Định Mệnh Cho Em Được Gặp Anh

Chương 21: Chương 21




─ “ Hai người cho tôi đi chung với, tôi không làm vướng chân hai người đâu! “

━━━━━━━━━━━━━━━━━━━━━━━━━━

Cả ba nói chuyện lòng vòng khá lâu, Nam Cung Dạ cảm thấy khoảng cách cả ba được kéo gần lại một chút rõ hơn chính là đã thân với nhau, dĩa đồ ăn trên bàn vơi đi không ít, nồi lẩu cũng sắp thấy đáy.

Đang cúi đầu ăn miếng thịt xong, cậu không dè chừng Mộc Tinh là người ngoài nữa bỗng mở miệng hỏi Tử Hy.

─ “ Tử Hy này! Hôm nay có mở một buổi bán đấu giá, cô đi chung chứ? “

Tử Hy đang an tĩnh ngồi ăn lại nghe cậu ta nói, động tác dừng lại ngẩng đầu lên nhìn cậu ta, nghĩ ngợi gì đó xong xui thì hỏi ngược lại cậu ta.

─ “ Buổi đấu giá đó như thế nào? “

Nam Cung Dạ suy nghĩ chốc lát, Tử Hy kiên nhẫn chờ cậu ta nói.

─ “ Hưm? Nghe nói có vài món đồ cổ rất quý giá có vài ông lớn để mắt đến nó lần này coi bộ dân máu mặt trong giới đến buổi đấu giá khá nhiều “

Tử Hy nghe xong bất động thanh sắc, gấp một miếng thịt nhún vào nồi lẩu khẽ nói.

─ “ Tôi thì không thành vấn đề nhưng mà nếu thật sự theo lời cậu nói xuất hiện nhiều ông tay to mặt lớn thì e rằng nó không tránh khỏi những cuộc ẩu đả, phục kích “

Mộc Tinh ở kế bên nghe liền lên tiếng.

─ “ Hai người cho tôi đi chung với, tôi không làm vướng chân hai người đâu! “

Nam Cung Dạ liền lên tiếng nói.

─ “ Vấn đề không phải là vướng chân hay không mà là có thể một đi không trở lại, nên cô gái à cô còn dám đi hay không? “

─ “ Vậy thì đừng lo hai người bảo vệ tôi! “

Tử Hy quay mặt nhìn sang Nam Cung Dạ.

Nam Cung Dạ thở dài một hơi khẽ nói.

─ “ Được rồi cho cô đi là được chứ gì, nhưng mà cô bị gì thì tôi không chịu trách nhiệm đâu đấy “

Mộc Tinh cười cực kì vui vẻ.

Cả ba ăn xong thì tiếp tục đến buổi đấu giá.

Ở dưới hầm xe ─ “ Này! cậu có đem súng không? “ Tử Hy nói Nam Cung Dạ.

Nam Cung Dạ kinh ngạc nhìn Tử Hy, cậu không ngờ cô lại hỏi như vậy nhưng rất nhanh cậu gạt ý nghĩ ra sau đầu, trả lời cô.

─ “ Có! “

─ “ Cậu đem mấy khẩu súng? “

Nam Cung Dạ nghĩ nghĩ nhớ lại rồi nói.

─ “ Tôi chỉ đem hai khẩu súng lục thôi “

Tử Hy cong cong khoé môi, khẽ nói.

─ “ Được! Cậu cho tôi một khẩu “

Nam Cung Dạ lấy bên trong vạt áo vest ra một khẩu súng đưa cho Tử Hy.

Tử Hy cầm lấy khẩu súng đưa cho Mộc Tinh.

Mộc Tinh ngơ ra, nét mặt mờ mịt hỏi cô.

─ “ Cậu đưa nó cho tớ làm gì? “

Tử Hy không mặn không nhạt nói.

─ “ Cậu cầm đi để phòng thân, thứ này chắc cậu cũng đã dùng rồi nhỉ? “

Mộc Tinh chần chừ cầm giơ tay định lấy khẩu súng.

─ “ Đúng là vậy, nhưng mà nếu tớ lấy thì cậu phải dùng cái gì phòng thân? “

Tử Hy cười nhạt, kiên nhẫn giải thích cho cô nàng.

─ “ Cậu cần dùng nó hơn là tôi, cậu cũng biết tôi từng làm gì mà? “

Lúc này Mộc Tinh không chần chừ nữa dứt khoát cầm lấy khẩu súng, vẻ mặt hớn hỡ.

Còn Nam Cung Dạ đứng lặng lẽ phía sau họ, không hiểu sao cậu ta thấy lưng bỗng lạnh toát nhưng cũng tò mò rốt cục Tử Hy đã từng làm gì?

Cậu ho vài cái thu hút sự chú ý của hai cô, lưng dựa vào cửa xe, hắn cong môi cười khẽ nói.

─ “ Hai cô đi được chưa? “

Lúc này họ mới rời đi.

────

Tại toà nhà thời đại mới, một toà nhà cao chọc trời. Nơi tổ chức buổi đấu giá lớn sẽ được tổ chức tại đây, đương nhiên tính bảo mật rất tốt vì đó là một buổi đấu giá ngầm, chỉ có người trong giới mới biết.

Bên dưới hầm đỗ xe có khá nhiều chiếc xe đắc tiền phiên bản giới hạn, mà các ông lớn bà lớn sử dụng.

Nam Cung Dạ vừa đi vừa căn dặn Tử Hy cùng Mộc Tinh để ứng phó tình huống bất ngờ sẽ xảy ra.

Gần tới cửa có vài nhân viên kiểm an, phát mặt nạ và bảng số thứ tự chỗ ngồi để vào bên trong, số thứ tự là chọn ngẫu nhiên vì lí do an toàn.

Số thứ tự của cả ba từ Tử Hy đến Mộc Tinh là, 1818,1265,1268.

Vào bên trong có hàng ngàn chiếc ghế màu đỏ được xếp theo từng dãy vòng cung và được xếp theo kiểu bậc thang, mỗi một hàng có 5 chiếc ghế và cách nhau bởi bậc thang lối đi, căn phòng có sức chứa khoảng 3 ngàn người, cả ba tìm số ghế y trên bảng của mình, rồi ngồi xuống.

Số ghế của Mộc Tinh và Nam Cung Dạ gần nhau nên cùng một dãy ghế, còn Tử Hy số lớn hơn nên bị tách ra.

Phía dưới sân khấu có một tấm màn hình cỡ lớn để chiếu ảnh rõ hơn.

Hiện tại là 16h34 phút, buổi đấu giá bắt đầu vào đúng 17h00, nên còn gần nửa giờ nữa sẽ bắt đầu đấu giá, cho nên bên trong khán phòng người vào ngài càng đông, các hàng ghế gần như bị ngồi kín người người ai cũng bắt buộc đeo mặt nạ trên mặt.

Bên Nam Cung Dạ, kế bên chỗ ngồi của Mộc Tinh có một ghế trống bỗng nhiên có người ngồi xuống, Mộc Tinh liếc nhìn sang kế bên.

Người nọ một thân tây trang màu xám tro bên trong là áo sơ mi đen không có caravat, áo được cởi bỏ hai cúc trên cùng lộ ra một phần ngực cùng cơ ngực trong cực kì quyến rũ, hắn có làn da trắng như tuyết, ngũ quan tinh xảo, môi mỏng, mắt phượng, mái tóc màu đen dưới ánh sáng của đèn thì hiện ra màu ánh tím, tuy không thể nhìn thấy rõ mặt nhưng cô nàng cảm nhận được người này dung mạo rất soái!.

Cả khí chất người sống chớ lại gần đang lan toả ra của hắn cũng nói lên một điều, lạnh lùng cao ngạo là kẻ không hề tầm thường, tuổi tác chỉ tầm khoảng 24 - 25 tuổi.

Mộc Tinh nhìn hắn sơ qua một lược rồi đảo mắt nhìn về phía sân khấu, tim không khỏi đập nhanh, cô nàng ráng hít sâu để bình ổn lại nhịp tim.

Nhưng cô nàng Mộc Tinh nhịn không được lâu lâu liếc nhìn hắn.

Cô nàng cảm thấy hình như hắn đàn cau mày, Mộc Tinh hốt hoảng không dám nhìn nữa.

Thời gian trôi qua rất nhanh đã đến thời gian bắt đầu buổi đấu giá, dưới sân khấu người chủ trì chậm rãi đi lên bục, cả khán đài ồn ào chuyển sang im ắng, một lúc sau đó người chủ trì mới mở lời.

─ “ Xin chào các chư vị quan khách đã đến buổi đấu ngày hôm nay “

Người chủ trì nói xong khom lưng cúi đầu chào, lễ tiết xong.

─ “ Tôi là là Tôn Ngộ, tôi sẽ là người chủ trì buổi đấu giá này, tôi thì không thích dài dòng chắc các vị cũng như tôi nhỉ? Vậy nên vật đấu giá đầu tiên sẽ sớm mang lên ngay “

Người chủ trì vừa dứt lời, đồ vật cũng được đem lên, món đấu giá được để dưới lớp vải đỏ.

Người chủ trì tiến đến gỡ tấm vải đỏ ra, bên trong tấm vải đỏ là một cái mão vàng cổ, mão được phát thảo ra một hình con phượng hoàng đuôi dài xoè ra được đính một viên ruby đỏ, phía dưới con phượng hoàng là một vòng lá bằng vàng đính thêm vài hạt trân châu lớn, giữa vòng lá có một cây trâm xuyên qua, đầu trâm hình cuốn hoa ở giữa là viên ruby, phía đầu vòng lá vàng có một chuổi hạt ruby rũ xuống.

Người chủ trì mở xong thì khoé mắt cong cong, khẽ nói.

─ “ Đây là mã mão phượng hoàng, thường được các hoàng hậu vương triều sử dụng, nó đã có niên đại 300 năm sử, trong triều thời Tống, nó được phát hiện trong hầm mộ cổ, trước đây nó đã được mua lại với giá 30 tỷ “

P/s: mệnh giá tiền đấu giá được sử dụng là VNĐ.

Người chủ trì cười cười xong nói tiếp.

─ “ Giờ nó được bán lại, giá khởi đầu là 20 tỷ mỗi lần ra giá không dưới 100 triệu, quý quan khách hãi chú ý khi ra giá nếu số giá thấp hơn 100 triệu thì điều kiện ra giá không hợp lệ.”

Người chủ trì vừa dứt lời bên dưới khán đài lập tức có người giơ bản ra giá.

─ “ 20 tỷ 200 triệu!”

Người chủ trì lập tức hô lên.

─ “ Quý khách số 528 ra giá 20 tỷ 200 triệu!! “

Ngay lập tức có người lại ra giá.

─ “ 20 tỷ 300 triệu!”

─ “ số 4312 ra giá 20 tỷ 300 triệu, còn ai ra giá cao hơn không? “

─ “ 20 tỷ 500 triệu “

─ “ Oh! Số 528 lại ra giá cao đến 20 tỷ 500 triệu! “

─ “ 20 tỷ 600 triệu “

─ “ 20 tỷ 700 triệu! “

─ “ 35 tỷ “

Người chủ trì thấy số tiền ra giá cao gấp ba số giá vốn có thì vô cùng xúc động.

─ “ Ôi trời ơi! Số 43 ra giá 35 tỷ!!! Còn ai ra giá cao hơn không? “

Cả khán đài im ắng không ai ra giá cao hơn, có vài người còn do dự, người chủ trì lập tức hô lên.

─ “ 35 tỷ lần thứ nhất!! “

Vẫn im lặng, không ai ra giá cao hơn.

─ “ 35 tỷ lần thứ hai! “

─ “ 35 tỷ lần thứ ba!!! “

Chiếc búa được gõ xuống người chủ trì lập tức hô lên.

─ “ Số 43 đấu giá bảo vật mã mão phượng hoàng với giá 35 tỷ thành công, vậy là vật đầu tiên mở màn đấu giá ngày hôm nay đã thành giao trong 5 phút “.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.