Định Mệnh Đời Anh

Chương 19: Chương 19: Quên đồ




Xong hết mọi việc, cô đi khỏi. Người trong nhà tưởng chừng đã ngủ say lại mở mắt ngồi dạy nhìn về phía cửa, trong chốc lát đáy mắt hiện lên một tia phức tạp.

Tống Gia Tuệ xuống lầu thì cũng đã xế chiều, ánh nắng dịu hơn ban nãy rất nhiều. Đến cửa chung cư lại gặp người tài xế lúc nãy.

“Cô à! Thiếu gia bảo tôi tiễn cô”.

“Anh ta dậy rồi?”

“À... Lúc nãy trước khi lên nhà thiếu gia có dặn tôi như vậy” tài xế có vẻ lúng túng.

Cô cười đáp lại “Anh ta chu đáo thật đấy. Vậy phiền anh đưa tôi đến trường Đại Học H”

“Cô có tiết học sao?”

“Không có. Tôi đến tìm bạn thôi”.

Tài xế chuyên tâm lái xe không hỏi gì thêm.

[…]

Tài xế lái xe đến trường Đại Học H cũng đã gần ba giờ chiều.

Tống Gia Tuệ về kí túc xá nằm trong khuôn viên trường, trong phòng lúc này có Đặng Thanh Thanh chuẩn bị đi làm thêm nên cô cũng chỉ chào hỏi vài câu.

Đặng Thanh Thanh là người cô ít thân nhất phòng do ngoài giờ đi học còn rất chăm chỉ đi làm thêm, đôi khi còn gửi tiền về quê cho bố mẹ làm cô rất ngưỡng mộ.

Một lúc sau khi Đặng Thanh Thanh đi làm, không biết chuyện gì khiến Lục Nhã Vy mặt mày hầm hầm trở về.

Cô thấy lạ đi lại nắm tay Lục Nhã Vy nhẹ nhàng hỏi “Vy Vy đáng yêu của mình hôm nay sao vậy? Ai chọc giận cậu à?”

Lục Nhã Vy nhìn Tống Gia Tuệ rồi tức giận phun ra hai chữ “Trần Nam”.

Nghe cái tên này tâm trạng đột nhiên trùng xuống, Tống Gia Tuệ kéo tay Lục Nhã Vy lại giường ngồi mới bắt đầu hỏi chuyện.

“Cậu biết chuyện đó rồi?”

“Ừm. Mình thấy anh ta đi cùng một người phụ nữ, hai người ôm ôm ấp ấp, anh anh em em ở trung tâm thương mại làm ra vẻ tình cảm lắm á.

Cậu nói xem người yêu của bạn thân đi ngoại tình giữa ban ngày ban mặt coi mình có để yên không? Tất nhiên là mình đi lại hỏi anh ta người phụ nữ đó là ai, tại sao vừa về nước lại đi với người phụ nữ khác. Anh ta nói cậu là con đàn bà lẳng lơ, cắm sừng anh ta đi lấy người khác. Cậu xem như vậy có tức được không?”

“Người phụ nữ đó có mặc bộ váy màu tím có hoa cúc trắng đúng không?” Tống Gia Tuệ ý muốn nói tới người cô gặp trong bệnh viện sáng nay.

“Đúng rồi! Sao cậu biết? Chẳng lẽ cậu gặp rồi mà để yên cho họ” Lục Nhã Vy ngạc nhiên, sao bạn thân mình hiền quá vậy?

“Cô ta là Tống Gia Linh - chị mình, thời gian trước cũng du học ở Pháp” cô cười nhạt nói tiếp “Sáng nay mình vừa biết được hai người họ lên giường rồi, cũng không phải lần đầu. Sau đó lại gặp chị ta trong bệnh viện chắc là khám thai. Loại người như Trần Nam coi như mình vứt cho chị ta đi”.Lục Nhã Vy đặt tay lên tay cô, ánh mắt cũng dịu đi phần nào “Cậu đừng có buồn vì tên đó đấy nhé!”

“Lúc đó mình chỉ thấy giận tại sao họ lại làm như vậy trong nhà mình. Còn buồn thì... không có chuyện đó xảy ra đâu. Có lẽ mình do mình ngốc đến nỗi bị anh ta cắm sừng từ khi nào cũng không biết” giọng cô lúc này lại bình thản như không... không giống người vừa phát hiện mình bị phản bội chút nào.

“Đúng! Loại người như vậy không nên buồn” Lục Nhã Vy bỗng nhớ ra một chuyện “Anh ta nói cậu kết hôn rồi, cậu cũng muốn kết thúc với anh ta, vậy chuyện đó... là thật sao? Mình chưa từng nghe cậu nói chuyện này, mấy ngày nay cũng không ở đây”.

Tống Gia Tuệ cười cười “Anh ta nói không sai” cô cũng không định giấu diếm gì “Chỉ đăng ký thôi”.

“Sao gấp quá vậy? Mình thấy cậu chắc bị nhà bên đó ngược đãi lắm, đến hôn lễ cũng không tổ chức đàng hoàng”.

“Bên đó rất tốt. Mình không cần làm gì hết chỉ là lão gia à không chú hơi nghiêm khắc một chút”. Tống Gia Tuệ vội giải thích, thật tình khi biết ông ấy không có người phụ nữ nào bên cạnh, dành nửa đời người để lập nghiệp và lo cho Hoàng Minh Huân như vậy cô thật sự khâm phục ông. Lúc nói chuyện cô nhìn thấy nhiều tình thương cho Hoàng Minh Huân trong đôi mắt ấy.

Lục Nhã Vy thở dài “Mong là như lời cậu nói”

“Đi!” Lục Nhã Vy kéo tay cô ra ngoài “Đi ăn! Để an ủi tâm hồn tổn thương của mình”

Lục Nhã Vy lại cọ cọ má vào cánh tay cô làm nũng “Cậu xem hôm nay mình vì một việc chẳng ra sao của cậu mà tức giận đến mức da mặt mình lão hoá hết rồi nè. Câu xem đi. Cậu nên mời mình ăn ngay lúc này để bù đắp lại những tổn thất tinh thần mình phải chịu chứ”.

Lục Nhã Vy tiếp tục chớp chớp mắt với vẻ đáng thương làm cô phì cười “Được rồi!

Tâm hồn non nớt của cậu đúng là cần phải được đắp qua cái miệng nhỏ này”. Cô chỉ chỉ tay lên môi Lục Nhã Vy.

“Hiểu mình nhất chỉ có cậu!” Lục Nhã Vy cười tươi như hoa.

Thế là hai cô gái khoác tay cùng nhau đi “tiêu diệt ẩm thực” ở phố đi bộ gần trường.

Lục Nhã Vy xuất thân không phải gia đình khó khăn gì, cũng thuộc dạng tiểu thư nhà giàu nhưng lại thích những quán ăn lề đường, cô ấy nói đơn giản vì nó ngon.

“Này sao khi nãy mình gọi cậu mà không ai bắt máy vậy?” Lục Nhã Vy ung dung vừa đi vừa hỏi.

“Khoan đã!” Tống Gia Tuệ dừng lại “Túi xách của mình không thấy đâu. Điện thoại ở trong đó thảo nào mình không biết cậu gọi”.

“Lúc nãy ở ký túc xá cũng không thấy túi xách của cậu. Chắc để quên đâu đó thôi”

Lục Nhã Vy rút điện thoại trong túi ra đưa cô “Gọi lại lần nữa đi”.

Tống Gia Tuệ cầm điện thoại gọi vào số máy mình. Chuông đổ một hồi lâu mới có người nhấc máy.

“Alo tôi là Tống Gia Tuệ - chủ nhân chiếc điện thoại đó. Còn có chiếc túi xách màu trắng bên trong có chứng minh thư, thẻ ngân hàng của tôi nữa. Xin hỏi có thể trả lại cho tôi được không?”

Người bên kia vẫn im lặng.

Cô chần chừ rồi nói tiếp “Tiền trong túi tôi có thể không cần, chỉ cần trả lại cho tôi chứng minh thư và điện thoại là được. Nếu không đủ tôi có thể hậu tạ thêm”.

“Trong túi cô nhiều tiền lắm sao?” Đầu dây bên kia rốt cuộc cũng lên tiếng, là một giọng nói lạnh lùng quen thuộc làm cô bất giác rùng mình.

Chưa kịp trả lời thì đầu dây bên kia nói với giọng điệu như cũ “Tối nay 9 giờ tại Câu lạc bộ VT, phòng VIP tầng 5” rồi tắt máy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.