“Không phải, không phải là người con gái ấy.”
Mình không thấy dấu vết xưa … vết sẹo …
Nhưng có hơn một dấu vết của cảm giác ngày ấy mà mình tìm thấy ở nhỏ đó …
Lạ !? Mọi thứ thật lạ … “
Ngô Hoàng bước đi thật chậm rãi. Từng dòng suy nghĩ miên man đang bủa vây
lấy nó. Chưa bao giờ hắn cảm thấy phiền toái với một người con gái nhà
quê, thô kệch như vậy.
“Mà tại sao mình lại ở nơi sặc mùi thuốc men
như thế này?” – Ngô Hoàng như bừng tỉnh sau một cơn mộng mị, bước thật
nhanh khỏi nơi này ra bãi đậu xe.
[3 ngày kể từ khi nó nhập viện, 3:00 PM]
Bình Bình đang thu dọn đồ xuất viện. Chợt một giọng ấm áp vang lên :
-Xuất viện à cô bé.
-A! anh Phong sao lại vào đây, hôm qua anh đã xuất viện rồi mà, hay là còn thiếu nợ bệnh viện rồi vào trả đó? kaka
-Sao em lúc nào cũng thích “chém” anh thế. Thấy anh trai hiền ăn hiếp àh.
-Hỳ,em đùa tí mà. Vậy anh đến đây làm gì?
-Thỳ………..làm tài xế.
-Thôi, em sợ phiền anh lắm. Mà anh lỡ đến đây rồi, mình đi thôi anh hyhy – nó cười khoái chí
-Ơ, anh có nói làm tài xế cho em àh hehe
-Ạch,…zzz….người VN quê là khó huề nház – Nó chu mỏ
-Haha, có qua có lại thôi cưng! Àh, em có bận gì không? Đi ăn với anh rồi về sau nhé?
Thiên Phong vừa hỏi dứt lời, đã xách đồ đạc của nó đi thật nhanh ra khỏi phòng mà không cần đợi Bình Bình đáp lại.
***
-Sao về trễ vậy? – Vy hỏi
-Tại Thiên Phong mời tao đi ăn đó mà.
-Ạch, thật àh? Sao không rủ tao đi với huhu…chơi hưởng một mình kìa bay Hình ảnh đã đăng
-Hỳ, ai biết đâu…
-Nhưng sao anh ấy lại rủ mày nhởh? Hai người có gì với nhau àh? – Vy nháy mắt
-Bậy bạ, tao đi ôn bài đây. Hyz nghỉ mấy bữa nay chắc vào lớp ngu người luôn quá.
-Sao hôm nay mày hiền rứa? Gặp như mọi hôm là nhào tới cắn tao rồi kaka– Vy tò mò
-Thỳ…………………..
*****
[ Hai tháng sau]
Băng rôn lớn được treo lên trước cổng trường ĐH Hoa Sen, một đám đông tụm lại coi :
“Chương trình Sức Trẻ Sinh Viên – được tổ chức qua đêm tại khách sạn ngàn sao ở khu vui chơi Suối Tiên, hãy mau mau đăng ký tham gia.”
……..
[Tại Suối Tiên – Chương trình Sức Trẻ Sinh Viên]
Các sinh viên đã có mặt tại địa điểm vui chơi Suối Tiên. Không khí vô cùng
hào hứng, các bạn sinh viên tách nhóm, dựng lều làm chỗ cắm trại, nghỉ
ngơi. Sau đó mọi người đều thực hiện kế hoạch vui chơi riêng của họ hoặc của nhóm họ. Bình Bình và Ngô Hoàng cũng có những dự định vui chơi cũng bè bạn.
Một chương trình ca múa nhạc hoành tráng do
trường Hoa Sen tổ chức đã thu hút rất đông đảo những người có mặt ở đó
đều đến hòa vào cuộc vui.
Sau một thời gian khá dài, khoảng 1 tiếng
rưỡi, thì trong cái không gian ngày càng cảm thấy ngột ngạt, ồn ào, bức
bối này. Ngô Hoàng quyết định rời cuộc vui sớm để đi dạo một mình cho
khuây khỏa.
Hắn đi dọc bờ hồ và quyết định dừng bước tại Vòng đu
quay. Chợt một mảnh ký ức xưa quay về, cứa vào lòng hắn một vết trầy nhỏ làm tim hắn nhói lên…. ngày ấy hắn chỉ là một cậu bé và có một người
bạn rất đặc biệt. Hắn nhớ hắn đã hứa sẽ dẫn người bạn ấy đi Vòng Đu
Quay, để có thể ngắm nhìn cảnh vật xung quanh từ trên cao xuống mặt đất. (con nít thường mộng mơ mình được bay trên cao).
Hắn bất giác bước vào cái khoang đu quay. Bỗng một giọng nói yếu ớt : “ Vé của cháu đâu?”.
Ngô Hoàng đưa tiền cho chú và nói : “Bác cầm lấy tiền này, coi như cháu mua nguyên cái đu quay vào lúc này, bác đừng cho ai vào làm phiền”. Hiện
giờ đu quay chẳng có ai đi ngoài hắn.
Đu quay càng lên cao hơn, quay được một vòng, rồi hai vòng….
“Tớ lại nhớ về cậu, đã lâu rồi từ ngày tớ được nhìn thấy cậu lần cuối cho
đến bây giờ thì mọi thứ về cậu vẫn chưa phai nhòa. Bầu trời nhiều sao
quá cậu à, giá như tớ được cùng cậu ngắm, cùng nhìn mọi thứ xung quanh.
Tớ sẽ giữ được lời hứa của chính mình cũng như giữ được cậu ở bên mình
chứ không để năm tháng vô tình đặt dấu chấm hết cho câu truyện con nít
ngày ấy. Cậu là khoảng lặng của trái tim tớ và tớ vẫn chưa thể nào lấp
đầy khoảng trống ấy.”
Trong khi đó ở phía dưới, Thiên Bình cũng
rảo bước đi và dừng chân trước chiếc đu quay đang hoạt động. Cô vừa nhìn cái vòng đu quay vừa nhớ về một ký ức về một lời hứa của ai đó…
[continue...]
“Sao đã hứa rồi lại nuốt lời? Mọi thứ trôi qua nhanh quá liệu người đó còn
nhớ tới mình, nhớ tới lời hứa đó không nhỉ. Haizz. Ngốc thật, tự dưng
muốn gặp lại người đó quá.”
“ Có hơn một lần tôi nhớ về cậu, hơn một lần tôi mơ về cậu và nhiều hơn nữa những lần tôi mong được gặp lại
cậu. Nhưng cậu như cơn gió vậy, nhẹ nhàng đến bên tôi để lại trong lòng
tôi những ký ức, những cảm xúc của một thời con nít hồn nhiên nhưng mọi
thứ đều luôn chân thật. Không như bây giờ, mọi người đôi khi luôn mang
cái giả tạo trên người để giấu đi những gì họ thật sự muốn, tớ nhớ về
cậu từ cái sự hồn nhiên của một thằng con trai nghịch ngợm nhưng biết
quan tâm một người khác, sẵn sàng vì tớ. Dẫu cậu chọc tớ nhiều lắm, dẫu
không ít giọt nước mắt đã rơi vì cậu nhưng chúng cũng không đáng không
đủ đề bù đi những giọt nước mắt của tớ rơi vào ngày cậu ra đi.”
Nó bước vô thức lên sàn chiếc đu quay, nó quay sang ông soát vé đang gật gù buồn ngủ hỏi : “Bác ơi, bán cháu một vé đi ạ!”
Ông già đứng dậy, đưa cho nó một cái vé rồi gạt cần cho đu quay dừng lại
(có lẽ ông già bị đãng trí). Ông mở của rồi kéo tay Bình Bình lên sau đó đóng cửa lại cho xong nhiệm vụ. Tiếng cửa đóng sầm lại làm người đang
ngồi trong đó giật mình….
-Cô………??????
-Anh……..??????
Sặc sặc….Ông ơi cháu muốn đổi khoang!!!!!!!! Hình ảnh đã đăng(cả hai vừa
kịp nhận ra thì đã quá muộn…đu quay đã bắt đầu vòng quay rồi).
Bốn tròng mắt đảo liên hồi nhìn nhau…và cũng hiểu được rằng: “oan gia ngõ cụt ngũn”…
***
Đu quay bắt đầu những vòng quay của nó, nhẹ nhàng và chậm rãi, mọi thứ cứ
lên dần lên dần. Trong cái buồng có hai người đó, cũng có một vòng quay
đang quay, vòng quay của cảm xúc của những ký ức tìm về.
Quay
quay quay, cứ thế quay hai vòng rồi lại ba vòng. Trong cái khoảng không
ấy, không có một tiếng nói nào cất lên giữa hai người. Chỉ có tiếng gió, có trăng, có sao, có tiếng nhạc từ xa xa và kèm theo tiếng đập khẽ của
trái tim….
***
Bỗng …..
Đu quay dừng lại nghe cái “cạch”….đèn trên đu quay tắt đi, không gian tối sầm lại vì mất ánh sáng.
Bình Bình hoảng hốt vì chưa bao giờ gặp tình cảnh này, nó chưa kịp la lên
thì bị người kia bay qua bấu tay của nó. Nó bất thình lình đứng dậy đẩy
hắn ra sẵn tiện thẳng chân đạp vào tay hắn và hét lên.
-Anh…..anh…..làm cái quái gì vậy? Tính lợi dụng thời cơ sàm sỡ con gái nhà lành àh?
-Tôi..….tôi.….- Hắn ôm mặt nhìn vật vã
Tôi cái cóc khỉ gì? – nó vươn tay thủ thế đề phòng. Hình ảnh đã đăng
-Tôi…..tại sao lại tối thui thế này? – Hắn tỏ ra bối rối
-Giờ mới để ý, cái đu quay cũng ngưng hoạt động luôn rồi – Nó bình tĩnh suy nghĩ lại.
-Cái đu gì mà cùi bắp thiệt.
-Sao lại nói như vậy chứ. Hàng Việt Nam chất lượng cao đấy.
-Này, cô nhìn xuống dưới xem thấy ai không.
-Sao anh không nhìn mà bảo tôi?
-Tối như vậy sao tôi thấy được.
-Vậy anh tưởng mắt tôi mắt thần chắc.
Hai đứa nhìn ra ngoài khoang, nhưng thấy tối hù. Sau đó cả hai hốt hoảng đi qua đi lại nhìn xung quanh…”CỐP” sọ của nó và óc hắn va vào nhau…
-Á!!! Đau quá, anh biến thái à? Từ nãy giờ anh chạm vào “cơ thể” tôi hai lần rồi đó. Muốn đầu thai sớm hả? – Nó xoa xoa đầu
- Tôi…xin lỗi. – Hắn đáp giọng run rẩy.
-Sao hiền như cún con đang lạc mất mama vậy? Đừng để tôi đoán trúng……anh sợ tối àh?
-Không, tôi sợ gì đâu chứ – Hắn xoay mặt sang hướng khác
-Phủ nhận tức là thừa nhận kaka. Thôi cún con ngoan đi, lại đây mama cho ăn phát nữa để bớt sợ nà –Nó đắc chí
-Cô lại đu dây điện àh? Có thôi đi không???
-Không, dây điện Việt Nam chưa đủ độ cao để tôi đu đâu háhá. Tôi thấy lần nào
anh cũng nói câu đó, có vẻ anh thích đu lắm thì phải?
-Đừng có mà phí sức nữa, tìm cách mà đi xuống còn hay hơn
-Òh hó, tôi thì có cách đó, nhưng không muốn nói anh biết, trông diện mạo anh lúc này đáng thương lắm cơ kakaaaaaaa
-Gruuuuuuu, lúc này mà còn đùa nữa? Xuống dưới thì……biết tay tôi – Hắn tức tối
-Không biết tay anh ra sao, nhưng lúc nãy anh đã biết chân tôi như thế nào rồi đó. – Nó cười gian. Thôi, không thèm đùa với anh nữa, lấy điện thoại ra gọi cho bạn anh thì ok rồi, có vậy mà cũng không biết, đúng là “bại
não” mà háhá
-…..
-Alô!!!! Alô!!!!Tao Hoàng nà…đến cứu
tao với , alo alo nghe tao nói gì không???????? (đầu dây bên kia bị
tiếng ca nhạc làm ồn nên không nghe rõ Ngô Hoàng nói gì cả)
Chợt, dưới chân như có con gì đó bò bò, hắn nhảy người lên, nhảy tới nhảy lui rồi lỡ tay làm rớt cái điện thoại ra khỏi khoang…. Hắn hoảng hồn với
người tính chộp lấy đt khi còn kịp nhưng chiếc đt đã rơi xuống dưới dần
rời xa tầm mắt hắn. Hy vọng cầu cứu cuối cùng đang biến mất trước mặt.
Nỗi lo lắng, sợ hãi lại bắt đầu ùa về.
-OMG!!! Đặt cho anh cái tên “bại não” có vẻ hơi nhẹ thì phải – Bình Bình mắng
-Cô thôi đi, tôi có muốn đâu ai bảo dưới chân tôi có con gì ấy – Vừa nói
hắn vừa nhìn xuống chân kĩ lại, hòa ra là cái bọc nilon ^.^
-Con gì là con gì, có mỗi cái đầu heo ở đây thôi – Nó bức xúc