Định Mệnh Cho Em Được Gặp Anh

Chương 19: Chương 19




─ “ Em sẽ nói cho anh biết nhưng có điều kiện “

━━━━━━━━━━━━━━━━━━━━━━━━━━

─ “ Tử Hy! Anh có chuyện muốn hỏi em “

Người lên tiếng hỏi là Tử Dương, mắt anh ta chăm chăm nhìn Tử Hy, trong đáy mắt có ánh sáng nhạt, nhìn không rõ tư vị.

Rồi từ trong túi lấy ra một thứ, rất nhỏ nếu không để ý kĩ càng sẽ không thể nào phát hiện ra.

Tử Hy biết anh lấy ra cái gì cho cô xem, cô cười nhạt, ánh mắt chứa sự khâm phục.

Địch Gia Hưng lẳng lặng xem trò vui, Tu Kiệt ráng mở to đôi mắt hết cỡ xem cái thứ nhỏ nhỏ trong tay của Tử Dương là cái gì, mất một lúc thì mới nhận ra.

─ “ Máy nghe lén? “ Tu Kiệt trợn mắt nhìn cái thứ nhỏ xíu trong tay Tử Dương, bề ngoài của máy nghe lén chả có gì khả nghi cả, không để ý sẽ bỏ qua nó ngay.

─ “ Cái này! Là em để trong phòng anh đúng chứ? “

Anh ta chỉ nhàn nhạt hỏi, miệng thì không khỏi nhếch lên, gương mặt tỏa vẻ thích thú.

─ “ Phải! Là em đặt trong phòng anh đấy! “

Tử Hy không chút do dự trả lời câu hỏi của Tử Dương, trên môi có ý nhàn nhạt.

Tử Dương mặt không biến sắc, tiếp tục hỏi cô.

─ “ Em đặt cái này trong phòng anh bao lâu rồi? “

Tử Hy cười nhạt rồi trả lời ─ “ nữa tháng rồi “.

Tu Kiệt không che giấu sự trầm trồ trên gương mặt, Địch Gia Hưng nhướn mày kinh ngạc nhìn cô, trên mặt là nụ cười khen ngợi.

─ “ A hèm! Em giấu bao nhiêu cái này trong phòng anh thì lấy ra hết đi, cũng may hôm nay anh đem thử thiết bị dò máy nghe lén mới chế tạo, xem nó hoạt động tốt hay không cứ tưởng trong phòng anh không có gì ai ngờ lại gặp cái chip nghe lén này “

Tử Hy cười cười nhìn Tử Dương, rồi trả lời với giọng có ý châm chọc, đáy mắt sáng rực.

─ “ Anh yên tâm đi em chỉ đặt có một cái trong phòng của anh thôi “ nói xong cô liếc nhìn ánh mắt của Địch Gia Hưng và Địch Tu Kiệt rồi nói tiếp “ Cha với anh hai yên tâm con không đặt máy nghe lén trong phòng hai người đâu, nên đừng nhìn con bằng ánh mắt như muốn nhìn xuyên thủng người khác như vậy “

Tử Hy nói trúng sự lo lắng của hai người họ nên cũng nhẹ thở ra một hơi.

Tử Hy cong môi cười, ý vị thâm trường nhìn họ.

─ “ Con đâu phải là người thích xâm phạm riêng tư của người khác đâu chứ!? Trừ đặt con chip này ở trong kệ sách của anh cả ra thì con không để thêm ở đâu khác “.

Tử Dương đột nhiên ý thức được cái gì đó liền hỏi Tử Hy.

─ “ Tử Hy máy nghe lén dạng con chip này em lấy đâu ra? “

Giọng anh ta có hơi phấn khích, mày nhếch lên, đôi mắt mang theo ý tò mò đáy mắt có tia sáng, cong môi cười, ngay cả tư thế ngồi cũng có chút thay đổi.

Tử Hy cười tít mắt, khoé môi anh đào cong khẽ nói, xung quanh cô được khí lạnh bao chùm, rõ ràng là nụ cười dịu dàng, nhưng tận cốt tủy lại toả ra khí lạnh nồng đậm.

─ “ Anh chắc rằng muốn biết chứ? “

Tử Dương không khỏi rùng mình, môi mím chặt, mặc dù có chút sợ hãi trước khí chất của Tử Hy nhưng vẫn giấu sự sợ hãi trong lòng không để lộ ra ngoài.

Tử Hy giảo hoạt nhìn anh ta, mắt cong cong hình trăng khuyết, không khí xung quanh cô lạnh run, môi anh đào khẽ nói.

─ “ Em sẽ nói cho anh biết nhưng có điều kiện “

Tử Dương hít một ngụm khí lạnh, khẽ nói.

─ “ Điều kiện gì? “

─ “ Cho em tùy ý có thể đến bang của anh chơi và nơi sản xuất vũ khí “

Tử Dương do dự chóc lát, môi mím thành đường thẳng, cụp mi mắt xuống che dấu đi sự giao động trong đấy.

Thấy anh ta vẫn do dự không đáp, cô khẽ thở dài, lười biếng nói.

─ “ Anh yên tâm em không quậy gì đâu “

─ “ Được “

Tử Hy cười tít mắt, không khí lạnh xung quanh cô tản ra.

─ “ Vậy bây giờ em nói cho anh biết máy nghe lén này em ở đâu mà có? “

Tử Dương không thể che giấu được sự tò mò phấn khích trong lời nói.

Tử Hy không do dự trả lời câu hỏi của Tử Dương.

─ “ Là em tạo ra “

Nói xong cô mặc kệ phản ứng của mọi ra sao, đi thẳng ra khỏi thư phòng, cô tri kỷ đóng cửa lại ' cạch ' một tiếng.

Ra ngoài Tử Hy nhẹ thở ra một hơi, miệng không khỏi nhếch môi cười, đáy mắt sáng rực, nội tâm không ngừng gào thét do phấn khích.

Aaaaaaa!!!! Sắp đến được xưởng chế tạo vũ khí rồi, mình nên tạo cái gì đây? Phi dao? Súng, lựu đạn, bom... Cái nào mình cũng muốn làm sao bây giờ? Haizzz chắc tạo súng trước, một thời gian không có súng bên cạnh, thật là cảm thấy không quen tí nào.

Bên trong Thư phòng, cả ba người đơ ra, cố gắng tiêu thụ cái câu nói vừa rồi của Tử Hy.

Em gái/con gái biết chế tạo công cụ, thật khủng bố!

Tử Dương hồi thần đầu tiên, nhìn sang chỗ của Tử Hy nhưng chỉ còn một cái ghế trống không, thì mới nhớ trực lại cô đã ra ngoài, không biết anh đã nghĩ cái gì liền chạy ra khỏi phòng.

─ “ Ba con có chuyện cần nói với Tử Hy nên đi trước “

Trong giọng nói của anh thập phần đang gấp gáp, gương mặt không hề che dấu ý cười, cánh cửa lần nữa đóng ' Rầm ' lại lần nữa.

Tử Dương đi đến phòng cô, quy củ mà gõ cửa, không bao lâu cửa mở ra, Tử Hy ló cái đầu ra.

─ “ Anh đến phòng em làm gì? “

Tử Hy nhướn mày kinh ngạc, nhìn anh ta không vẻ gì là hốt hoảng thay vào đó là ý cười nồng đậm không hề che giấu, thấy Tử Dương cười nằm ngoài dự liệu của cô.

Tử Dương nhìn cô, đáy mắt hiện rõ sự chờ mong, khẽ nói.

─ “ Em còn máy nghe lén này không, nếu còn có thể cho anh vài cái đi “

Tử Hy kinh ngạc nhìn anh, không ngờ người anh trai cao quý này, lại khom lưng mặt dày đi xin đồ!

Tử Hy ngẫm nghĩ một lát rồi bảo anh.

─ “ Chờ em một chút “ cô đóng cửa lại đi lục đồ, khoảng năm phút sau cô mở cửa ra Tử Dương vẫn đứng đấy ─ cô khẽ ra lệnh “ Anh xoè tay ta “ Tử Dương không chút suy nghĩ xoè tay ra.

Anh lẳng lặng kinh ngạc nhìn mấy thứ món đồ trên tay. . Truyện Trọng Sinh

Tử Hy không mặn không nhạt nói ─ “ Trong tay anh hiện có 10 cái máy nghe lén, em chỉ làm được nhiêu đây thôi, giờ em giữ lại chả có ít gì nên mới đưa cho anh đó, anh về mà tự mài mò quy chế hoạt động của nó, em đang đói bụng nên em ra ngoài ăn đây “ nói xong cô không nể mặt ai đóng cửa lại.

Tử Dương nắm chặt mấy món trên tay, miệng cười đến tận mang tai, nhanh chóng sải chân đi về phòng nghiên cứu cách hoạt động của nó.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.