Định Mệnh, Có Bao Giờ Gặp Lại!

Chương 6: Chương 6




Vì không muốn ở bệnh viện nên Thiên Ân đưa Vũ Nhi về nhà thoải mái hơn, anh cũng tiện chăm sóc cho cô trong khoảng thời gian này.

Hiện tại cô đang ngồi trên giường suy nghĩ bâng quơ đủ điều, không biết Thiên làm gì ở dưới nhà từ nãy giờ không thấy lên, nên xuống giường đi ra khỏi phòng để xuống xem thử như thế nào.

Cô nhẹ bước đi qua dãy phòng thì chợt dừng lại ngay phòng của Dương Tuấn khi tình cờ nghe thấy lùm xùm gì trong căn phòng đó.

- Chúng ta ly hôn đi, tôi sẽ đưa Bạch Tuột đi, còn nữa tôi sẽ bảo ba tôi rút hết vốn trong tập đoàn của nhà anh ra và không đầu tư vô dự án của anh nữa.

Hiên tức giận gằn giọng nói trong uất ức, nước mắt không ngừng tuôn rơi.

- Anh xin em đừng làm như thế, anh xin em đừng đi. Anh biết lỗi rồi!

Dương Tuấn nắm lấy tay Hiên giữ lại nài nỉ nhưng bị Hiên hất mạnh ra.

- Tôi nhịn anh hết lần này đến lần khác khi thấy anh trăng hoa với bao nhiêu người phụ nữ, tôi đã phải sống giả tạo với bao nhiêu người để họ ngỡ rằng tôi lấy được một người chồng hạnh phúc. Giờ anh con gian díu với em dâu, làm nó có thai! Tôi chịu hết nổi rồi đấy!

Hiên quát mắng với nét mặt hiện rõ sự đau khổ, trong khi Bạch Tuột đứng đó khóc lóc thấy thương. Hiên cứ thế xếp đồ vào Vali mặc cho Dương Tuấn có cầu xin cô ở lại.

- Anh xin em, hãy nghĩ cho Bạch Tuột đi, nó không thể nào không có ba được, anh hứa sẽ không qua lại với những người con gái đó nữa đâu. Xin em đừng đi!

- Giờ anh có nói gì cũng vô ích thôi, đợi ba anh công tác về tôi sẽ thưa chuyện này còn bây giờ thì tôi không thể nào ở trong ngôi nhà một phút nào nữa.

Hiên nói lớn rồi nắm lấy tay Bạch Tuột kéo đi nhưng cứ bị Dương Tuấn nắm tay kéo lại. Cô muốn đi cũng không đi được, cứ giằn co với Tuấn vì anh không cho cô đi.

“Choang”

Hiên nằm dưới sàn bất động khi bị Dương Tuấn đẩy mạnh va vào tấm gương lớn trên tủ gỗ, khiến nó vỡ ra thành nhiều mảnh. Dương Tuấn giãn căng đôi đồng tử nhìn vợ mình như đứng đơ người, tay run run lo sợ khi trên người cô gâm một mảnh kính nhọn ở vùng bụng, máu từ đó chảy ra sàn thành vũng, trên mặt cô rỉ máu vết những vết sướt do bị mảnh vỡ cứa vào.

- Mẹ…

Bạch Tuột hét lên, đứng nhìn mẹ mình khóc nấc lên thành tiếng trong sự sợ hãi.

- Hiên… Hiên…

Dương Tuấn hoảng hốt, run lẩy bẩy đi tới xem Hiên như thế nào, nét mặt tái mét không còn giọt máu. Anh đưa tay gần mũi cô nhưng không cảm nhận được hơi thở gì cả, anh vội đứng dậy mở cửa định chạy đi thì đúng lúc Vũ Nhi đứng ở ngay đó.

Ánh mắt vô cùng ngạc nhiên khi nhìn thấy chị Hiên đang nằm la liệt dưới sàn trong vũng máu đỏ tươi, cô đúng như thất thần.

- Vũ Nhi…

Dương Tuấn bất ngờ khi Vũ Nhi ở ngay trước mắt và đã nhìn thấy tất cả,anh lúng túng không biết làm gì, không còn cách nào khác anh kéo Vũ Nhi vào bên trong đẩy cô ngã xuống chỗ Hiên khiến cô vô cùng đau đớn, váy và tay cô dính đầy máu của chị Hiên, trợn tròn mắt ngạc nhiên nhìn anh nói:

- Anh làm cái gì vậy? Sao lại đẩy em? Rốt cuộc anh đã làm gì chị Hiên vậy, mau gọi xe cấp cứu đưa chị ấy tới bệnh viện đi?

“Choang”

Dương Tuấn giật mình quay người khi thấy người giúp việc bưng đồ ăn đứng đó với vẻ sợ hãi làm rơi cả khay đồ ăn xuống sàn.

Anh cố gắng giữ bình tĩnh tỏ hoảng hốt nhìn người giúp việc, cúi xuống nhặt lấy mảnh vỡ xông tới đâm chết cô ta một cách bất ngờ, khiến cô ta ngã lăn xuống chết tức tưởi.

- Anh làm cái vậy Dương Tuấn? Anh… Anh giết người…

Vũ Nhi hét toáng lên khi thấy Dương Tuấn ra tay giết chết cô giúp việc kia, làm cô như đứng hình ngay lúc này và cảm thấy vô cùng rối trí không biết chuyện gì đang xảy ra nữa, đôi đồng tử cô giãn rộng nhìn anh với cảm giác đầy sự sợ hãi, tim cô đập thình thịch như loạn nhịp.

Cô lúng túng không biết làm gì lay lay người Hiên trong khi Bạch Tuột đứng đó khóc thật to.

- Chị Hiên… Chị Hiên…

Cô không thấy có chút phản ứng gì từ Hiên, chỉ cảm thấy người cô ấy lạnh ngắt đi.

Dương Tuấn tắt điện thoại rồi đi lại gần chỗ Vũ Nhi sau khi gọi xong cú điện thoại đến sở cảnh sát, mặt anh ta trở nên thâm độc và nham hiểm cùng nụ cười man rợ trên môi, ôm lấy cô vào lòng trầm giọng nói:

- Vũ Nhi à, anh không may lỡ tay giết chết cô ấy mất rồi, thật sự anh không có cố ý nhưng vì sự cố chấp của cô ấy nên mới xảy ra chuyện như vậy. Đẫ thế còn có thếm đôi mắt đã nhìn thấy chuyện này nên anh xử luôn rồi.

- Anh nói gì vậy? Anh đã giết người rồi đấy, bỏ em ra…

Vũ Nhi gằn giọng nói trong hoảng hốt cố gắng đẩy Dương Tuấn ra nhưng không được vì cứ bị giữ chặt lại.

- Vũ Nhi à, vì cô ấy đã biết chuyện của chúng ta rồi, giờ cô ấy chết rồi không phải tốt cho hai chúng ta hay sao? Anh cũng muốn giữ cô ấy lắm chứ nhưng do số cô ấy phải chết, tất cả đều do em. Bạch Tuột mất mẹ của do em, cô ấy chết cũng do em. Em có muốn anh ở trong tù lạnh lẽo cô đơn không?...

Dưỡng Tuấn buông Vũ Nhi ra hỏi, ánh mắt nhìn cô chờ đợi câu trả lời nhưng chỉ thấy vare sợ hãi cùng giọt nước mắt trong cửa sổ tâm hồn của cô. Anh đưa bàn ta dính đầy máu vuốt nhẹ lấy bờ má cô cười nhạt rồi nói:

- Chắc câu trả lời của em là không phải không?... Vì em yêu anh và anh cũng yêu em… Hãy để ai đó nhận tội thay có được không, hai chúng ta đừng ai nói gì thì mọi chuyện sẽ êm xuôi mà thôi…

Sau khi giải quyết xong một số công việc ở ngoài dinh thự, Thiên Ân lên phòng thì chợt nhìn thấy Vũ Nhi đang ở trong phòng của Dương Tuấn ôm lấy anh ta, bên cạnh là chị Hiên với bộ dạng máu me, còn có một người giúp việc bị giết chết nằm dưới sàn,

Vũ Nhi nhìn thấy Thiên đang đứng ở cửa vội đẩy mạnh Dương Tuấn ra chạy tới chỗ anh, nét mặt sợ hãi, hai bàn tay run run dính máu nắm chặt lấy tay anh, cổ họng như nghẹn lại không nói lên lời nhưng cố gắng nhìn anh mà vừa khóc vừa nói

- Hình như chị Hiên chết rồi… Chị ấy chết rồi… Dương Tuấn báo cảnh sát rồi, làm sao đây… Làm sao đây…

Thiên Ân không biết đã có chuyện gì xảy ra nhưng cố gắng giữ bình tỉnh nắm lấy hai vai Vũ Nhi, nhìn cô với ánh mắt vô cùng nghiêm túc mặc dù trong thân tâm anh cảm thấy rất rối:

- Bình tỉnh lại, nghe tôi hỏi… Bình tỉnh đi Vũ Nhi, hãy nói cho tôi biết có chuyện gì xảy ra được không?... Dương Tuấn, anh đã làm gì chị Hiên vậy… Có phải anh đã…

Anh chứa kịp nói hết câu thì đột nhiên có ba bốn người công an đi vào.

Thiên Ân bất ngờ nhìn Dương Tuấn với ánh mắt đầy sự căm phẫn và anh chắc chắn rằng việc này do anh ta làm rồi vu oan giáng họa vào Vũ Nhi. Vũ Nhi đứng bên cạnh nắm chặt lấy tay anh trong hoảng sợ, nước mắt tuôn trào trên khuôn mặt tái xanh như không còn giọt máu, bờ môi cô run run.

- Cậu Thiên Ân mau theo chúng tôi về đồn cảnh sát để điều tra vì cậu Dương Tuấn tố cáo cậu giết chết vợ của anh ta. Bây giờ chúng tôi phải đưa cậu đi!

Một người lên tiếng nhìn Thiên Ân nói khiến anh và Vũ Nhi vô cùng ngạc nhiên, đôi đồng tử giãn rộng nhìn nhau.

Một tên công an đi lại dùng còng số tám còng hai tay anh lại lôi anh đi nhưng bị Vũ Nhi cản lại không cho họ đưa anh đi. Nét mặt anh trở nên lạnh lùng không bộc lộ cảm xúc gì, anh cứ đi theo họ mặc dù chẳng biết chuyện gì cả.

- Thiên Ân không có giết người đâu… mà chính là…

- Vũ Nhi, để họ đưa em trai anh đi đi… Em đangg chống người vi hành công vụ đấy!

Dương Tuấn nói nắm lấy tay Vũ Nhi lôi lại mặc cho cô có kháng cự, anh còn lấy tay bịt miệng cô lại để không cho cô nói ra.

- Cậu chủ! Có chuyện gì xảy ra thế này?

Quản gia Lim từ đâu đi tới hốt hoảng không biết có chuyện gì xảy ra khi công an bắt Thiên Ân đi.



Dương Tuấn đưa cô ra khu vườn phía sau dinh thự, Vũ Nhi hất mạnh tay Dương Tuấn ra lớn giọng nói:

- Tôi không ngờ anh là loại người như vậy đấy, tôi không để Thiên Ân chịu oan gánh tội thay anh được, tôi phải đi tới đồn cảnh sát.

- Em điên rồi, cứ để nó chịu tội đi thì em sẽ được tự do, em sẽ không còn bị nó coi là công cụ đồ chơi nữa. Anh và em có thể được ở bên nhau và anh sẽ có được tất cả những gì đã bị nó cướp đi mà đáng lẽ ra thuộc về anh.

Dương Tuấn nói giọng đều đều với ánh mắt đầy dục vọng.

- Anh em trong nhà mà hại lẫn nhau như vậy sao?

Vũ Nhi bức xúc nói.

- Anh em? Thằng Thiên Ân… Nó không phải em của anh, hồi giờ anh không xem nó là em trai của anh… Vì anh với nói là anh em cùng cha khác mẹ, anh ghét nó vì lúc nào nó cũng được ba cưng chiều, muốn gì được đó luôn được mọi người yêu quý. Còn anh thì bị ghẻ lạnh! Thôi không nói chuyện này nữa, anh cấm em nói chuyện này biết chưa, hãy quên đi và chuẩn bị ở cùng với anh đi!

Dương Tuấn nói rồi lại nắm lấy tay cô kéo đi, cô thật sự không muốn đi cùng với anh, cô cắn vào tay anh khiến anh đau đột ngột mà bỏ cô ra.

- Tôi sợ con người anh, anh quá ít kỉ chỉ nghĩ đến bản thân mình thôi. Tôi nghĩ mình cũng chỉ là loại con gái để phục vụ thói trăng hoa của anh, cũng là công cụ đồ chơi của anh thôi. Giờ tôi phải lấy lại tình cảm của mình và làm sạch trái tim đầy sự dơ bẩn của tôi do anh tạo ra.

Dứt lời Vũ Nhi quay người nhấc chân đi nhưng chưa kịp đi thì đã bị Dương Tuấn kéo lại cưỡng hôn cô một cách cuồng nhiệt. Vũ Nhi cố gắng đẩy anh ta ra, vung tay giáng cho anh một cái tát vào mặt thật mạnh, lấy tay lau miệng mình, trừng mắt nhìn Tuấn nói:

- Anh bị điên rồi! Tránh xa tôi ra đi!

Vũ Nhi nhanh chóng nhấc chân chạy đi.

“Bộp”

Bất chợt, Vũ Nhi cảm thấy mọi thứ trước mắt như tối sầm lại rồi cô ngã phịch xuống nền ngất đi khi bị Dương Tuấn lấy cây gỗ gần đó quật mạnh phía sau gáy. Anh ta bế cô lên đi khỏi đây với nét mặt đầy sự thâm hiểm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.