái xinh đẹp lại quyến rũ, sắc đẹp ấy có thể giết đi biết bao trái tim non nớt của những người thiếu niên, đặc biệt là đôi mắt anh đào của cô gái, ướt át, mộng mơ lại lấp lánh không biết sẽ để lại cho bao nhiêu người để lại dấu ấn sâu sắc trong trái tim ngay lần đầu gặp gỡ.
Cô như một con hồ ly được phái xuống nhân gian làm điên đảo lòng người, nhưng hiện tại tâm tình của cô gái đó lại nặng nề, day dứt.
Một bên là gia đình, một bên là tình cảm của bạn mình, thật sự quá khó lựa chọn.
Khó khăn lắm cô mới có được một gia đình, được ba mẹ yêu thương các anh trai chiều chuộng, một sự đãi ngộ mà kiếp trước cô chẳng hề được có.
Cứ thế cô mang tâm tình phức tạm mà về tới nhà.
“ Ba, mẹ, anh trai em mới về “
Ở phòng khách ba cô Địch Gia Hưng đang ngồi trên ghế sopha ngồi vắt chân cầm tờ báo kinh tế đọc thấy cô liền bỏ tờ báo sang bên nhìn cô.
Mẹ cô thì đang ngồi kế bên ba cô gọt táo, anh hai thì ngồi ăn táo, anh cả thì đang ngồi cầm tách cà phê uống vừa nhìn xem tài liệu.
“ Về rồi đấy à! Con tắm rửa rồi ăn tối đi “ Địch Gia Hưng lên tiếng bảo cô.
“ Dạ “ cô ngoan ngoãn trả lời, miệng tươi cười vứt bỏ tâm tình phức tạp ra sau đầu, rồi đi lên lầu.
20 phút sau, cô trở xuống trên người cũng thay bộ đồ ngủ, tóc còn hơi ướt chứng tỏ chỉ vừa được sấy tóc sơ qua.
Chu Giai Kỳ thấy cô đi xuống liền bảo: “ con ăn tối không? Để mẹ đi hâm lại đồ ăn cho con “
“ Dạ không! Con no rồi thưa mẹ “
Bà gật đầu, một lát rồi nhớ lại gì đó lại nói với cô “ Về Mộc Tinh con bé đó sao rồi? “
“ Con trở bạn ấy về kí túc xá rồi, không cần lo đâu mẹ “
“ Ừ “ bà nhẹ đáp lại.
Tử Hy đi tới ghế salon ngồi xuống lấy miếng táo ăn, một lát thì Địch Tu Kiệt đang ngồi ăn táo thì mắt hướng về Địch Gia Hưng, tâm tình ngưng trệ, nuốt táo còn trong miệng xong rồi nói
“ Ba! Dạo này ba có nghe tin tức gì không? “
Địch Gia Hưng đang xem báo thì nghe con trai hỏi liền không xem nữa hỏi lại anh ta.
“ Tin tức gì mới được chứ? “ - ông nhíu mày nhìn về Tu Kiệt.
Tu Kiệt bị hỏi ngược lại liền đáp: “ Con nghe nói công ty của Đồ gia sau khi bị phá sản liền được thu mua giá khá là cao, công ty đó trở thành công ty giải trí tên hình như là Thịnh Hoa “
Địch Gia Hưng nhướng mày “ đầu tư vào giới giải trí à? Tử Dương con thấy công ty đó ra sao? “
Đang ngồi yên lặng đột nhiên bị ông điểm danh Tử Dương mệt mỏi nhíu mày, ngón tay bấm giữa mày xong rồi mới trả lời ông.
“ Con đang đau đầu vì công ty này! “ - giọng nói mệt mỏi, cứ như nhiều ngày mất ngủ.
Gia Hưng nghe thấy con trai mệt mỏi thì không khỏi nhíu sầm mặt lại nhưng không nói gì, Tử Dương nói tiếp:
“ Nếu như con không lầm thì công ty Thịnh Hoa này mới được thành lập vào nửa tháng trước, không hiểu sao công ty này rất may mắn như diều gặp gió đột nhiên công ty đó phát triển rất nhanh bay thẳng lên trên các công ty dẫn đầu dày năm kinh nghiệm, chiễm chệ đứng vị trí thứ 2 sau công ty của con, e rằng không bao lâu nữa soán ngôi Thiên Ngưu đi lên công ty hàng đầu thế giới”
Nghe Tử Dương nói xong không khí bao quanh căn phòng trở nên nặng nề, Tu Kiệt với Gia Hưng mặt hơi mất tự nhiên, Giai Kỳ thì lo lắng cho con trai mệt mỏi sợ anh vì lo cho cho công việc mà ảnh hưởng sức khoẻ.
Tử Hy thì bất động thanh sắc, hai tay ôm trước bụng, mím môi, đôi mắt anh đào sáng bóng đẹp mắt bỗng trở nên sâu sắc như đáy vực thẳm mà suy nghĩ.
Thịnh Hoa? Lẽ nào là công ty của nam chính? Bạch Huy Lãng, chắc chắn là vậy, một ty vừa thành lập không lâu tự dưng lại đột phá trong chớm mắt như vậy? Đùng một cái bay lên vị trí nhất nhì trong các công ty đầu tư giải trí nổi tiếng hàng đầu cả nước! Thật phi lí!
Không ngờ thời gian đầu của tiểu thuyết là như thế này! Đang miên man suy nghĩ thì đột nhiên Giai Kỳ gọi cô, kéo cô từ dòng suy nghĩ thoát ra ngoài hiện thực.
“ Tử Hy! Tử Hy! Con sao vậy? Tự nhiên con lại thất thần ra? Con thấy trong người ổn không? “ bà lo lắng vỗ vai người cô.
Tử Hy gượng cười nhìn sang Giai Kỳ “ Con không sao chỉ là suy nghĩ một lát “
“ Con suy nghĩ gì vậy? “
Tử Hy chớp chớp mắt thấy mọi người xung quanh đang nhìn mình, một lúc thì mắt chuyển về hướng ba cô “ con đang suy nghĩ thời gian đi du học!”
Gia Hưng nghiêm túc nhìn cô “ Con thật sự muốn đi chứ? “
“ Vâng thưa ba! Con đang nghiêm túc đề nghị!”
Nghe con gái rượu nói như vậy ông trở nên nghiêm túc như đang xử lí văn kiện tài liệu “ Vậy con định khi nào đi? Vẫn như cũ sau khi tốt nghiệp năm nay rồi đi? “
Cô khẽ cười lắc đầu “ hết tháng này con sẽ xuất ngoại thưa ba! “
“ Hết tháng này? “ Giai Kỳ hơi sửng sốt, sau đó ngẫm nghĩ một lát rồi lại nói “ chẳng phải còn 2 tuần nữa thôi sao?! “
Tử Hy gật đầu “ tuy có hơi sớm hơn dự định một chút “
Tử Dương một bên ngồi đó nghe ngóng mặt cũng hơi sửng sờ “ em đi vội như vậy có được không đấy!? “.
Tử Hy nhướng mày, nhàn nhạt trả lời không hề có vẻ kinh ngạc hay khó nói “ ba mẹ đồng ý cho em đi là được rồi! “
Không khí một lần nữa lại trầm đi
Người bị bỏ xó nãy giờ cũng nhanh chóng phá vỡ bầu không khí, thể hiện cảm giác có sự tồn tại của mình trong căn nhà này.
“ Ừm... Trời tối rồi Tử Hy em lên phòng ngủ đi mai lại đi học, anh trai cũng nghỉ ngơi đi, em thấy anh mệt mỏi lắm rồi đấy, còn ba mẹ ở đây hay về phòng để hâm nóng tình cảm hay gì đó thì tùy ba mẹ con đi trước “ anh ta nói xong liền rời đi, lúc đi còn không quên lấy thêm vài miếng táo rồi chạy về phòng.
Tử Hy với Tử Dương cũng về phòng bỏ lại hai người đã chảy qua sương gió mịt mù ở phòng khách.
Bà cười cười nhìn ba đứa con bỏ đi mà chưa hề nhận ra nguy hiểm cận kề, mãi đến khi nhận ra thì cả người đã được nâng lên, Gia Hưng bế ngang, bà dãy dụa muốn rời khỏi vòng tay của ông không thành, ông nhanh chân đi về phòng làm việc ý nghĩa của hai người